Ai cũng cắn răng nhìn cảnh tượng này. Tiếng tên đàn ông quỳ trên mặt đất kia vang lên không dứt, chẳng mấy chốc, tất cả đều quỳ trước mặt Diệp Thiên. Đen nghịt cả một khu vực, không rất hùng vĩ. Chúng chẳng có cách nào hết cả, chúng không muốn phải nối gót Tôn Tường và tên cùng nhóm vừa bị chặt tay kia, mặt mũi cùng tôn nghiêm là cái gì, có ăn được không?
"Bọn mày nghĩ chỉ vậy là có thể bỏ qua tất cả sao? Bọn mày ngây thơ quá đấy." Giọng Diệp Thiên vẫn bình thản như thế, trên mặt anh không có lấy một cảm xúc nào cả. Nếu anh đến muộn thêm mấy phút thì anh cũng chẳng dám tưởng tượng đến hậu quả nữa. Nếu chỉ quỳ cầu xin mà đòi xong chuyện thì trên đời này lấy đâu ra nhiều ân oán tình thù đến vậy.
Kẻ nào kẻ nấy cúi gằm mặt xuống. Bọn chúng run rẩy, mặt cắt không một giọt máu.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên quét qua mỗi một con người, anh bỗng quay người bước đến trước mặt ba người nhà Diệp Kính Sơn: "Chú muốn trừng phạt chúng thế nào?"
"Việc này..." Diệp Kính Sơn sửng sốt, ông đưa mắt nhìn tên Tôn Tường nằm cạnh đó, ông lắc đầu đầy bất lực: "Tiểu Na cũng chưa phải chịu tổn thương gì, con xem, hay là bỏ qua đi."
Mấy tên tay đấm kia nghe vậy, âm thầm thở phào.
Mặt Vương Tú Liên hung dữ hẳn lên, bà muốn nói gì đó, nhưng bị Diệp Kính Sơn trừng nên thôi. Làm người nên khoan dung, độ lượng, ông cũng không muốn Diệp Thiên dính phải mối rắc rối lớn hơn.
"Cũng được." Diệp Thiên lắc đầu, anh hừ lạnh: "Cút ra ngoài, mỗi đứa tát nhau năm chục cái. Cái nào cũng phải dùng hết sức đấy, đứa nào dám hời hợt ra vẻ hay chạy trốn thì cứ chuẩn bị huyệt chôn trước đi."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nửa cười nửa mếu. Năm chục cái tát, còn phải dùng hết sức để tát nữa, tát xong cũng đến giới hạn chịu đựng rồi ấy chứ.
"Dĩ nhiên rồi, nếu ai không muốn ăn tát thì tao cũng không để ý đến chuyện lại tốn mất một đồng tiền để mua cánh tay của người đấy đâu."
Lời này của Diệp Thiên khiến đầu kẻ nào kẻ nấy lắc không khác gì cái trống bỏi: "Đừng, đừng, bọn em tát đây, tát đây." Sau đó chúng chạy bay chạy biến ra khỏi biệt thự, cứ hai tên đứng đối mặt nhau, cánh tay đập vùn vụt lên mặt nhau. Chẳng mấy chốc, tiếng tát bôm bốp vang lên không ngừng.
"Mạnh tay vào cho tao, thiếu một cái thì tao sẽ lôi cổ đứa đó lên đỉnh núi Thiên Khuyết rồi ném xuống." Diệp Thiên vừa mới dứt lời, ai cũng dùng hết sức mình. Mày tát một cái, tao tát một cái, mới ăn hai cái tát thôi mà mặt ai cũng sưng hết cả lên, mặt đỏ rát như mông khỉ.
Diệp Thiên thấy thế, anh nhếch méo cười vừa lòng, anh quay người đi đến trước mặt Tôn Tường lần nữa. Tôn Tường thấy anh, hắn ta kinh hãi tột độ, định lùi về sau để trốn nhưng vừa mới cử động nhẹ thôi mà cả người đau đớn cùng cực, khuôn mặt của hắn ta xám ngoét, mất mọi sức sống.
"Tôn Tường, mày nói xem, liệu tao có nên tha một mạng cho mày không?" Giọng nói bình tĩnh của Diệp Thiên khiến Tôn Tường càng thêm sợ hãi.
"Anh không thể giết tôi, không thể giết tôi, không thể giết tôi." Tôn Tường như kiểu bị doạ mất hồn rồi, hắn ta chỉ có thể lặp đi lặp lại bốn chữ này, mặt trắng toát chẳng lấy đâu ra một giọt máu.
Diệp Thiên hừ lạnh: "Cứ yên tâm, tao sẽ không giết mày, nhưng tao sẽ khiến mày trở thành một đứa tàn tật hoàn toàn suốt phần đời còn lại. Đây là cái giá mà mày phải trả." Mặc cho đôi con ngươi ủ đầy sợ hãi của Tôn Tường, anh nói xong, giơ chân định đạp lên chân phải của hắn ta.
"Cậu Diệp, xin hãy nhẹ chân." Cũng vào lúc này đây, Tôn Minh Đức mới chạy lại với vẻ đầy lo lắng. Ông ta thấy tình hình ngay trước mắt, vội mở miệng xin Diệp Tha tha cho, nhưng tiếc thay...
"Áaaa." Chân phải của Diệp Thiên không nhẹ buông, mà vẫn giẫm thẳng lên người Tôn Tường. Tiếng thét gào của Tôn Tường vang lên ngay sau đó, tay phải của hắn ta đã bị phế bỏ.
"Ông nói gì? Tôi không nghe thấy." Diệp Thiên bình tĩnh xoay đầu lại, anh nhìn về phía Tôn Minh Đức với vẻ lạnh nhạt như thường, vẻ mặt chẳng thay đổi một li một hào.
Tôn Minh Đức nhìn đứa con trai chẳng ra hình người đang nằm trên đất kia, khuôn mặt của ông ta khó coi cùng cực. Quả là vậy, ông vẫn đến muộn rồi.
"Cậu Diệp, xin cậu hãy tha cho Tiểu Tường, cả dòng dõi nhà họ Tôn chỉ có mỗi thằng con trai kế thừa hương khói, đâu thể tuyệt hậu vậy được cậu Diệp ơi." Tôn Minh Đức nhìn Diệp Thiên, dáng vẻ của ông ta gần như là đang cầu xin anh, tuy ông ta thấy tức giận vô cùng, nhưng cũng chẳng dám thể hiện mảy may.
"Ông yên tâm. tôi sẽ không giết hắn ta, nhưng mà..." Diệp Thiên lắc đầu với vẻ điềm tĩnh, anh vừa nói vừa đạp thêm một phát nữa. Cánh tay trái còn sót lại trong ngũ chi (tứ chi + bộ phận sinh dục nam) của Tôn Tường cũng bị gãy luôn rồi.
"Việc này..." Tôn Minh Đức thấy Tôn Tường đã ngất xỉu, ông ta đứng đờ người. Tôn Minh Đức nắm chặt nắm đấm, lửa giận sôi sục trong lòng, nhưng nhiều hơn cả là nỗi bất lực cùng với không cam tâm. Ông ta biết con trai của mình còn có thể sống đã là cái may trong cái rủi rồi. Nhưng bị Diệp Thiên xử trí như vậy, thà chết đi cho rồi.
"Tôn Minh Đức, ông không có tư cách trả giá với tôi. Tôi giữ lại mạng cho hắn ta là đã nhẹ tay lắm rồi. Giờ ông mau đưa thằng con phế vật của mình cút ra khỏi Dung Thành đi." Diệp Thiên hừ lạnh, giọng điệu của anh chẳng có lấy một chút tình cảm nào cả.
"Vâng, tôi sẽ làm theo lời cậu." Mặt Tôn Minh Đức khó coi như nuốt phải một con ruồi vào họng. Ông ta vội mở miệng đáp lời, sau đó dè dặt bước lại bế tên Tôn Tường đang ngất xỉu kia lên. Giờ ông ta chỉ muốn mau mau rời khỏi cái chốn ma quỷ này, chỉ muốn ròi xa Diệp Thiên thôi.
"Không được, hắn ta không được đi, tên Mạnh Hải - đồng bọn của hắn ta đã mang Tiểu Vũ Mao đi rồi." Diệp Na thấy cảnh này, cô bỗng nghĩ đến gì đó, mặt cô khó coi vô cùng, sau đó hô lên.
"Gì?" Diệp Thiên nhíu mày. Anh sầm mặt lại, sát khí nồng nặc trên người anh khiến nhiệt độ của cả cái biệt thự này như giảm xuống mấy độ. Nãy giờ anh không nhìn thấy Tiểu Vũ Mao, anh còn cho rằng con bé đang ngủ ở bên trong, nhưng có ai ngờ con bé lại bị tên khốn Mạnh Hải không biết điều kia mang đi mất.
"Gọi hắn tỉnh lại, hỏi bằng được vị trí của Mạnh Hải. Nếu không cả hai người chẳng cần phải đi nữa đâu." Giọng nói lạnh băng, thâm trầm của Diệp Thiên doạ Tôn Minh Đức sợ run lẩy bẩy. Ông ta vội gọi Tôn Tường tỉnh dậy. Ông ta biết nếu Tôn Tường không nói rõ ngọn ngành thì chuyện gì Diệp Thiên cũng dám ra tay.
"Ở, ở khách sạn Thần Tinh." Tôn Tường mê man lắm rồi, nhưng vẫn cố nói ra một địa chỉ trong sự thúc giục của Tôn Minh Đức.
"Lại là khách sạn Thần Tinh." Giọng điệu của Diệp Thiên vô cùng lạnh lẽo, sát khí trong đôi mắt anh đã không che giấu được nữa, anh vừa nói vừa nhanh chân bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, anh thấy Tô Thuỵ Sinh mới bước từ trên xe xuống: "Thưa cậu, cậu đang định..."
Diệp Thiên không trả lời, anh đưa tay chỉ lũ mặc đồ vest cùng với cha con Tôn Minh Đức: "Trông chừng bọn chúng, nếu thiếu người nào trước khi tôi trở về thì hỏi chuyện ông đấy." Anh dứt lời, liếc Tôn Minh Đức đầy lạnh lùng.
"Hừ, Tiểu Vũ Mao mà có mệnh hệ gì thì chớ nói chi đến gia đình họ Tôn của ông, cả tên Mạnh Hải kia cũng cứ chờ bị diệt trừ cả gia tộc đi." Diệp Thiên bỏ lại đúng một câu nói lạnh lùng này rồi khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi. Lúc trước Diệp Thiên nể mặt gia đình họ Mạnh nên không tính toán với tên Mạnh Hải kia những mấy lần rồi. Nhưng giờ đây, Mạnh Hải đã động vào chiếc vảy ngược của anh.