Trong phòng hội nghị, ngoài Tô Trần Vân với vẻ nghiêm túc ra, còn có mười một người đàn ông trung niên nữa.
Từng bộ quần áo, giày da và vẻ mặt cẩn trọng của họ, nhìn vào biết ngay là những con cáo già trên thương trường!
Roẹt roẹt!
Khi Tô Thanh Thanh bước vào, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm!
Tô Thanh Thanh ngây người trong giây lát, bị nhiều lão già nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên sẽ có cảm giác không lấy gì làm dễ chịu.
Có điều, cô đã gặp phải không ít những tình huống thế này rồi, cho nên rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Sải bước tới phía trước Tô Trần Vân, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Thấy vậy, Tô Trần Vân liền cau mày, nhìn ra phía ngoài cửa, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu!
Chàng trai này, lẽ nào lại để tiểu cô nương họ Tô này tới một mình?
Diệp Thiên, rốt cuộc cậu lại muốn giở trò gì nữa đây?
"Khụ khụ, quả nhiên là cô Tô đã tới, vậy thì hội nghị chính thức bắt đầu thôi!"
Tô Trần Vân cố ý ho lên, dù cho Diệp Thiên có chơi chiêu gì.
Thì hôm nay, Tô Thanh Thanh cũng đừng mong ngồi được vào ghế hội phó!
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đứng lên, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Tô Thanh Thanh cũng vô thức ngồi xuống, nhưng trong hoàn cảnh này, sao tránh được cảm giác bồn chồn, lo lắng.
Tất cả là tại đồ khốn Diệp Thiên, đợi cuộc họp kết thúc rồi cô xử anh sau!
"Mọi người chắc đều biết rất rõ nội dung của cuộc họp ngày hôm nay rồi! Hôm nay, chủ yếu thảo luận về việc cô Tô có thể giữ chức hội phó của thương hội Dung Thành hay không!"
Tô Trần Vân nói bằng giọng dửng dưng, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, rồi cuối cùng dừng lại ở Tô Thanh Thanh.
"Đúng rồi, quên không nói với cô Tô! Đào Thành đã bị cách chức vì vi phạm quy định của thương hội rồi! Đối phó với loại sâu mọt như thế này, tuyệt đối không được mềm lòng! Cô Tô nói xem có phải không?"
Tô Trần Vân trên mặt nở nụ cười nhưng trong lòng thì không vui chút nào.
Hôm qua, ông ta liên thủ với Diệp Thiên để đánh gục thân tín của mình.
Tô Trần Vân vốn muốn xử lí ông ta để trút giận, nhưng lại phát hiện ông ta đã trốn ra nước ngoài rồi.
Tô Trần Vân nghiến răng ken két, nhưng cũng không làm gì được!
Bây giờ nhắc tới Đào Thành, chỉ là muốn giảm ý chí chiến đấu của Tô Thanh Thanh mà thôi!
Quả nhiên, Tô Thanh Thanh cau mày trong giây lát, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường!
"Đương nhiên, hội trưởng Tô đã thay tôi xử lí con người đáng ghét đó, tôi còn phải cảm ơn ông ấy chứ!"
Giọng điệu bình tĩnh của Tô Thanh Thanh khiến ánh mắt của Tô Trần Vân có chút khác lạ.
Dưới sự đè nén của bao nhiêu người mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, con gái của Tô Vệ Quốc thực sự là không đơn giản!
"Vậy thì tốt!" Tô Trần Vân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da.
"Hội phó La, hội phó Chu! Hay là hai vị nói quan điểm của mình trước đi!"
La Diểu và Chu Hiền là hai hội phó còn lại của thương hội!
Với địa vị cao như vậy, mọi nhất cử nhất động của họ thậm chí còn có thể đại diện cho toàn bộ thương hội ở Dung Thành!
Nghe thấy ám thị của Tô Trần Vân, La Diểu liếc nhìn Tô Thanh Thanh rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Cô giỏi giang giàu có, chỉ cần lên tiếng là tích hợp được tài sản của tứ đại gia đình, quả thật là khiến chúng tôi ngưỡng mộ, có điều"
Đang nói, ông ta đột nhiên chuyển hướng: "Có điều, tiền nhiều không có nghĩa là tất cả! Tôi nghe nói cô Tô nửa tháng trước mới tới Dung Thành? Vậy nên, nếu đường đột lên làm hội phó của thương hội, có phải là có chút không hợp lí? "
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của những người khác đều không chút thay đổi!
La Diểu là người của Tô Trần Vân, ý kiến của ông ta căn bản là không cần phải nghĩ nữa!
Chỉ có Tô Thanh Thanh là cau mày, có cảm giác sẽ không được thuận lợi!
Cô còn chưa nói gì, thì vị hội phó còn lại Chu Hiền lại nhẹ nhàng lắc đầu.
"Hội phó La, ông không thể nói như vậy được! Đối với các doanh nhân mà nói, tiền chính là vốn! Ngoài cô Tô ra, còn ai có thể xử lí được mớ lộn xộn mà tứ đại gia tộc để lại chứ?
Nói xong, Chu Hiền liếc nhìn Tô Trần Vân, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của ông ta mới tiếp tục nói!
"Huống hồ, thương hội vẫn luôn đề xướng việc bổ nhiệm người mới, việc đem lại cảm giác tươi mới như vậy, hoàn toàn không có hại!"
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Tô Thanh Thanh mới dịu đi đôi chút!
Xem ra, Diệp Thiên cũng không phải là không chuẩn bị gì.
"Hay lắm!"
Tô Trần Vân khẽ gật đầu, phản ứng của Chu Hiền cũng nằm trong dự đoán của ông ta
Chu Hiền được Giả Vi Dân cài cắm vào, cho nên đương nhiên sẽ đứng về phía Diệp Thiên.
"Thành viên hội đồng quản trị, các vị cũng phát biểu ý kiến của mình đi chứ! Dù sao thì cô Tô có thể đảm nhiệm được chức vụ này hay không, chủ yếu vẫn phải phụ thuộc vào ý kiến của các vị!"
Tô Trần Vân vẫn nở nụ cười lạnh tanh nhìn chín người còn lại!
Cũng ngay lúc này, toàn bộ phòng họp bỗng trở nên yên tĩnh!
Im phăng phắc!
Chín thành viên hội đồng quản trị, người nào người nấy cúi gầm mặt xuống, ai cũng không dám lên tiếng trước!
Hai vị hội phó có ý kiến riêng của họ, còn Tô Trần Vân, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là phản đối rồi.
Hội trưởng Tô đã khó đối phó, Diệp Thiên lại càng khó hơn!
Xúc phạm hội trưởng Tô, cùng lắm là không được làm ở thương hội nữa.
Nhưng nếu xúc phạm Diệp Thiên, thì sẽ phải chết!
Một lúc lâu, ai cũng không dám ra mặt!
Thấy vậy, ánh mắt của Tô Trần Vân liền trở nên lạnh tanh.
Những người này, tối qua còn thề sống thề chết, bây giờ lâm trận lại hối hận sao?
Đừng có mơ!
Ông ta đảo mắt một lượt, một người đàn ông trung niên nghiến răng, mạnh dạn lên tiếng.
"Tôi cảm thấy hội trưởng La nói có lý! Cô Tô mới đến Dung Thành, vẫn chưa thực sự quen thuộc với thương hội, nếu trở thành hội phó, chỉ sợ sẽ không thỏa đáng!"
Sau khi ông ta bắt đầu trước, những người khác cũng lên tiếng theo.
"Hội phó của thương hội bắt buộc phải là người có đóng góp lớn cho Dung Thành mới có thể đảm nhận. Cô Tô dường như không đáp ứng được điều kiện này?
"Đúng vậy, cô Tô dù sao cũng còn quá trẻ, rèn luyện thêm hai năm nữa rồi tính tiếp!"
"Dù sao đi nữa, quy tắc không thể bị bãi bỏ! Nếu có tiền lệ, thì sau này thương hội chẳng phải sẽ trở nên lộn xộn sao?"
Năm, sáu người cùng lên tiếng, không có gì ngoài việc phản đối Tô Thanh Thanh lên làm hội phó.
Mặc dù nói chuyện có phần khách khí, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Số còn lại, thì vẫn cúi gầm đầu xuống, giả vờ đọc tài liệu.
Trong lòng cảm thấy bất lực.
Hôm qua nhận được điện thoại của Giả Vi Dân, yêu cầu họ hôm nay nhất định phải đứng về phía Diệp Thiên.
Nhưng mà, địa vị của Tô Trần Vân trong thương hội là không thể lay chuyển.
Dù cho tất cả họ đều ủng hộ, thì số phiếu bầu cũng không thể vượt quá một nửa.
Vì vậy, tốt nhất là giữ im lặng, hai bên đều không đắc tội!
"Tốt lắm! Nếu đã như vậy, cô Tô, cô còn có gì muốn nói nữa không?"
Tô Trần Vân rất hài lòng với câu trả lời của mọi người, bộ dạng giống như là nắm chắc được chiến thắng vậy.
Tô Thanh Thanh cau mày, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy vô cùng bất lực!
Nếu đã như vậy rồi thì còn gì để nói nữa, cứ biểu quyết không phải là được rồi sao?
Tất cả là tại tên Diệp Thiên đáng ghét đó, còn nói gì mà đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đúng là chỉ biết khoác lác!
Tô Thanh Thanh cảm thấy có chút lo lắng, nhưng cô nào có biết, lúc này, Diệp Thiên đang ngồi trên ghế sofa cách phòng hội nghị không xa.
Lướt lướt tài liệu của Giả Vi Dân đưa, rồi tiện tay ném sang một bên.
Khẽ mỉm cười, rút điện thoại ra, bấm một vài số!
"Các vị, tôi biết mọi người lo lắng điều gì, nhưng mà có vài lời tôi không thể không nói!"
Đối mặt với Tô Trần Vân hung dữ, Tô Thanh Thanh nghiến răng, bình tĩnh lên tiếng.
Cô không cam tâm bị điều khiển như vậy, vẫn muốn đấu tranh tới cùng!