“Thật sự như vậy sao?”, mọi người không dám tin. Nói thực thì dù sao bọn họ cũng không rõ rốt cục có chuyện gì đang xảy ra nên lúc này đương nhiên có thái độ rất tò mò.
Còn lúc này Diệp Thiên đang điều tiết và vận nội công, tận dụng tu vi của bản thân kiểm soát sức mạnh đang lũng loạn trong cơ thể mình.
Có điều sức mạnh của Diệp Thiên càng tăng lên thì anh càng cảm nhận được luồng sức mạnh công kích trong cơ thể mình càng tăng theo.
Diệp Thiên vẫn không chùn bước. Anh biết rằng thực ra mình chỉ còn một con đường đó chính là chết cho nên anh buộc phải dùng hết sức để kiểm soát sức mạnh đang thâm nhập vào cơ thể mình, có như vậy mới có thể chinh phục Thuỷ Tổ Kiếm.
Tất cả mọi người lúc này có thể cảm nhận được rõ ràng những làn sóng công kích mạnh mẽ vô tận đang cuộn lên về phía bọn họ.
Cũng may bên cạnh bọn họ còn có một võ sĩ mạnh như Mặc Huyền. Lúc này ông ta phất tay tạo ra một luồng sức mạnh giúp mọi người che chắn sự công kích kia.
Đợi mọi thứ tiêu tán đi, bọn họ mới nhìn về phía âm thanh vừa vang lên. Lúc này Diệp Thiên đang đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt anh rõ vẻ kiên định, sắc sảo khiến cho những người khi nhìn thẳng vào anh đều cảm thấy thực lực của anh lúc này quá mạnh.
“Mạnh quá”.
“Xem ra cậu đã hoàn toàn có thể nắm chắc Thuỷ Tổ Kiếm rồi”, Mặc Huyền lên tiếng.
Lúc này ông ta chậm rãi đi tới, có điều hiện giờ ông ta không nói thêm nhiều với Diệp Thiên mà đột nhiên phất ra một luồng sức mạnh mang đầy sức sát thương về phía Diệp Thiên.
“Diệp Thiên”
“Ông tổ, ông đang làm gì vậy…?”
Long Thi Thanh và Mặc Trần Huy đứng bên thấy cảnh này thì ngỡ ngàng. Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới rằng vừa rồi Diệp Thiên mới dung hoà với Thuỷ Tổ Kiếm xong mà việc đầu tiên anh phải đương đầu chính là đòn công kích đến từ Mặc Huyền.
Diệp Thiên thấy vậy thì không hề tỏ ra sợ hãi, thấy đối phương vung tay tới, anh cũng lập tức đáp chiêu.
Một bức chắn vô hình chắn trước mặt Diệp Thiên còn chiêu thức vừa rồi của Mặc Huyền lại trúng vào bức chắn đó, căn bản không thể khiến anh bị thương.
“Cái gì?”
“Mạnh quá”
Những người xung quanh vừa ngỡ ngàng lại hết sức thẫn thờ vì bọn họ không ngờ rằng thực lực của Diệp Thiên lại có thể tăng nhanh như vậy.
Một đòn bất chợt công kích đến mà lại chẳng thể khiến Diệp Thiên bị thương.
“Quả nhiên, giống như tôi dự đoán. Thực lực của cậu tăng lên nhiều rồi”, Mặc Huyền bật cười.
Thái độ trước và sau của ông ta thay đổi rất nhanh khiến Mặc Trần Huy và Long Thi Thanh cảm thấy khó hiểu.
Nhưng cho dù thế nào thì sau màn công kích vừa rồi cũng đủ chứng minh rằng ông ta không hề có ác ý với Diệp Thiên mà mọi thứ vừa xảy ra chẳng qua cũng chỉ là sự thử thách giành cho Diệp Thiên mà thôi.
Hai người phía Mặc Trần Huy hiểu ra vấn đề thì mới yên tâm hơn hẳn.
“Mặc Tiền bối, đa tạ”, Diệp Thiên thu lại khí tức trên người. Anh chắp tay cung kính nói.
Mặc Huyền nghe vậy thì nheo mắt, nhìn anh rất nghiêm túc: “Không cần khách sáo. Có điều đối với cậu mà nói thì nguy hiểm thực sự mới chỉ bắt đầu, sau này cậu cần phải thận trọng hơn nữa”.
Mặc Huyền nói với giọng nghiêm nghị. Diệp Thiên nghe xong thì không nói thêm lời nào, có điều khi nhìn Mặc Huyền, đôi mắt Diệp Thiên lại thêm phần phức tạp hơn.
“Tôi biết việc tiếp sau đây cậu cần làm là gì, vả lại đối với cậu mà nói thì việc tiếp sau đây rất quan trọng, do vậy mà tôi không giữ cậu nữa. Cậu tới phía cánh cửa ở nơi đó, những gì cần giải quyết cũng nên giải quyết triệt để rồi”, Mặc Huyền hạ giọng nói.
Nghe vậy, Diệp Thiên hơi cau mày. Thực lực của anh hiện giờ đã vượt qua Mặc Huyền nhưng dù sao ông ta cũng là người đã tu luyện hàng trăm năm, đối với Diệp Thiên mà nói thì nhận thức hay vốn hiểu biết đương nhiên hơn Diệp Thiên rất nhiều do vậy mà Diệp Thiên tỏ thái độ rất cung kính và lắng nghe.
“Không biết Mặc tiền bối có lời khuyên gì với việc tiếp theo mà tôi sắp làm không?”, Diệp Thiên hỏi.
“Tôi biết, sắp tới cậu cần phải đối phó với Bạch Cốt Hội, nhưng nếu như chỉ dựa vào sức của năm đại chiến khu thì vẫn khó có thể tiêu diệt được bọn chúng”, Mặc Huyền nói.
“Cái gì? Hợp năm chiến khu mà còn không đủ để đấu với Bạch Cốt Hội sao?”, Long Thi Thanh chợt thảng thốt lên tiếng.
“Vẫn không được. Mọi người nên biết Bạch Cốt Hội tồn tại bao lâu rồi và không biết hiện giờ thế lực đã phát triển tới mức nào, vì vậy muốn tiêu diệt chúng thì cần phải có sức mạnh tuyệt đối”, Mặc Huyền giải thích.
“Vậy theo như Long tiền bối thấy thì phải làm thế nào?”, Diệp Thiên hỏi.
“Cậu cần sự trợ giúp về sức mạnh hơn nữa”, Mặc Huyền trầm tư một lát rồi đáp lời.
Sự trợ giúp nhiều hơn về sức mạnh? Diệp Thiên biết ý của Mặc Huyền là gì. Ý của ông ta là cần Diệp Thiên thống lĩnh thế lực của Đông Đảo. Chỉ có như vậy mới có thể có khả năng đánh bại đối phương.
Nên biết rằng mấy người phía Diệp Thiên đến Đông Đảo lâu như vậy rồi thì vẫn chưa thể hiểu hết về Đông Đảo.
Tiếp sau đây có lẽ nên tìm hiểu hơn về thế giới trên Đông Đảo này rồi.
Long Thi Thanh nghe vậy thì vỗ tay, cười nói: “Đã vậy thì em dẫn anh Diệp đi thăm quan Đông Đảo”.
“Vừa hay sắp tới Đông Đảo sẽ tổ chức một đại hội võ lâm, tới lúc đó, các võ sĩ quy ẩn cũng sẽ tới tham gia, do vậy cậu Diệp có thể nhân cơ hội để tìm hiểu thêm về tình hình ở đây”, Mặc Trần Huy ở bên lên tiếng.
“Ồ? Ở đây còn có đại hội võ lâm sao? Thú vị đấy, tôi nhất định đi xem thế nào”, Diệp Thiên cười nói.
……
Mặc dù cuộc so tài sắp tới đây do Đông Đảo tổ chức nhưng thực ra cũng là cuộc so tài phạm vi toàn quốc cho nên người ở các phương đều tề tụ về đây. Những gia tộc quy ẩn vốn chỉ nghe danh mà rất hiếm khi xuất hiện cũng sẽ tới tham gia đại hội lần này.
Vì để tránh rắc rối, Diệp Thiên quyết định cải trang thay đổi bộ mặt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK