"Ba, con đây." Triệu Ánh Thu nhìn Triệu Hải Trụ, lúc trước ba cô còn khoẻ mạnh, hăm hở lắm kia mà, sao mới mấy ngày ngắn ngủi đã thành ra thế này, Triệu Ánh Thu không kìm được đôi dòng nước mắt, cô khóc như mưa.
"Tốt lắm, tốt lắm." Triệu Hải Trụ run rẩy cả người, ông cũng xúc động vô ngần, nước mắt phủ đầy mặt: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Triệu Hải Trụ vượt mọi thăng trầm bể dâu, thứ mà ông không thể buông bỏ nhất, thứ mà ông để tâm nhất chính là người thân.
"Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là chị dâu." Lão Mã thấy người tới là Triệu Ánh Thu, bấy giờ mới kịp phản ứng lại, cười đầy hèn hạ khi nhìn lom dom vào cô. Hắn ta cũng sắp bốn mươi rồi, ít ỏi chi mà lại gọi một cô gái mới hơn hai mươi là chị dâu, đúng là đồ mặt dày, lại còn dày hơn hẳn mọi người.
"Ai, ai là chị dâu của ông, ông đừng có mà gọi bậy gọi bạ." Triệu Ánh Thu trừng mắt nhìn lão Mã, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ lão Mã đã chết hàng trăm nghìn lần rồi. Triệu Ánh Thu không dám tưởng tượng, nếu cô đến muộn một bước nữa thôi, chỉ sợ cô cũng không được gặp mặt ba mình lần cuối mất.
"Sai gì à?" Lão Mã cười, nhún vai: "Cô là người của Lâm thiếu gia, vậy đương nhiên sẽ là chị dâu của tôi kia mà."
Triệu Ánh Thu nghe vậy, cô càng thêm tức giận, lồng ngực tưởng như muốn vỡ ra: "Ông im đi, tôi với tên họ Lâm ấy chỉ có thù hận với nhau thôi. Có chết tôi cũng không trở thành người của hắn ta."
Lão Mã nhìn vẻ kiên quyết của Triệu Ánh Thu, nụ cười trên gương mặt khả ố của hắn ta càng hiện rõ: "Đây đâu phải chuyện do cô quyết định, tuy tôi không biết sao cô lại có mặt ở đây, nhưng nếu tôi trói gô cô lại rồi đưa lên giường của Lâm thiếu gia, chắc hẳn cậu ấy sẽ vui lắm."
Triệu Ánh Thu nghe lời hắn ta nói, sắc mặt bỗng thay đổi.
"Ánh Thu, con mau chạy đi, đừng để ý đến ba, mau rời khỏi Vũ Thành đi, đừng bao giờ về đây nữa." Triệu Hải Trụ sốt ruột, ông kêu to, vừa mới nói hết câu thì ông bị một tên du côn đá ngã xuống đất, Triệu Hải Trụ ho sặc sụa.
"Ba!" Triệu Ánh Thu hô lên trong nỗi hoảng sợ, cô đang định bước lại thì bị lão Mã giơ tay ngăn cản.
"Triệu Ánh Thu phải không? Tên hay. Giờ thế này nhé, chỉ cần cô đi theo tôi thì tôi sẽ tha cho lão già này, cô thấy đề nghị của tôi ra sao?"
Vẻ mặt Triệu Ánh Thu khó coi vô cùng: "Tôi, tôi..."
"Chẳng ra sao cả." Ngay khi Triệu Ánh Thu do dự, không nói nên lời thì một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên, trả lời thay cho cô.
Lão Mã ngẩng đầu, bấy giờ hắn ta mới thấy còn có ba người đứng phía sau Triệu Ánh Thu. Mà kẻ vừa mới đáp lời là một người thanh niên. Lúc này anh ta đang nhìn hắn bằng vẻ mặt không cảm xúc, đôi con ngươi lạnh băng của anh ta khiến lão Mã buốt sống lưng. Hắn ta còn chưa bao giờ có cảm giác ấy khi đứng trước mặt Lâm thiếu gia.
"Mày là cái đếch gì mà cũng dám xen vào chuyện của anh Mã." Lão Mã còn chưa lên tiếng, một tên trông có vẻ là đàn em của hắn ta vội chỉ tay vào mặt Diệp Thiên mắng xối xả: "Không muốn chết thì xéo nhanh, không tao ném mày xuống trước đấy."
Diệp Thiên chẳng có cảm xúc gì với lời chửi rủa của hắn ta, anh chỉ khẽ lắc đầu: "Chỉ tay vào mặt người khác không phải một thói quen tốt."
"Xuỳ, mày quản được à?" Tên côn đồ ấy thấy Diệp Thiên nói vậy còn tưởng Diệp Thiên sợ mình, kêu gào tợn hơn hẳn: "Ranh con, bố chỉ tay vào mày là vinh hạnh của mày, mày đừng có mà áaaaa..." Tên côn đồ còn chưa giở giọng phách lối nói cho trọn câu đe, đã che tay phải rồi hét ầm lên.
Động tác này của hắn ta doạ tất cả mọi người giật bắn mình, họ cũng thấy ngờ vực vô cùng. Cho dù Triệu Ánh Thu đứng ngay cạnh Diệp Thiên cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Tám, mày làm gì vậy? Đang đâu hét ầm lên doạ tao giật nảy mình." Lão Mã chửi đàn em, hắn ta đang tức giận định đá tên Tám kia một phát thì thấy vết máu lấm tấm trên sàn. Lão Mã trợn mắt, trong lòng thấy kinh hãi, bỗng hắn ta đưa mắt nhìn thấy ba ngón tay bét nhè máu nằm lông lốc ngay cạnh, hắn ta sợ đến nỗi bước lùi về sau hai ba bước, qua một lúc rồi vẫn hãi hùng không thôi. Tuy hắn ta nói ném Triệu Hải Trụ từ tầng năm xuống đất vậy thôi, chứ trong lòng vẫn thấy hốt hoảng lắm. Suy cho cùng thì đây là mạng người kia mà, tính chất vụ việc khác hẳn ấy chứ. Còn Diệp Thiên kiểu như cứ hở ra là chặt đứt ngón tay của người khác vậy, tuy hắn ta cũng dám đấy, nhưng hắn ta không thể quả quyết và hung tàn như thế được. Hắn ta có trực giác rằng người thanh niên đứng trước mặt mình chắc chắn đã từng giết người, mà còn không phải một người thôi đâu.
"Đây..." Triệu Hải Trụ sững người, chẳng lẽ cậu trai trẻ này đến giúp mình? Thủ đoạn của cậu ta đúng là ác liệt thật.
Triệu Ánh Thu đưa mắt nhìn ngón tay nằm gọn trên sàn, khuôn mặt của cô trắng bợt, sợ tới nỗi đưa tay che mắt mình lại, trốn sau lưng Diệp Thiên.
Ở đây chỉ có mỗi mình Lâm Khuê là còn có thể giữ vững sự bình tĩnh.
"Tôi đã bảo rồi, đó không phải một thói quen tốt, sau này hãy thay đổi đi." Diệp Thiên lại cất tiếng nói, giọng điệu điềm đạm của anh khiến cả tầng năm ồn ào nãy giờ bỗng chốc im phăng phắc.
"Cậu... Hình như chúng ta không quen biết nhau mà phải không? Cớ gì lại ra tay ác độc như vậy?" Lão Mã nghiến răng, hắn ta mở miệng hỏi, khi phải đối mặt với cậu thanh niên này, hắn ta cảm nhận được sự áp lực dấy trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy vậy.
"Giúp người ta lấy lại công bằng thôi ấy mà." Diệp Thiên nhìn hắn ta đầy bình tĩnh: "Ác độc sao? Kém xa các người đấy."
Lão Mã nghe vậy, mặt tối tăm thấy rõ: "Cậu nói vậy là định chống đối với bọn tôi sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Triệu Ánh Thu là người mà Lâm thiếu gia chỉ mặt gọi tên cho mời qua. Cậu muốn ra mặt hộ Triệu Ánh Thu, tốt nhất là nên nhìn lại xem mình có đủ tư cách đối đầu với Lâm thiếu gia hay chưa đi." Lão Mã lại bắt đầu cười lạnh lùng. Hắn ta cho rằng, ở Vũ Thành này, chỉ cần nhắc tên Lâm thiếu gia thì chẳng có ai dám làm chuyện lỗ mãng nữa. Xem ra lần này cũng vẫn vậy. Muốn chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân à? Cũng phải nhìn xem mình đủ tư cách chưa đã chứ.
Tiếc là thực tế khác xa tưởng tượng của hắn ta, Diệp Thiên chẳng tỏ vẻ gì hết, anh quay đầu nhìn Triệu Ánh Thu: "Qua đỡ ba cô đi, chúng ta đi thôi."
"Hả? Vâng." Triệu Ánh Thu sửng sốt, kịp thời phản ứng trong giây lát. Cô vội chạy qua đỡ Triệu Hải Trụ đứng dậy.
"Con gái, cậu đây là..." Triệu Hải Trụ vẫn mờ mịt không thôi, ông định hỏi thêm thì thấy Triệu Ánh Thu lắc đầu: "Ba, mình đi thôi."
Triệu Hải Trụ rõ là không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo con gái, Triệu Ánh Thu đỡ ông rời khỏi.
Lão Mã thấy vậy, hắn ta khó chịu: "Đứng lại, tôi cho các người đi à? Mau..." Hắn ta còn chưa nói xong một luồng khí lạnh thấu xương len lỏi từ gan bàn chân của hắn ta, sau đó toả đi khắp người. Hắn ta câm nín, cố ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt lạnh băng của Diệp Thiên, đôi mắt ấy nhìn không khác gì vực sâu không đáy. Chỉ nhìn vài giây thôi mà cả cơ thể của lão Mã run lẩy bẩy, xác thịt bủn rủn hết cả, ngã ngồi xuống nền nhà, mắt cắt không còn một giọt máu. Ngay giờ phút này, lão Mã có cảm giác mình vừa đi dạo quanh Địa ngục, cả tấm lưng của hắn ta đầm đìa mồ hôi lạnh chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi.