Cũng chỉ mất hai phút đồng hồ, cánh cửa nhà họ Lâm lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
“Lâm Kha, cậu cũng chỉ là một đứa bỏ đi của nhà họ Lâm, có tư cách gì mà đến đây hống hách hả?”
Cùng với tiếng nạt nộ vừa rồi, cả nhà họ Lâm đi đầu là Lâm Viễn Khôn đi ra.
Theo sau ông ta là Lâm Viễn Minh, Lâm Cách và đám con cháu dòng chính nhà họ Lâm.
Lúc này sắc mặt Lâm Viễn Khôn lạnh lùng như như hàn băng. Ánh mắt ông ta giống như muốn giết người vậy.
Vì sự việc trước đây nên nhà họ Lâm không những có một nhân vật quan trọng bị chết, dù là nói về tôn nghiêm hay sự cao ngạo thì nhà họ Lâm đã bị Diệp Thiên dẫm nát.
Chính vì vậy mà mười ngày nay, nhà họ Lâm không mở cửa đón khách.
Thế coi như xong rồi nhưng bây giờ lại một đứa con rơi của nhà họ Lâm là Lâm Kha đột nhiên tìm đến tận cửa.
Đây không phải là chọc máu nhà họ Lâm lên sao?
Lẽ nào bọn họ cho rằng nhà họ Lâm ai cũng có thể bóp bẹp? Thế là Lâm Viễn Khôn vừa nghe được tin liền đùng đùng nổi giận, chuẩn bị cho Lâm Khuê một bài giáo huấn.
“Lâm Kha, tôi thấy cậu chán sống rồi phải không? Đã muốn chết thì tôi cho cậu toại nguyện.” Lâm Viễn Khôn hắng giọng, ông ta tến lên trước một bước định xử lý Lâm Kha.
Thế nhưng ngay giây phút sau, mọi cử chỉ của ông ta đều bị ngừng lại.
Vì bây giờ ông ta mới nhìn thấy Lâm Khuê bên cạnh Lâm Kha.
Ban đầu Lâm Khuê từng đi cùng Diệp Thiên đến, ấn tượng sâu đậm đó đương nhiên còn in hằn trong đầu Lâm Viễn Khôn.
“Cậu, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Viễn Khôn đột nhiên sợ hãi, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Đến hắn cũng tới rồi, Diệp Thiên không phải cũng ở đây chứ?
Có điều Lâm Viễn Khôn nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu, trong lòng ông ta càng hoảng loạn.
Dù sao thì ám ảnh tâm lý mà Diệp Thiên để lại cho ông ta quá lớn, chỉ e rằng cả đời này ông ta không dám nghĩ tới.
Tên Diệp Thiên này không phải là muốn cho nhà họ Lâm không thể ngẩng đầu lên được chứ?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”
Lâm Kha hắng giọng, cuối cùng cũng lên tiếng. Khi Lâm Viễn Khôn vừa đi ra, ông ta còn có chút kiêng dè.
Nhưng có Lâm Khuê bên cạnh, hắn có gì mà phải sợ? Nhà họ Lâm phải sợ hắn mới phải.
“Cậu, là tên họ Lâm đó bảo cậu đến?”
Lâm Viễn Khôn nhìn Lâm Kha lên giọng chất vất, sắc mặt tối sầm lại.
“Hừ, lần này là do tôi tự đến.” Lâm Kha hắng giọng, đứng thẳng người lại.
Tiếp đó, mặt hắn lạnh lùng chất vấn lại.
“Lâm Viễn Khôn, nhà họ Lâm ỷ thế ức hiếp người khác, tàn nhẫn không có tình người, hôm nay tôi đến để thay trời hành đạo.”
Thế nhưng nghe vậy, Lâm Viễn Khôn đột nhiên bật cười.
“Ha ha ha, thay trời hành đạo à? Chỉ dựa vào cậu? Thật nực cười.”
Tên Lâm Kha này chỉ là một đứa bỏ đi của nhà họ Lâm, chỉ cần một tay là có thể đập chết như một con kiến, lại còn dám đối đầu với nhà họ Lâm? Đúng là khiến người ta cười muốn chết.
“Hừ Lâm Kha, tôi thấy não cậu có vấn đề thì phải. Đã muốn chết thì tôi cho cậu toại nguyện.” Lâm Viễn Khôn cười gian xảo, sắc mặt lạnh tanh.
“Lên hết cho tôi, lôi thằng bất hiếu này xuống. Hôm nay tôi phải cho nó nếm mùi chếm băm chết dầm là thế nào.”
Thấy thế Lâm Kha chợt dựa vào Lâm Kha, đứng đối đầu với Lâm Viễn Khôn.
“Hừ, tôi lại phải sợ ông kia à? Hôm nay tôi lại muốn xem xem chúng ta ai xử ai.”
Nghe vậy, Lâm Kha tức tối như muốn nổ phổi.
“Mẹ kiếp, lên cho tôi, ông đây phải bẻ từng cái răng của nó ra.”
Lâm Viễn Khôn đã tức điên người.
Chỉ một tên Lâm Kha cỏn con mà lại dám hống hách với ông ta, thật đúng là không biết sống chết là gì.
Trong chốc lát, ông ta vừa dứt lời, mấy tên vệ sĩ tiến lên, vây xung quanh Lâm Kha, ánh mắt tên nào tên ấy tỏ vẻ hung tợn.
“Lôi hắn xuống.”
Tên cầm đầu ra lệnh, mấy tên bảo vệ xông lên. Trông dáng vẻ như muốn giết chết Lâm Kha luôn cho rồi.
Thấy thế, Lâm Viễn Khôn nhếch miệng trông thật giữ tợn. Hôm nay ông ta phải cho cả thủ đô thấy, đắc tội với nhà họ Lâm sẽ có kết cục thế nào.
Thế nhưng, giây phút sau, cảnh tượng xảy ra trước mắt lại khiến cho Lâm Viễn Khôn chết lặng tại chỗ.
Không chỉ có vậy, đến cả người nhà họ Lâm phía sau ông ta cũng trợn tròn mắt.
Mấy tên vệ sĩ sắp tóm Lâm Kha lại, thì bị Lâm Khuê đứng bên cạnh ra tay.
“Cút!”
Lâm Khuê hét lớn, tay phải khẽ phất, bốn năm tên bảo vệ đột nhiên biến sắc.
Còn chưa kịp phản ứng gì thì chúng đã bị đánh bay ra ngoài như con diều rồi.
Bịch, bịch, bịch.
Bốn năm tên vệ sĩ ngã lăn ra đất, đau đớn vô cùng, không sao gượng dậy nổi.
“Rắc rối rồi.” Lâm Viễn Khôn lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt đi.
Ông ta không thể ngờ Lâm Kha lại ra tay.
“Ha ha ha, Lâm Viễn Khôn, sao ông sợ rồi à? Đừng vội, kịch hay còn chưa bắt đầu đâu.”
Thấy cảnh này, người đắc chí duy nhất chính là Lâm Kha, đắc ý đến mức giọng nói của hắn cao vút đến tận lên trời vậy.
Sặc mặt Lâm Viễn Khôn khó coi vô cùng, nhưng ông ta lại nhìn về phía Lâm Khuê.
“Cậu à, đây là chuyện riêng của nhà họ Lâm và Lâm Kha, mong cậu không nhúng tay vào.”
Giọng nói của Lâm Viễn Khôn rất ôn hoà. Đương nhiên, ông ta không muốn đối đầu với Lâm Khuê.
Thấy vậy Lâm Khuê ngẩng đầu nhìn về phía xa, hoàn toàn không có ý định quan tâm ông ta đang nói gì, cũng không có ý định rời đi.
Thấy thái độ đó của Lâm Khuê, sắc mặt Lâm Viễn Khôn trắng bệch như tờ giấy.
Nghĩ tới hậu quả đáng sợ, Lâm Viễn Khôn thật muốn chết đi cho rồi.
“Ha ha, Lâm Viễn Khôn giờ biết sợ rồi chứ? Cũng không ngại mà nói với ông, anh Lâm tới là để giúp tôi, nhà họ Lâm các ông có thủ đoạn gì mau giở luôn ra đi.”
Thấy Lâm Khuê lợi hại như vậy, Lâm Kha mồm mép liên hồi. Giọn nói của hắn đầy vẻ chọc tức người khác.
“Mày…” Lâm Viễn Khôn thốt ra đúng một từ, sắc mặt tím tái hẳn đi. Ánh mắt ông ta nhìn Lâm Kha như muốn ăn tươi nuốt sống.
Người nhà họ Lâm người nào người nấy tái nhợt mặt mày, trong lòng trỗi lên cảm giác bất lực.
Rõ ràng là do Diệp Thiên giở trò.
Nhưng Diệp Thiên rốt cục muốn làm gì?
“Lâm Kha, rốt cục mày muốn làm gì?” Lâm Viễn Khôn nhìn Lâm Kha đã không còn khí thế như trước nữa.
“Muốn làm gì à?” Lâm Kha cười lạnh lùng.
“Đương nhiên là muốn trả lại gấp mười gấp trăm lần những gì mà các ông nợ tôi rồi.”
Lâm Kha nghiến răng, cái biểu cảm giữ dằn của hắn trông như một con quỷ dữ.
“Đây…” Lâm Viễn Khôn đột nhiên ngây người, đến để báo thù nhà họ Lâm sao?
Từ khi Lâm Chung Huyền chết, chỉ trong một thời gian ngắn, thực lực nhà họ Lâm nhanh chóng xuống dốc.