Mục lục
Lăng thiên chiến thần (full 884 chap) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hàm Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói là do gia tộc của Diệp thiếu gia ra tay xử lý. Chỉ một câu nói cũng có giải quyết mọi chuyện. Gia đình của cô sinh viên kia cũng biến mất khỏi Thủ đô ngay trong đêm. Bởi chuyện đáng sợ như vậy nên tiếng xấu của Diệp thiếu gia lan xa khắp cái đại học Thủ đô này. Nhưng dù thế vẫn có cả khối cô gái tham vinh hoa phú quý, cố ý đến gần Diệp thiếu gia, hạ mình làm trâu làm ngựa cho hắn ta. Dương Tuệ cũng là một trong số đó. Lúc mới đầu, cả về sắc đẹp và gia cảnh của Dương Tuệ chỉ thuộc dạng thường thường bậc trung, cô ta là kiểu chẳng thu hút ánh nhìn của mọi người. Nhưng mới đây, kể từ ngày cô ta trở thành người hầu chuyện gối chăn của Diệp thiếu gia, cô ta nhảy lên làm chị đại của trường, không ai dám chọc cô ta nữa cả, nom có mặt mũi lắm. Thế cũng thôi, quá đáng hơn cả là Dương Tuệ còn vâng theo lời của Diệp thiếu gia, đến bảo Triệu Ánh Thu trở thành một trong những cô nhân tình của hắn ta nữa. Cũng chẳng biết là Diệp thiếu gia gặp được Triệu Ánh Thu lúc nào nữa, rồi bắt đầu theo đuổi cô ghê gớm luôn. Cái hành vi này của Dương Tuệ phải nói là không biết liêm sỉ là gì.

"Hừ, cô từ bỏ đi, đừng mơ mộng nữa, tôi sẽ không đi đâu." Triệu Ánh Thu cắn chặt khớp hàm, tỏ vẻ thà chết chứ không khuất phục.

"Đúng vậy." Tần Vũ cũng lên tiếng hưởng ứng, vẻ mặt của cô vô cùng bức xúc: "Diệp thiếu gia gì chứ, đó chỉ là một tên lưu manh thôi. Hắn ta không xứng với Ánh Thu, bảo hắn ta từ bỏ đi."

Mặt Dương Tuệ sầm lại khi nghe được mấy lời này. Lệnh của Diệp thiếu gia là lệnh bắt buộc phải vâng theo, dù có ra sao cô ta cũng phải dẫn Triệu Ánh Thu qua đó. Nếu thất bại thì hậu quả mà cô ta phải gánh chịu sẽ chẳng mấy tốt đẹp: "Triệu Ánh Thu, cô đừng có mà rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, việc hôm nay không phải do cô quyết định ra sao thì ra." Dương Tuệ vừa nói vừa vung tay, khoảng bốn, năm thanh niên cả trai cả gái, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, ăn mặc hầm hố chẳng biết chui từ đâu ra bước lại vây quanh Triệu Ánh Thu và Tần Vũ. Tuy họ cũng chỉ là sinh viên trong trường, nhưng lại học theo thói hư tật xấu của Dương Tuệ, giờ nhìn không khác gì mấy cô nàng ăn chơi, tụ tập với tụi xã hội đen.


"Dương Tuệ, đây là trường học, cô đừng có làm xằng làm bậy ở đây." Triệu Ánh Thu nhìn tình huống này cũng thấy hơi sợ, cô với Tần Vũ đứng sát lại với nhau.

"Hừ, trường thì làm sao? Chẳng lẽ còn có ai dám trái lời Diệp thiếu gia à?" Dương Tuệ cười lạnh lùng, mặt vênh váo, nhìn đời bằng nửa con mắt: "Bắt tụi nó lại rồi vứt lên giường của Diệp thiếu gia cho chị, Diệp thiếu gia sẽ thưởng hậu hĩnh cho bọn mày."

"Triệu Ánh Thu, Tần Vũ, bình thường tụi mày được Tô Thanh Thanh bảo vệ, chứ hôm nay bọn mày bắt buộc phải đi với tao, không muốn cũng phải đi." Dương Tuệ vừa nói vừa phất tay ra hiệu, mấy cô gái kia cùng xông lên một lượt, định tóm lấy Tần Vũ và Triệu Ánh Thu.

Hai người bị doạ trắng xám mặt mày, tuyệt vọng vô bờ bến.

"Dừng tay." Ngay lúc này, một giọng nói khá lạnh nhạt vang lên, khiến cả bọn giật nảy mình, vô thức dừng tay lại. Chúng quay đầu lại thì thấy một người thanh niên cao to vạm vỡ đang đứng chắn trước mặt Triệu Ánh Thu và Tần Vũ, chẳng có một cảm xúc gì trên khuôn mặt của anh.

"Diệp Thiên?" Giọng nói quen thuộc ấy khiến cả Tần Vũ và Triệu Ánh Thu đều ngơ ngác. Họ quay đầu lại, thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Thiên, mừng rỡ khôn nguôi. Họ mới xa với Diệp Thiên có năm, sáu ngày chứ mấy. Họ còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại Diệp Thiên nữa, có ai ngờ duyên phận lại kỳ diệu đến vậy đâu. Gò má của hai cô đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên. Ngay lúc này, họ cũng thở phào nhẹ nhõm, có Diệp Thiên ở đây thì mọi khó khăn trước mắt sẽ được giải quyết.

"Ê ranh, mày là ai hả? Khôn hồn thì đừng có vác tù và hàng tổng nữa." Dương Tuệ trừng mắt nhìn Diệp Thiên, cô ta thấy phiền rồi đấy: "Chị đang làm theo lệnh của Diệp thiếu gia, mày muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cũng đừng rước hoạ vào thân, kẻo hoạ rơi xuống đầu rồi thì có hối hận cũng chẳng kịp đâu.”

Vẻ mặt Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường khi nghe lời doạ nạt của cô ta, anh đứng đấy, chắp tay ra sau lưng: "Tôi không đánh phụ nữ, cút đi."

Dương Tuệ sầm mặt lại liền: "Mẹ kiếp, mày định ăn thua tới cùng với tao à? Mày có tin là tao..."



"Chát." Nhưng khi cô ta còn chưa nói hết câu thì một tiếng bạt tai giòn giã bỗng vang lên. Dương Tuệ ăn tát, xoay ba vòng mới ổn định lại được. Một dấu bàn tay to và rõ ràng hằn trên mặt của cô ta.

"Aaaa. Mày, mày dám tát tao?" Dương Tuệ đưa tay sờ gò má bỏng rát của mình, cô ta gào thét điên cuồng. Kể từ khi cô ta đi theo Diệp thiếu gia, ai mà chẳng ton hót với cô ta kia chứ. Diệp Thiên là kẻ đầu tiên dám cả gan làm vậy: "Thằng ranh kia, mày chết chắc rồi, tao sẽ chặt tay mày ra."

"Chát." Dương Tuệ lại ăn ngay một cái tát nữa lúc cô ta đang gào thét dữ dội. Nhưng lần này, cô ta bị tát bay ra sau, khoé miệng rỉ máu.

"Không biết điều." Diệp Thiên hờ hững nói mỗi ba con chữ ngắn ngủi. Anh chưa bao giờ mềm lòng, chùn tay khi đối mặt với loại người như này.

Hai cái bạt tai liên hoàn của Diệp Thiên khiến ai ai cũng khiếp sợ. Mấy cô nàng ăn chơi dưới trướng Dương Tuệ hãi hùng không thôi, ai cũng không dám hó hé một câu. Bình thường họ oai phong thế thôi, chứ gặp phải ai trên cơ là sợ tụt vòi, hoá thân thành cầy sấy cả. Ngay cả Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng đẫn đờ, họ không ngờ Diệp Thiên lại có thể tàn độc với phụ nữ như vậy. Nhưng dáng vẻ đánh người của anh đẹp trai quá ấy chứ. Cả hai không hẹn gì hết mà bốn con mắt của họ đều chớp nháy đầy vẻ hâm mộ.

"Mày, mày..." Dương Tuệ tức nghẹn lời, đôi mắt của cô ta đỏ au, chầu chực như muốn đớp lấy Diệp Thiên. Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy có lẽ Diệp Thiên đã chết cả trăm ngàn lần rồi ấy chứ đùa.

"Hừ, trường học là nơi để học tập, không phải là nơi để cô diễu võ giương oai, đúng là đáng buồn." Anh đứng đó nói đôi câu khuyên bảo, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy thất vọng. Sự thái bình của Long Quốc được đổi lấy từ mạng sống của biết bao chiến sĩ, vậy mà người dân lại không biết quý trọng. Tiếc thay, buồn thay.

"Hừ, mày lo chuyện bao đồng được hết à? Lo cho mày trước đi, tao gọi điện cho Diệp thiếu gia ngay đây, mày chết chắc rồi." Dương Tuệ thẹn quá hoá giận, nhưng lại chẳng làm gì được Diệp Thiên cả, cô ta chỉ có thể lôi anh chàng Diệp thiếu gia mà nãy giờ cô ta nói ra khè.

"Tuỳ cô." Diệp Thiên chẳng buồn để ý, loại người này hết thuốc chữa rồi, chỉ có thể để cô ta lãnh lấy hậu quả.


"Diệp Thiên, anh mau đi đi thôi, tên Diệp thiếu gia đó không dễ dối phó đâu." Triệu Ánh Thu nghe thấy Dương Tuệ gọi điện tìm Diệp thiếu gia, cô hơi sốt ruột. Tuy cô biết Diệp Thiên có bản lĩnh, nhưng ở đây là Thủ đô, vùng đất ngoạ hổ tàng long. Vả lại tên Diệp thiếu gia kia phải nói là vô cùng khó đối phó. Cô không muốn liên luỵ Diệp Thiên.


"Không sao." Diệp Thiên bình tĩnh lắc đầu, đã tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên. Còn cái tên gì kia, anh cũng chẳng thèm để ý.


"Cậu sợ gì chứ Ánh Thu? Diệp Thiên mà xử tên Diệp thiếu gia kia thì tốt quá còn gì?" Tần Vũ mặc kệ, huống chi cô biết bản lĩnh của Diệp Thiên. Ngay cả Lâm Nhị Gia mà anh còn dám giết thì tên Diệp thiếu gia cỏn con kia có là gì đâu. Tần Vũ nghe thấy lời Diệp Thiên nói, cô bỗng khựng người lại, không nói một lời. Có khi Diệp Thiên có thể xử tên Diệp thiếu gia kia thật ấy chứ. Vậy sau này khoẻ rồi. Dạo gần đây, Triệu Ánh Thu bị tên đó quấn mãi, phiền ơi là phiền.


"Hừ, định xử Diệp thiếu gia? Ăn nói ngông cuồng quá nhỉ?" Cũng vào lúc này, Dương Tuệ lại bước đến trước mặt ba người sau khi tránh sang một bên gọi điện thoại. Cô ta lại vênh váo như thường, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Thiên, Triệu Ánh Thu và Tần Vũ thêm phần ác độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK