Ánh mắt sáng rực như muốn nhìn thấu Diệp Thiên.
Vì Diệp Thiên gần như nói không sót từ nào.
Năm ngày trước, một người mặc áo trùm đen đột nhiên tìm tới hắn, không nói nhiều lời, bảo Xà Vương quy thuận Bạch Cốt Hội – nơi được nhiều người nhắc đến.
Xà Vương đương nhiên không đồng ý, nhưng thực lực của người đó quá mạnh, lại dùng súng, vả lại hắn ta cũng không biết phải làm sao với người đó. Do vậy mà hắn ta đã nghe theo lời yêu cầu, trong vòng năm ngày hoặc là quy thuận Bạch Cốt Hội thì có thể đưa người em trai tới Dung Thành, hoặc là giết không tha.
Chỉ riêng việc này cũng đã khiến cho Xà Vương khổ não. Nhưng ai ngờ giờ lại xuất hiện thêm một người thần bí khó lường là Diệp Thiên nữa.
Áp lực lớn khiến hắn ta lần đầu tiên có một cảm giác lao lực mệt mỏi, mất hết sức lực.
“Tôi đã nói rồi, tôi là Diệp Thiên.”
Nói rồi, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn hắn ta, trong mắt anh đầy ý vị.
“Còn nữa, tôi đến từ Dung Thành.”
Câu nói này của Diệp Thiên vừa dứt, mắt Xà Vương đột nhiên dừng lại một lúc.
“Cầu Diệp, tôi cũng muốn nói hết tất cả với cậu. Nhưng tôi không dám cược.”
Xà Vương buông lỏng tay, bày ra bộ dạng ân hận.
Thực ra hắn đang thăm dò, thằm dò sự nhẫn nại và thực lực của Diệp Thiên.
Xà Vương đánh không lại người của Bạch Cốt Hội, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta tình nguyện chịu khuất phục người khác.
Nếu Diệp Thiên có tiền bạc và điều kiện như Bạch Cốt Hội thì Xà Vương cũng không ngại hợp tác với Diệp Thiên.
Nhưng đáp lại ánh mắt đầy kỳ vọng của hắn chỉ là cái lắc đầu của Diệp Thiên.
“Ông vẫn không hiểu ý của tôi.”
“Ông đã không còn sự lựa chọn nữa, có phải không?”
Xà Vương nghiến răng, rồi chìm vào im lặng. Hắn ta đang cân nhắc hơn thua.
Cuối cùng, Xà Vương nghiến răng: “Được, cậu Diệp đã nói như vậy thì tôi có thể đồng ý hợp tác với cậu.”
Hắn ta vừa dứt lời, thần sắc của Chu Phúc Tông đột nhiên phấn khởi hẳn lên.
Có sự trợ giúp của Xà Vương đương nhiên là một sự trợ giúp cực kỳ lớn.
Nhưng Diệp Thiên vẫn không hề nở nụ cười, bọn họ chỉ trông thấy Diệp Thiên lại lắc đầu thêm lần nữa.
“Không, không, không, không phải hợp tác với tôi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Xà Vương và Vương Hưng đột nhiên thay đổi, bọn họ còn tưởng mình nghe nhầm.
Đến Chu Phúc Tông cũng há to miệng, não của ông ta đã bị một câu nói của Diệp Thiên làm cho đông cứng lại.
“Không phải hợp tác, vậy là gì? Ông Chu có thể nói rõ hơn không?”
Xà Vương chau mày, trong lòng hắn ta có một dự cảm không hề tốt đẹp.
“Rất đơn giản!” Diệp Thiên buông lỏng tay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
“Ông, và thủ hạ của mình đểu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
“Cái gì?”
Diệp Thiên vừa dứt lời, cả ba người đột nhiên nhìn nhau, mỗi người một kiểu biểu cảm. Đặc biệt là Chu Phúc Tông, miệng ông ta há ra to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà.
Bảo anh Xà nghe mệnh lệnh của hắn? Chỉ e là cả cái Lâm Thành này không ai dám nói câu này.
Diệp Thiên đang tự cao tự đại hay đã có kế hoạch rồi?
Anh Xà tối sầm mặt mày, sắp vã cả mồ hôi. Còn sắc mặt Vương Hưng thì khó coi như thể đang ăn phải phân vậy.
Bảo anh Xà và tất cả trợ thủ đều phải nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thiên? Việc này có khác gì với việc đồng ý với yêu cầu của Bạch Cốt Hội?
“Cậu Diệp, cậu không cho rằng khẩu vị của cậu hơi mặn sao?”
Ngữ khí của Xà Vương trầm xuống, dường như ông ta lật mặt ngay lập tức. Đến ông ta cũng không ngờ được Diệp Thiên có thể nói ra những lời thế này.
Hắn có tư cách gì?
Thấy cuộc đàm phán sắp thất bại, Chu Phúc Tông cảm thấy hoang mang. Vừa định giải thích thì thấy Diệp Thiên đứng dậy một cách lạnh lùng.
“Xà Tứ, gọi ông một tiếng Xà Vương đã là cho ông thể diện lắm rồi. Đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Ông chỉ có duy nhất một cơ hội. Nếu bỏ lỡ, ông hối hận không kịp đâu.”
Ngữ khí của Diệp Thiên lạnh lùng, anh nói nhiều như vậy để tránh người của chiến khu nhúng tay vào.
Nếu không thì chỉ một tên rắn ở bờ bụi thế này sao có thể lọt vào mắt Diệp Thiên.
Bảo hắn ta nghe mệnh lệnh của Diệp Thiên cũng đã cho hắn thể diện lắm rồi.
“Cậu.”
Xà Vương chau mày thật sâu, trong lòng hắn sớm đã như lửa đốt.
Tên Diệp Thiên này quả thực ức hiếp người quá đáng.
“Cậu Diệp ép người như vậy, tôi cũng không có gì để nói. Mời cậu về cho, cái miếu nhỏ này của tôi không chứa được pho tượng phật to như cậu.”
Xà Vương nói với giọng lạnh lùng, nói xong hắn ta quay đầu đi, ý tứ đã quá rõ ràng.
Dù hắn ta đã quy thuận Bạch Cốt Hội cũng không thể đồng ý với điều kiện của Diệp Thiên được.
Dù sao thì một tên vô danh tiểu tốt như Diệp Thiên sao đủ tư cách đè đầu cưỡi cổ hắn?
Chu Phúc Tông thấy vậy cuống cả lên, nhưng không dám khuyên Diệp Thiên.
Đang lúc ông ta bất lực thì “binh” một tiếng, cánh cửa của đại sảnh đột nhiên nứt thành bốn năm mảnh.
Tiếp đó là thân xác của Hồng Mao bị đánh văng vào trong, ngã vật trước mặt Xà Vương, toàn thân đều là máu, hắn đã chết bất đắc kỳ tử.
“Đây…”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn ra bên ngoài như đang nhìn kẻ địch.
Chỉ thấy Diệp Thiên vẫn đứng đó với vẻ mặt vô tình, khoé miệng khẽ nhếch lên, thần sắc lạnh băng vô tình.
“Tôi có chút việc nên đến trễ vài phút, Xà Vương không để ý chứ?” Âm thanh lạnh lùng tăm tối và đầy ý cười cợt vang lên.
Một người đàn ông gầy gò, xấu xí xuất hiện trước mặt mọi người.
Sau khi bước vào sảnh, ông ta cũng không nể nang gì mà kéo một cái ghế hùng hổ ngồi xuống.
Nói là vậy nhưng ngữ khí trong lời nói của ông ta đầy sự kiêu ngạo và cười cợt.
Ánh mắt bất thiện, ông ta hoàn toàn không coi ai ra gì.
“Mạc Lôi, ông có ý gì?”
Xà Vương nhìn cái xác của Hồng Mao, mặc dù trong lòng hắn ta sợ hãi nhưng hắn ta vẫn lên tiếng chất vấn.
Nghe vậy, Mạc Lôi lạnh lùng nhếch mép: “Xà Vương, người của ông mồm mép không sạch tôi giúp ông dạy dỗ hắn không được sao?”
“Ông…”
Xà Vương tức đến mức mặt mày xanh lét nhưng hoàn toàn bất lực.
Mạc Lôi là người của Bạch Cốt Hội, đừng nói một mình hắn, cho dù là cả trăm tên tiểu đệ xông lên thì cũng đánh không lại hắn.
Hắn ta chỉ còn cách nuốt cục tức này vào trong.
“Không phải chỉ là một cái xác chết thôi sao? Có đến mức phải vậy không?” Mạc Lôi chắp tay sau lưng: “Điều kiện của tôi đưa ra ông suy nghĩ thế nào rồi? Thời gian của ông không còn nhiều đâu.”
Nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của Mạc Lôi, sắc mặt Xà Vương càng khó coi hơn.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Từ chối?”
Xà Vương vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Mạc Lôi đột nhiên được thu lại, ánh mắt lạnh lùng tăm tối của hắn ta khiến cho nhiệt độ trong căn phòng như giảm đi vài độ.
“Vậy thì thật đáng tiếc, tôi chỉ có thể cho tất cả đàn em của ông xuống gặp Diêm Vương.”
Khịt!
Xà Vương đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
Vương Hưng đứng sau hắn ta mặt mày cũng trắng nhợt, trong lòng hắn hiện giờ chỉ toàn là tuyệt vọng.
Thủ đoạn của Mạc Lôi hắn ta cũng đã từng chứng kiến, chỉ cần hắn ta nói ra thì nhất định sẽ làm.
Ma quỷ, hắn chính là ma quỷ!
Thậm chí cả cái Bạch Cốt Hội đó đều là ma quỷ.
Xà Vương nghiến răng, trong lòng hắn ta mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm.
Hắn ta cân nhắc lợi hại thiệt hơn, rồi cuối cùng cũng cũng bỏ hết kiêu ngạo và sĩ diện mà cúi đầu.
Hắn, hắn không muốn chết.
“Tôi…”
“Tứ Gia, tôi nhất định không thể đồng ý.”
Hắn ta vừa nói một câu liền bị Chu Phúc Tông vội vã ngắt lời.
Ở đây ngoài Diệp Thiên ra thì chỉ có Chu Phúc Tông biết người của Bạch Cốt Hội rốt cục đáng sợ đến mức nào.
Cho dù là quy thuận thì cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lấy kết cục chết thảm.
“Câm miệng.”
Mạc Lôi đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, doạ cho Chu Phúc Tông mặt mày trắng bệch, ông ta run đến nhũ nhừ thân xác, cúi đầu không dám thốt nên lời.
Mạc Lôi đứng dậy lạnh lùng nhìn Chu Phúc Tông.
Vừa định động thủ thì đột nhiên ông ta phát hiện có gì đó nên cau mày thật sâu.
“Chu Phúc Tông tại sao lại là ông? Sao ông có thể thoát ra được?”