Nhưng hiện giờ có thể thấy Mặc Trần Huy và Trịnh Khôn đang đứng đối đầu với nhau. Cảnh này đối với nhiều người mà nói thì rất hiếm có, thế nên lúc này bọn họ đều đổ dồn sự chú ý về đây.
Diệp Thiên nhìn hắn ta và chẳng có ý định cho hắn giữ thể diện: “Cậu đã biết gia chủ nhà họ Mặc ở đây thì sao lại có thể hỗn xược với tôi như vậy?”, vừa nói, Diệp Thiên vừa liếc sang Mặc Trần Huy.
Mặc Trần Huy không hiểu vì sao Diệp Thiên lại lôi mình vào làm bia đỡ nhưng ông ta cũng không ngại việc này. Có điều ông ta vẫn cảm thấy không biết phải nói sao.
Vì thực lực của Diệp Thiên mạnh như vậy, cần gì phải dùng đến danh tiếng của ông ta?
Lúc này Diệp Thiên chỉ khẽ cười, không nói thêm gì, cũng không biết anh đang suy tính điều gì.
“Ha ha ha!”, thấy vậy Trịnh Khôn bật cười không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại hắn còn bật cười gian giảo hơn, như thể nghe thấy Diệp Thiên đang nói chuyện gì đó hết sức buồn cười vậy.
Lát sau, Trịnh Khôn mới nghiêm mặt lại nói: “Chỉ một Mặc Trần Huy, đối với tôi mà nói thì có gì mà có thể uy hiếp được? Tiểu Tử, không phải cậu cho rằng người này rất lợi hại đấy chứ?”, nói rồi trong mắt hắn ta rõ cái vẻ châm chọc.
Thực ra Diệp Thiên cũng không ngờ hắn lại có thái độ này, như thể Mặc Trần Huy chẳng là gì trong mắt hắn vậy.
Anh nhìn Mặc Trần Huy rồi lại nhìn sang Trịnh Khôn.
“Cậu Diệp…”, lúc này Mặc Trần Huy cau mày nhìn sang Diệp Thiên. Ông ta biết thực lực của Diệp Thiên rất mạnh nhưng tại sao Diệp Thiên lại không ra mặt với Trịnh Khôn luôn?
“Cậu xem, gia tộc đứng sau tên này rất có thế lực, chúng ta có nên nhường hắn không?”, Mặc Trần Huy hỏi.
Diệp Thiên nhìn ông ta: “Sao thế? Lẽ nào ông sợ hắn ta rồi sao?”
Mặc Trần Huy nghe vậy thì lắc đầu: “Tôi không sợ hắn, chỉ là đứng sau hắn là cả gia tộc lớn mạnh khiến tôi phải suy nghĩ thôi”.
Diệp Thiên nói thẳng: “Đông Lăng Trịnh Gia?”
“Đúng vậy, chính là Đông Lăng Trịnh Gia”, Mặc Trần Huy khẽ giọng nói.
Khi Mặc Trần Huy nói tới gia tộc đứng sau Trịnh Khôn, Diệp Thiên đã nghĩ ngay tới Đông Lăng Trịnh Gia, đây quả thực là một gia tộc rất lớn mạnh.
Tiềm lực kinh tế của gia tộc này nổi danh đến mức trong các lĩnh vực chính trị, thương mại trên toàn thế giới đều có dấu ấn của bọn họ. Một gia tộc như vậy có thể gọi là một sự tồn tại khó mà lật đổ.
Mặc Trần Huy cũng chỉ là một gia chủ của gia tộc quy ẩn mà thôi, vả lại ông ta cũng xuất thân bình thường cho nên đối với những gia tộc thế này, đương nhiên sẽ không muốn đối đầu.
Có điều Diệp Thiên rõ ràng không có ý định làm theo ý Mặc Trần Huy. Lúc này anh nhìn sang Mặc Trần Huy một cái sau đó khẽ giọng nói: “Mặc gia chủ, ông yên tâm giao chỗ này cho tôi là được”.
“Đúng vậy, Mặc gia chủ, ở đây ông giao cả cho anh Diệp đi”.
Trong số những người đứng đây có không ít người là người nhà họ Mặc. Vốn dĩ bọn họ đã rất khó chịu với sự khiêu khích của Trịnh Khôn nên lúc này người nào người nấy đều mong Diệp Thiên có thể đứng ra dạy dỗ cho hắn ta một phen.
Mặc Trần Huy thấy đám người xung quanh nói vậy thì bèn đứng sang bên.
“Anh Diệp, anh phải dạy dỗ cho tên ngông cuồng này một bài học”.
“Đúng vậy, nhất định phải cho hắn ta biết thế nào là lễ độ”.
Những võ sĩ xung quanh lần lượt lên tiếng. Lúc này Diệp Thiên tiến lên trước đối diện với Trịnh Khôn.
Trịnh Khôn thấy thế thì bật cười ha hả: “Không ngờ các người lại to gan đến vậy. Đến lúc này rồi mà còn dám đứng ra đối đầu với tôi? Tôi không thể không khâm phục các người đấy”.
Có thể nghe ra được giọng điệu Trịnh Khôn lúc này tỏ rõ sự mỉa mai nhạo báng.
“Quá khen rồi. Con người tôi những cái khác đều tốt, duy chỉ có không thích một điều là người khác hống hách trước mặt mình thôi. Cho nên tôi lại càng có động lực chứng minh bản thân. Cậu Trịnh, điều đó sẽ không khiến cậu phật lòng chứ?”
Nói rồi, Diệp Thiên nhìn hắn ta bằng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Phía đối diện, khoé miệng Trịnh Khôn nhếch lên, rõ ràng hắn đã bị kích động bởi những lời nói vừa rồi của Diệp Thiên. Có điều, cho dù là vậy thì hắn vẫn cố kiểm soát.
Trịnh Khôn lạnh lùng nói: “Đương nhiên không rồi, nhưng nếu như cậu cứ làm vậy thì ngược lại lại khiến tôi thấy cậu chỉ là một người biết nói thôi. Thế nào, lẽ nào phía cậu chỉ biết nói thôi sao?”
“Ha ha ha”
Hắn dứt lời, những người xung quanh đều bật cười, rõ ràng người nào người nấy đều muốn xem xem Diệp Thiên rốt cục là người thế nào.
Diệp Thiên nghe xong thì không tỏ vẻ tức giận, ngược lại anh hết sức điềm tĩnh, chắp tay sau lưng, nói: “Vậy thì tốt, nếu cậu Trịnh đã nói thế thì chúng ta đọ với nhau xem”.
Xung quanh chìm vào im lặng. Bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại dám khiêu chiến với Trịnh Khôn như vậy.
Trịnh Khôn là ai chứ? Hắn chính là vua nắm đấm. Còn Diệp Thiên là ai thì những người ở đây nhìn không ra được thực lực.
Có điều bọn họ đều không quen biết với Diệp Thiên nên đương nhiên cho rằng Diệp Thiên chẳng có gì lợi hại.
Chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên mà dám khiêu chiến với Trịnh Khôn? Đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK