Bị Diệp Thiên dọa như vậy, Tôn Minh Vọng vô cùng mất mặt.
Sau khi kịp phản ứng, thì đột nhiên hét lớn vào mặt Diệp Thiên.
"Tiểu tử, mày tưởng mày là ai chứ? Nếu không phải nể mặt của Tô tiểu thư, thì mày bây giờ đã là một xác chết rồi, có tư cách gì mà bắt tao quỳ xuống?"
Tôn Minh Vọng run lên vì tức giận, người dám bắt ông ta quỳ xuống không phải là không có, nhưng mà tuyệt đối không phải là Diệp Thiên trước mặt!
Bị sỉ nhục trước mặt thế, lại có mặt Tô Thanh Thanh, Tôn Minh Vọng cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
"Diệp Thiên, mày"
Tô Thanh Thanh cau mày, nhưng thấy Diệp Thiên xua tay, ngắt lời cô.
Diệp Thiên, từ trước tới nay không bao giờ đứng sau lưng người khác.
Hơn nữa, lại là một người phụ nữ.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Diệp Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, đưa hai tay ra sau lưng, nhìn Tôn Minh Vọng một cách vô cảm.
"Người nhà họ Tôn vẫn là không có quy tắc như vậy, thật không biết Tôn Tiên Hà lúc đầu dạy dỗ ông như thế nào!"
Giọng nói mang đầy áp lực làm cho Tôn Minh Vọng càng cau mày, trong lòng vô cùng khó chịu.
Tôn Tiên Hà là cha của ông ta, trước đây một tay gây dựng nhà họ Tôn, cũng được xem là một người có tiếng tăm.
Thật đáng tiếc rằng vài năm trước đã bệnh tật mà chết.
Vì lý do này mà gia đình họ Tôn trong chớp mắt đã không còn được như trước nữa, chỉ có thể dựa vào thanh thế nhà họ Mạnh mà miễn cưỡng bảo vệ danh tiếng thế gia.
Lúc này, khi Diệp Thiên đề cập đến ba từ Tôn Tiên Hà, Tôn Minh Vọng gần muốn bỏ đi luôn.
"Chết tiệt, tao nghĩ là tiểu tử mày chán sống rồi, thật sự nghĩ rằng tao không dám giết mày sao?"
Nói xong ông ta liền quay ra cửa hét lên ầm ĩ.
"Tôn Hà, cậu chết rồi sao? Chưa chết thì vào đánh chết tên khốn này cho tôi!"
Nhìn thấy tình cảnh này, Giả Vi Dân cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
"Tôn tiên sinh, ông không được bốc đồng!"
Giả Vi Dân giữ lấy Tôn Minh Vọng, đang không biết làm thế nào để thỉnh cầu Diệp Thiên dừng lại, lại bị Tôn Minh Vọng đẩy cả người ra.
"Chết tiệt, Giả Vi Dân, ông không có năng lực thì đã đành, bây giờ còn ở đây làm loạn cái gì?"
Tôn Minh Vọng nhìn chằm chằm vào Giả Vi Dân giống như một con chó điên vậy, gặp ai thì cắn người đó.
"Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất ông không nên nhúng tay vào, nếu không tôi cũng không để ông yên đâu!"
Khi bị ông ta mắng, Giả Vi Dân nổi lên cơn giận, chỉ muốn lao lên tát chết ông ta.
Làm loạn ư? Ông ta là sợ Tôn Minh Vọng bị Diệp Thiên tát chết thì đúng hơn!
Mẹ kiếp!
Ông nghĩ mình lợi hại lắm sao? Vậy ông tự mình lo liệu đi!
Lão già này còn không thèm để ý ấy.
Đến lúc xảy ra chuyện thì đừng đến cầu xin tôi!
Giả Vi Dân dứt khoát đứng sang một bên và không nói gì nữa.
Nếu Diệp Thiên thực sự tức giận, đừng nói mình Tôn Minh Vọng, mà ngay đến cả nhà họ Tôn, cũng chỉ cần một câu nói là xong!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều run rẩy.
Đây là một cuộc chiến thần tiên thực sự!
Đừng để cho người phàm chịu tội là được!
Tất nhiên, có một người ngoại lệ.
Mặc dù Tô Trần Vân không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại mừng thầm!
Tôn Minh Vọng thực sự là muốn cái gì được cái đấy!
"Cậu Diệp, thực ra"
"Ông cũng câm miệng đi cho tôi!"
Tô Trần Vân đang muốn đổ thêm dầu vào lửa nhưng vừa nói mấy từ đã bị Tôn Minh Vọng tức tối chặn ngang.
Tôn Minh Vọng nhìn chằm chằm vào ông ta với dáng điệu rất hung dữ, như thể muốn ăn thịt ông ta vậy.
"Tô Trần Vân, ông chỉ là một hội trưởng thương hội mà thôi, là cái thá gì chứ? Ở đây ông có tư cách nói chuyện sao?"
Tôn Minh Vọng cười nhạt: "Tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình, sau đó thì ngoan ngoãn câm miệng lại! Nếu không thì đừng nói đến việc không làm hội trưởng được nữa mà đời này ông cũng đừng mơ mở miệng!"
Bị Tôn Minh Vọng mắng chửi xối xả, nụ cười trên khuôn mặt của Tô Trần Vân đã hoàn toàn biến mất.
Trên mặt không chút biểu cảm, mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Minh Vọng, sát kí đằng đằng làm cho toàn thân Tôn Minh Vọng lạnh toát giống như vào hầm băng vậy!
Cảm giác đó như thể bản thân ông ta là một người chết trong mắt người khác vậy.
Thật là một cái nhìn khủng khiếp!
Tôn Minh Vọng lại lẩm bẩm trong vô thức, trong lòng hoang mang, liền nhanh chóng rời đi.
"Tôn Hà, tai điếc à? Không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Khi ông ta gầm lên lần nữa, một người đàn ông vạm vỡ từ bên ngoài bước vào.
Trên khuôn mặt người đàn ông không có chút biểu cảm gì, những bước chân bình tĩnh của anh ta vang lên rất rõ trong hội trường yên tĩnh.
Ngay cả người ngoại đạo cũng có thể nhìn ra thân thế bất phàm của người này!
"Gọi cậu lâu như vậy sao giờ mới vào, vừa nãy đi chết đâu vậy?"
Tôn Minh Vọng trừng mắt nhìn hắn ta giận dữ, trong lòng lại có thêm chút tự tin.
Tôn Hà là người vệ sĩ mà ông ta đích thân lựa chọn, bất kể là sự trung thành hay thân thủ, hắn ta không có gì để chê.
Đối phó với một mình Diệp Thiên, thì hoàn toàn trong tầm tay.
"Tiểu tử, cho dù có Thanh Thanh bảo vệ mày, thì hôm nay mày cũng nhất định phải chết!"
Tôn Minh Vọng lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Thiên, rồi vẫy tay với Tôn Hà.
"Tôn Hà, lên đi, đánh chết cho tôi, chết rồi tôi chịu trách nhiệm! Tôi muốn xem xem hắn ta có bản lĩnh gì mà dám đối đầu với tôi!"
Giọng điệu của Tôn Minh Vọng vừa hống hách vừa tự tin. Ông ta không dám kiêu ngạo ở thủ đô nhưng ở Dung Thành bé nhỏ này có gì mà phải sợ?
Vốn nghĩ Tôn Hà sẽ đánh nhanh thắng nhanh như trước kia, nhanh chóng hạ gục đối thủ.
Nhưng Tôn Minh Vọng đã ra lệnh một hồi lâu rồi, mà hắn ta lại hoàn toàn không có ý định ra tay.
"Tôn Hà, không nghe thấy lời của tao sao? Tao bảo mày ra tay, còn ngây ra đấy làm gì?"
Lần đầu tiên thấy thuộc hạ của mình làm hỏng chuyện quan trọng như vậy, Tôn Minh Vọng lại càng thêm tức giận.
Tôn Hà quay đầu lại nhìn ông ta, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
"Ông Hai, tối nay Dung Thành có chút không bình yên, tôi nghĩ chúng ta hay là bỏ qua đi, bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện!"
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt đắc thắng của Tôn Minh Vọng bỗng tái mét đi.
"Bỏ qua? Bỏ qua cái c*t! Nếu hôm nay không giết chết tên tiểu tử này, ông đây sẽ không rời đi đâu!"
Tôn Hà liền cảm thấy bất lực, do dự một lúc lâu rồi cũng đồng ý.
Hắn nghĩ lát nữa tốc chiến tốc thắng, chỉ cần không mất quá nhiều thời gian, thì chắc là không vấn đề gì!
Nhưng mới vừa quay người lại, đã thấy Diệp Thiên đang nhìn hắn với nụ cười đầy vẻ giễu cợt.
"Tôn Hà đúng không? Vừa nãy cậu ở bên ngoài có nghe thấy động tĩnh gì không?"
Chỉ một câu nói đã làm cho Tôn Hà phải cau mày.
"Tôi nghe thấy gì, hình như cũng chẳng liên quan gì tới anh?"
"Tôn Hà, còn ở đấy phí lời làm cái quái gì?Mau giết chết nó cho tao!"
Tôn Minh Vọng không còn kiên nhẫn được nữa, lớn tiếng thúc giục.
Ánh mắt Tôn Hà đằng đằng sát khí, đang muốn ra tay, thì lại thấy Diệp Thiên khẽ lắc đầu.
"Dù cho không dám tiến lại gần, thì chắc cũng đoán ra được bọn họ là ai rồi chứ?"
Diệp Thiên ngẩng đầu, lời anh vừa mới thốt ra, ngoại trừ anh ấy và Tôn Hà ra thì tất cả mọi người đều không hiểu gì cả.
Tên Diệp Thiên này, lẽ nào bị dọa tới mức bắt đầu nói nhảm rồi sao?
"Lúc trước cậu nói rất đúng, vào những lúc như thế này, thì nên ngoan ngoãn ở trong nhà! Nếu không, bị bọn họ tóm được rồi, đừng nói là một nhà họ Tôn nhỏ nhoi, mà ngay cả người của nhà họ Mạnh cũng không dám ho he một lời nào! "
Những lời của Diệp Thiên, làm cho người nghe không hiểu mọi chuyện đầu đuôi thế nào.
Nhưng lại khiến cho sắc mặt của Tôn Hà trở nên trắng bệch, vẻ mặt đầy vẻ ngỡ ngàng, không thể tin nổi.
Đến khi nhìn lại Diệp Thiên lần nữa, trong đôi mắt đó chỉ toàn là sự sợ hãi và hoài nghi!