"Long Kiệt với cô Mạc đâu rồi?" Hồng Bác Văn nghe được ý nịnh nọt trong lời nói của quản lý khách sạn, hắn ta cười lướt khướt trong lòng nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ thái độ thong dong chẳng màng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, trông rõ cái vẻ tâm tư sâu xa, khó dò khó đoán.
"Anh, anh Kiệt đến đây rồi ạ?" Người quản lý khách sạn ra chiều sững sờ, trông có vẻ không biết chuyện này. Mà sự thực thì đúng như thế, đám người Long Kiệt vào khách sạn từ cửa thang máy chữa cháy phía sau khách sạn, đã thế sau khi chúng xông vào khách sạn còn đến phòng giám sát để cắt đứt camera giám sát tầng bảy nữa, suốt cả quá trình ấy chẳng có ai thông báo một tiếng cho tên quản lý nhãi nhép như ông ta cả. Chúng là tay sai dưới trướng Hồng Bác Văn, là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Hồng kia mà, sao chúng có thể thông báo chuyện mình bắt cóc Mạc Linh cho một nhân vật tôm tép như tên quản lý khách sạn chứ?
"Nếu không đi thì tôi gọi điện cho ông làm gì, dỗ cho ông vui à?" Hồng Bác Văn nghe được câu trả lời kiểu vậy, hắn ta không quan tâm tới cái gì đúng cái gì sai trong chuyện này, giọng điệu lạnh lùng thấy rõ, như kiểu nếu tên quản lý khách sạn không cho Hồng Bác Văn một câu trả lời hài lòng thì ông ta sẽ bị cách chức ngay liền lập tức.
"Dạ để tôi tra xem ạ, để tôi tra ạ." Tên quản lý khách sạn thấy tâm tình của Hồng Bác Văn không mấy vui vẻ, ông ta vội vã lựa lời khiến hắn ta phụ hoạ sau đó lấy tốc độ nhanh nhất của mình để tra tìm video giám sát trong máy tính. Ông ta nhìn qua nhìn lại, không nén được tiếng hô hào đầy vẻ kinh hãi: "Sau khi Long Kiệt và hai người nữa bước vào thang máy chữa cháy thì biến mất ạ."
"Ông nói lại lần nữa xem? Gì mà Long Kiệt biến mất hả? Biến mất kiểu đéo gì được? Nếu trong vòng mười phút nữa mà ông không tìm được hướng đi của anh Kiệt thì tôi xử cái mạng chó của ông đó." Lời giải thích của tên quản lý khách sạn vang lên bên tai Hồng Bác Văn, hắn ta đanh giọng ngắt lời ông ta, mở mồm đe nẹt đôi câu. Long Kiệt sẽ biến mất? Không thể nào thế được! Chắc chắn là có kẻ nằm vùng len lỏi vào khách sạn rồi báo tin cho con đàn bà Mạc Linh thối tha kia, nó đã chạy trước rồi. Không thì sao anh Kiệt lại không có mặt ở khách sạn cho được?
Hồng Bác Văn cúp điện thoại, nỗi giận dữ trong lòng tăng lên thấy rõ, hắn ta lôi một điếu thuốc ra rít lấy rít để. Hồng Bác Văn cho rằng, thực lực của Long Kiệt phải ở vào hàng cao thủ bậc nhất của cả Bắc Cương chứ nói chi vùng Bắc An nhỏ bé này. Dù nhà họ Chu có mạnh tới đâu cũng không thể khiến Long Kiệt sợ hãi chạy trốn cho được, cách giải thích duy nhất là phía khách sạn sơ suất điều gì đó nên Mạc Linh đã chạy thoát thành công. Hồng Bác Văn nghĩ đến đây, hắn ta búng tàn thuốc, lại lôi điện thoại ra để gọi cho Long Kiệt, kết quả là đầu dây bên kia đã tắt máy rồi, chẳng có một tin tức nào cả.
"Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật à?" Hồng Bác Văn cố mãi cũng chẳng thể liên lạc với Long Kiệt, nỗi lòng của hắn ta ngày càng bực bội, đương lúc Hồng Bác Văn ôm đầu, túm tóc liên miên thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên, là cuộc gọi của tên quản lý khách sạn vừa ăn chửi ngập đầu lúc nãy.
"Chuyện sao rồi?" Hồng Bác Văn vội vã cầm lấy điện thoại, phía đầu dây bên kia còn chưa nói gì thì hắn ta đã mở lời hỏi dò, giọng nói có đôi chút hồi hộp, nỗi hồi hộp bất chợt ấy khiến tâm trạng của Hồng Bác Văn càng thêm bực bội.
"Tôi đã tra rồi thưa thiếu gia, sau khi anh Kiệt dẫn người tới thì đã cắt đứt mọi camera giám sát ở tầng bảy, giờ vẫn không có tung tích của anh Kiệt nhưng cô Mạc mà cậu nói vẫn đang ở tầng bảy, mà hình như là đang ở phòng cách vách căn phòng mà cô ấy thuê. Vừa rồi nhân viên phục vụ đi lên tìm thì bị vệ sĩ của cô ấy đuổi thẳng cổ ạ." Tên quản lý khách sạn nhận thấy tâm tư nóng vội, cần kíp của Hồng Bác Văn, ông ta không dám qua quýt nên kể rõ mọi chuyện lớn nhỏ mà mình biết như kiểu sợ rằng một thiếu kém gì đó thì sẽ chọc giận Hồng Bác Văn.
Sao? Hồng Bác Văn nghe được câu trả lời của tên quản lý khách sạn, hắn ta chẳng còn nổi giận nữa mà đăm chiêu nghĩ ngợi một vấn đề khó nhằn. Hồng Bác Văn im lặng một lúc rồi mới nói với tên quản lý khách sạn kia: "Trông chừng cô Mạc cho kỹ vào, ai cũng không được ra vào khách sạn trước khi tôi đi đấy. Biết chưa hả?"
"Vâng."
"Bộp." Hồng Bác Văn cúp điện thoại, hắn ta đặt hai tay lên đưa tay mặt bàn, chống đầu suy nghĩ chặng đường trước mắt. Giờ anh Kiệt mất tung mất tích nhưng Mạc Linh vẫn còn trong khách sạn, đã thế tên quản lý khách sạn kia còn vỗ ngực thề thốt rằng chính Long Kiệt là kẻ đã dẫn đàn em vào trong khách sạn sau đó cắt đứt toàn bộ giám sát ở tầng bảy tất cả như đang chỉ ra rằng có lẽ Long Kiệt đã gặp phải rắc rối trong tay vệ sĩ của Mạc Linh, đã thế tên vệ sĩ này còn cậy vào bản lĩnh của mình, ngang nhiên ở lại khách sạn với Mạc Linh để đợi tới lúc tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Chu, cả hai chẳng coi hắn ta ra cái thá gì cả.
"Mẹ kiếp, cái con khốn nạn của nhà họ Mạc kia càng ngày càng đáng gờm nhỉ?" Hồng Bác Văn tưởng tượng đến cái khả năng duy nhất sẽ thành hiện thực này, hắn ta nhảy bật người dậy sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số thần bí...
Trong phòng khách sạn. Diệp Thiên nhìn sắc trời tối đen như mực phía xa xăm, anh thấy hơi cạn lời khi quay đầu lại thì thấy Mạc Linh đã nằm nghỉ ngơi trên giường như một con mèo lười. Cô ả này mà bướng lên thì chẳng ai ngăn cản được sự cố chấp ấy cả, cô ta đã ngồi trong phòng đợi mình suốt cả một tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa có ý định ròi khỏi, cô ta vẫn cứ thờ ơ chẳng màng gì đến khuôn mặt tối sầm của tên Tăng Vũ đứng cạnh.
Tăng Vũ thấy Diệp Thiên quay đầu lại, hắn ta rơi vào tình thế khó xử như gặp phải kẻ địch mạnh mẽ ngoài chiến trường. Hắn ta thu dọn xác chết của lũ người Long Kiệt kia xong xuôi rồi hớt hải chạy về phòng bảo vệ Mạc Linh thì cũng sắp sửa 11 giờ đến nơi, thế mà cô chủ nhà mình vẫn nằm ì trong phòng của Diệp Thiên chẳng chịu đi, cứ như người ngoài cuộc chẳng rõ cục diện hiện nay, đã thế lại còn luôn miệng đuổi mình ra ngoài nữa chứ, nhìn là biết cô ta chẳng nhận thấy được tính nguy hiểm của tên ôn Diệp Thiên đầy thần bí này. Nếu Diệp Thiên mà định xuống tay với cô chủ thì hắn ta e rằng cái bản lĩnh không ra gì của mình sẽ chẳng thể chống chọi một phút nào hòng giằng co thời gian cho Mạc Linh chạy thoát cả.
"Ân công đói rồi phải không?" Mạc Linh trông thấy Diệp Thiên cuối cùng cũng quay người nhìn về phía mình, cô ta vội vã đứng dậy, thả chân xuống giường sau đó chạy sát lại chỗ Diệp Thiên với vẻ phấn khích: "Muộn thế này rồi kia mà, chắc anh cũng muốn nếm thử món ăn đêm đường phố của Bắc An lắm nhỉ, tôi quen thuộc nơi này lắm, hay là tôi dẫn anh đi dạo vài vòng nhé?"
"Món ăn vặt ở chợ đêm Bắc An ngon lắm sao?"