Chắc chắn Cố Tùng đã chết, cảnh sát đến, ngay sau đó khống chế Cố Hiển và Cố Hữu.
Những người khác ở hiện trường buổi phát sóng trực tiếp, đã sớm bỏ đi trước thời điểm xảy ra chuyện.
Đây chính là mạng người đó, dính vào ai thì người đó xui xẻo.
Bị còng tay, vẻ mặt Cố Hiển hờ hững quay đầu liếc nhìn Cố Tùng.
Lòng nguội như tro tàn, đời này cũng không thể đòi lại công bằng cho Cố Hữu, đời này cũng không thấy được báo ứng của Giang Hải.
Con trai của ông ta, đời này không làm được đàn ông nữa rồi.
Ông ta không cam lòng.
Cố Hiển lại lạnh lùng nhìn Cố Hữu.
Hết rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Đến hôm nay Cố Hiển cũng không dám tin.
Giang Hải vừa xuất hiện, Cố gia sao lại cửa nát nhà tan.
Anh ta, chảng qua chỉ là một tên lái xe.
Anh ta, không phải chỉ là một đứa ở rể thôi sao?
Xe bị chặn lại, mấy người bịt mặt xông vào trong xe.
Con ngươi Cố Hiển co lại, ông ta đã hiểu, Lập Minh là muốn giết người diệt khẩu.
“Lập gia, thật ác độc.” Cố Hiển cười thảm.
Một đao cứa cổ, máu tươi bắn ra, Cố Hiển trợn mắt ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt Cố Hữu ảm đạm, cả người run rẩy: “Đại ca, xin tha mạng. Tôi và cha tôi đều là người của Lập gia, nếu anh dám động đến tôi, Lập gia sẽ không tha cho các anh…”
Một người bịt mặt gỡ khăn bịt mặt xuống, nham hiểm cười một tiếng: “Là cậu Hồ muốn tôi tới tiễn các người một đoạn đường, mày với lão già Cố Hiển này cùng lên đường đi, cho lão khỏi cô đơn.”
Cố Hữu: ..”.”
Trong video phát sóng trực tiếp, thời điểm Cố Hiển bị còng tay, trong khu vực bình luận xuất hiện một số lượng lớn màn hình.
Một buổi phát sóng trực tiếp khác bắt đầu.
Lan gia dùng thời gian ngắn nhất để sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp.
Trước tiên công bố dã tâm lang sói của Lập gia, muốn nuốt tập đoàn Uyển Như.
Đồng thời đưa ra một văn bản do trên tỉnh gửi xuống làm dấy lên nghi ngờ.
Dư luận đột nhiên xoay ngược lại, nghiêng về phía tập đoàn Uyển Như.
Không cần giật tít câu view, trong lúc đang phát sóng trực tiếp, nháy mắt số lượng người xem tràn vào rất đông. Ai nấy đều đầy căm phẫn, như muốn hóa thân làm sứ giả của chính nghĩa.
Trước đây không lâu những anh hùng bàn phím kia còn chửi rủa Cố Uyển Như, dường như mắc phải chứng mất trí nhớ, bàn phím gõ một cái những người vừa chửi bới Cố Uyển Như lập tức bị mắng tới tối tăm mặt mũi.
Buổi phát sóng trực tiếp này việc thứ nhất chính là kích động lòng dân, để tỉnh hủy bỏ đi văn bản trước đây.
Phải làm thật lớn, nếu ý kiến của dân chúng ở thành phố Giang Tư lập tức lan truyền ra, trên tỉnh cũng không thể coi thường.
Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, nhà họ Cơ thống trị giang sơn phương Đông mấy trăm năm há có thể không hiểu đạo lý đó.
Đúng lúc đó Hoành Độ Dương xuất hiện, thu thập ý kiến của dân chúng để đi phản ánh với tỉnh.
Chủ tịch tỉnh cho dù ăn của Lập gia nhiều hơn nữa cũng không dám chọc giận dân chúng, hoàng gia không phải là thay mặt cho nhân dân sao?
Nếu không, thì quản trị như thế nào.
Tiếp theo, người phát ngôn lại thổi phồng về các loại thủ đoạn của Lập gia, sau lại nói ra các khó khăn mà tập đoàn Uyển Như gặp phải.
Hôm nay Tập đoàn Uyển Như gặp phải tình cảnh khó khắn, rất nhiều áp lực đều là tới từ đám dây máu ăn phần không rõ chân tướng.
Vì để bù đắp cho tập đoàn Uyển Như và để các doanh nghiệp địa phương ở thành phố Giang Tư không dễ bị chèn ép, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu huy động tiền giúp đỡ trong dân chúng.
Tập đoàn Uyển Như tổn thất thảm trọng, tiền vốn huy động được sẽ cung cấp cho tập đoàn Uyển Như, dùng để chống đỡ công kích thương mại của Lập gia.
Một đám người có máu mặt ở thành phố Giang Tư ai dám không nể mặt mũi Lan gia, hơn nữa trong đó còn có Quan gia cũng đột nhiên đứng ra ủng hộ.
Quan gia, chẳng qua là muốn dệt gấm thêm hoa, để Giang Hải không nhằm vào bọn họ mà thôi.
Mấy lão đại này lập tức ném tiền ra, quần chúng hùa theo, rất nhanh, một câu khẩu hiệu bắt đầu truyền tụng.
Đại loại như: nếu không đóng góp chút sức lực cho tập đoàn Uyển Như chính là vô nhân đạo, chính là không biết xấu hổ, là vô sỉ.
Chính là đạo đức bị ăn mất rồi.
Tiền quyên góp của dân chúng, vẫn giữ nguyên chưa động đến, cũng không cần phải chia ra, tất cả đều là tiền của dân chúng.
Ở một chỗ phát sóng trực tiếp khác, Cố Tùng như thế nào đã không còn ai quan tâm.
Nhìn thấy chiếc túi chứa thi thể Cố Tùng bên trong, Cố Vân Lệ mấy lần khóc ngất đi.
Cố Uyển Như nhào vào trong ngực Giang Hải, cũng khóc muốn ngất đi.
Kịch hay đến đây là kết thúc?
Không, là vừa mới bắt đầu.
…
Tập đoàn Uyển Như được đề cao hơn so với trước đây, hình tượng của doanh nghiệp và tiêu chuẩn đạo đức được đưa lên một tầm cao mới.
Lúc này, ai đang làm việc ở tập đoàn Uyển Như đều cảm thấy đó là một chuyện vinh quang nhất.
Hôm nay, ai nói một câu bêu xấu Cố Uyển Như, người dân thành phố Giang Tư quyết không tha cho kẻ đó, thậm chí rất nhiều người có khuynh hướng bạo lực.
Náo nhiệt kéo dài suốt đêm còn chưa kết thúc…
Sắp xếp xong hậu sự cho Cố Tùng, tập đoàn Uyển Như mới khôi phục làm việc.
Cố Uyển Như ngồi vào trước bàn làm việc, người đầu tiên mà cô đón tiếp chính là Lan Kiều.
“Uyển Như, mong côô nén bi thương.” Lan Kiều an ủi.
Lỗ mũi phập phồng, Cố Uyển Như miễn cưỡng cười một tiếng.
“Lan Kiều, cám ơn cô, thời điểm mấu chốt nhất cô lại ra mặt giúp tôi.”
Lan Kiều liếc mắt liếc nhìn Giang Hải đang nghịch điện thoại di động, dửng dưng cười một tiếng tỏ ra không có gì cả.
Lí do mà cô ta giúp không phải vì Cố Uyển Như, mà là đang muốn tiếp cận Giang Hải.
Thành phố Giang Tư sở dĩ không có đại gia tộc xuất hiện, là vì những gia tộc này không có chỗ dựa.
Giang Hải thân là một võ giả, hơn nữa một cái nhấc tay đã tiêu diệt cao thủ như ông Tề, Lan gia tự nhiên là muốn dựa vào.
Có võ giả chống lưng, ra khỏi thành phố Giang Tư mới không sợ bị kẻ khác áp chế.
“Tiếp theo cô hẳn nên cân nhắc xem phải xử lý với khoản tiền mới huy động được kia như thế nào.” Lan Kiều rút ra một tập giấy tờ.
Cố Uyển Như nhìn một cái: “Sao lại nhiều thế?”
“Cứ coi như đây là tiền thuế cho sự vô tri của họ đi.” Lan Kiều nhún nhún vai.
Thương mại, vốn là như vậy, lợi dụng tất cả mọi cơ hội kiếm tiền, ở mặt này, Lan Kiều thông minh, nhanh nhạy hơn so với Cố Uyển Như nhiều.
Mấu chốt chính là, Cố Uyển Như quá hiền lành.
Trong làm ăn, thật ra thì không có chuyện tình cảm.
“Số tiền này có thể trả về không?” Cố Uyển Như lương thiện không muốn vô công mà hưởng lợi.
Giang Hải lãnh đạm nói: “Làm sao trả được? Đi làm từ thiện đi.”
“Ở Thành phố Giang Tư rất nhiều con đường đều cần tu sửa, còn nữa, nước ở con sông ở phía nam thành phố rất bẩn cũng cần phải xử lý.”
Khóe miệng Lan Kiều giật một cái, thiếu chút nữa không nhịn được nhảy dựng lên.
Một khoản tiền lớn như vậy, Giang Hải không quan tâm tới thì thôi, Cố Uyển Như cũng nhẫn tâm bỏ qua không cần?
Thật sự không thể ngờ, Cố Uyển Như thật đúng là loại người như vậy.
Tiếp theo, Cố Uyển Như nói một câu khiến cho Lan Kiều muốn rớt cằm xuống luôn.
“Đúng vậy, số tiền này còn chưa đủ để làm những việc đó đâu.”
Lan Kiều cáo từ, trước khi đi còn liếc nhìn Giang Hải một cái thật sâu.
Cố Uyển Như nói: “Giang Hải, anh giúp em tiễn Lan Kiều nhé.”
“Cô ta có chân, còn là một đôi chân dài nữa.” Giang Hải tùy tiện qua loa nói.
“Chỉ cần cô ta muốn, thành phố Giang Tư này sẽ có vô số đàn ông nguyện ý dâng hai chân lên cho co ota. Cô ta có đi hay không, có liên quan gì tới anh đâu.”
“Bảo anh tiễn thì anh tiễn đi.” Cố Uyển Như hơi giận.
Cô nhìn sâu vào trong mắt của Lan Kiều, trong lòng phức tạp, lại thêm thấp thỏm, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra quyết định như vậy.
Quan hệ giữa anh và Lan Kiều, cuối cùng vẫn phải có một cái kết thúc.
Cố Uyển Như hy vọng, Giang Hải sẽ sớm nói rõ ràng với Lan Kiều.
Giang Hải không thể làm gì khác hơn là đứng dậy: “Lan tiểu thư, tôi tiễn cô ra ngoài.”
Đi ra ngoài cửa công ty, Lan Kiều thở dài nói: “Ai có thể ngờ được, là võ giả một thân tuyệt kỹ, vậy mà lại đi làm một người ở rể, hơn nữa…”
“Hơn nữa còn sợ vợ?” Giang Hải cười.
Đa số đàn ông đều không sợ vợ, chỉ là tôn trọng vợ thôi.
Lời của Cố Uyển Như, nếu đúng thì phải nghe, nếu không đúng cũng phải là đúng, cũng phải nghe, cô không bao giờ nói sai.
Cho dù có sai, hậu quả này Giang Hải cũng gánh nổi.
Có sai lớn hơn nữa, Giang Hải cũng không coi là gì.
Ánh mắt Lan Kiều hơi cứng lại, cô ta không nhìn ra ở Cố Uyển Như có cái gì tốt, chẳng lẽ mình không so được với cô ta?
Tình cảm thì không có câu trả lời, hơn nữa Lan Kiều cũng không biết giữa Giang Hải và Cố Uyển Như đã xảy ra chuyện gì.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Giang Hải hỏi.
Lan Kiều nhẹ giọng nói: “Thành phố Hải Hà, có đi không?”
Giang Hải bảo người đưa thiệp mời đưa cho cô ta, dĩ nhiên là muốn để cô ta đi, nhưng mấu chốt là Giang Hải làm vậy là có mục đích gì.
Thành phố Hải Hà, mừng thọ trăm tuổi của ông cụ Diệp, Lan gia không có tư cách đi, nhưng lại nhận được thiệp mời.
Lan Kiều cũng không biết, tấm thiệp mời này là do Diệp Kinh Lạc giở trò.
“Mừng thọ trăm tuổi của ông cụ Diệp?”
“Đi!”
“Dĩ nhiên là phải đi chứ.”
Lan Kiều lại hỏi: “Tôi có phải đi không?”
“Đó là việc của cô.” Giang Hải nhún vai.
Lan Kiều nói: “Anh đi, tôi cũng đi.”
Cửa thang máy mở ra, Giang Hải xoay người bước đi: “Tôi tiễn cô đến đây thôi.”
“Ba ngày nữa, lại tới đón tôi.”
Lan Kiều nhìn bóng lưng của Giang Hải, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Trở lại phòng làm việc, Cố Uyển Như ngẩng đầu, trong nghi ngờ lại mang vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Nhanh như vậy sao?”
“Anh đã nói chân cô ta dài mà.”
Cố Uyển Như rũ mắt: “Giang Hải, bác cả… chết rồi.”
“Ừ!”
“Anh không thấy ngạc nhiên sao?” Cố Uyển Như hỏi, thần sắc lộ ra vẻ nghi ngờ, tất cả những chuyện này không phải là do Giang Hải sắp xếp chứ?
“Sợ tội nên tự sát?” Giang Hải biết còn cố ý hỏi.
Thở dài một hơi, Cố Uyển Như cũng không muốn nói gì, cô bỏ không được mối hận trong lòng, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Cố Tùng là do Cố Hiển xuống tay đánh chết.
Tuy tâm trạng Cố Uyển Như không tốt, nhưng cho dù nói thế nào, đã từng có khoảng thời gian rất dài Cố Tùng đối xử với cô cũng rất tốt.
Nếu không phải Cố Tùng cố ý chăm sóc cô, bệnh của Lôi Nhân Hào e rằng không đợi được tới ngày Giang Hải xuất hiện.
Vả lại, Cố Uyển Như cũng vô cùng coi trọng tình thân.
Cố Vân Lệ không màng cơm nước, liên tục mấy ngày buồn bã không thiết làm gì.
Người Cố gia hoàn toàn đắm chìm trong nỗi buồn, trong bi thương.
Khác hẳn với bầu không khí ở trong nhà, ở thành phố Giang Tư, bầu không khí thậm chí lại náo nhiệt lên.
Bất kể là giới thương nhân hay là thế lực ngầm, vội vã đi về thành phố Hải Hà tụ hội, hơn nữa cũng chuẩn bị đầy đủ quà cáp.
Chỉ vì nơi đó có một ông già đang chuẩn bị mừng thọ trăm tuổi.
Lan Kiều đậu xe ở bên ngoài Hoàng Kim Giáp Lân, Thất Hồn đang đứng ở bên đường, Giang Hải chậm rãi đi ra.
Tiến lại bên xe, Thất Hồn mở cửa xe ra, dùng ngôn ngữ lạnh như băng nói: “Xuống xe.”
Lái xe ngây ngốc nhìn Thất Hồn: “Tôi là lái xe của Lan tiểu thư, dựa vào cái gì mà bắt tôi xuống xe…”
“Anh xuống xe đi.” Lan Kiều ra lệnh.
Đầu óc lái xe có chút mơ hồ, mặt đầy rất không vui, nhưng cuối cùng vẫn xuống xe.
Mở cửa xe cho Giang Hải, Thất Hồn đảm nhiệm làm lái xe rồi lái xe rời đi.
Sau khi lên xe, Giang Hải nhắm mắt dưỡng thần, Lan Kiều thì đang chăm chú quan sát Giang Hải.
“Nhìn tôi làm gì?” mí mắt của Giang Hải cũng không nhấc lên lạnh lùng nói.
“Tôi đang nhìn vị hôn phu của tôi.” Lan Kiều rất bình tĩnh đáp.
“Cô không xứng.” Giang Hải lạnh lùng đáp lại.
Lan Kiều cũng không tức giận, khuôn mặt tuyệt đẹp vẫn không có chút nào gợn sóng.
Khoảng thời gian này, cô ta đã quen với sự lạnh nhạt của Giang Hải rồi.
“Mừng thọ trăm tuổi của ông cụ Diệp, Lan gia ở thành phố Giang Tư, dường như cũng không có tư cách tham gia.” Lan Kiều nói.
“Ừm…” Giang Hải dùng giọng mũi ừm một tiếng.
“Mừng thọ của một ông lão tuổi xế chiều thôi, tại sao phải cần tư cách.”
“Anh là không biết thật hay là giả vờ không biết thế?” đôi mắt xinh đẹp của Lan Kiều lóe lên, hoàn toàn không nhìn thấu Giang Hải.
Những người khác là đến để nịnh bợ Diệp gia, còn Giang Hải lại giống như phải đi điều tra vậy.
Không kiềm được căng thẳng ở trong lòng, Giang Hải đúng là võ giả, đối với người bình thường mà nói là một loại tồn tại siêu phàm, nhưng ở trước mặt Diệp gia, xa xa không đủ nhìn, thậm chí đến tư cách nhìn thẳng Diệp gia cũng không có.
Với phong cách làm việc, tính khí kiêu ngạo của Giang Hải, trong tiệc mừng thọ gây ra chút chuyện, hậu quả thật là khó có thể tưởng tượng được.