Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian đầu khi mới nhận được những công nghệ này, điều mà Cố Uyển Như nghĩ tới chính là làm thế nào để ứng dụng vào thực tế, chưa từng nghĩ tới, nếu muốn ứng dụng một cách tốt hơn thì còn cần phải tạo động lực, cần tuyên truyền quảng cáo, còn cần phải đảm bảo số lượng hàng bán ra đầy đủ.

Cố Uyển Như thích hợp với quản lý một công ty độc lập, mà Lan Kiều lại có giác quan nhạy bén hơn nữa.

Từ trước tới này, Cố Uyển Như lúc nào cũng rất khâm phục đầu óc và tư duy kinh doanh của Lan Kiều, lần này thì hoàn toàn bái phục luôn rồi.

Lập tức thôn báo quyết định, cho người bắt tay đi chuẩn bị.

“Lan Kiều, hay là, cô quay lại đi làm đi, quản lý bộ phận kinh doanh của công ty đi.”

Lan Kiều lập tức khoát tay: “Thôi thôi, cô tha cho tôi đi. Bây giờ tôi chẳng chịu được mệt mỏi nữa đâu.”

Hai cô gái ở cùng nhau lập tức bắt tay vào việc lập kế hoạch.

Trong khi đó, Cố Vân Lệ lấy một đơn thuốc ra và nói rằng, bà đã lấy được loại thuốc này trong tay một người thầy thuốc già giỏi giang, uống thuốc này vào thì nhất định có thể nhanh chóng có thai.

Điều này khiến cho người có khuôn mặt dày hơn cả Trường Thành là Giang Hải cũng có chút không chấp nhận được.

Bản thân chẳng có bệnh gì cả, việc gì cần phải mượn lực trợ giúp của thuốc thang chứ, hơn nữa, thuốc thì cũng có ba phần độc mà.

Ậm à ậm ừ đồng ý, thật không dễ dàng mới có thể khiến Cố Vân Lệ vui vẻ như thế.

Lau mồ hôi trên trán đi, Giang Hải lái xe tới công ty.

Thật trùng hợp lại gặp phải Ngô Vân, hai người trốn ở trong cầu thang nói chuyện.

“Nè, Lam Sương Nhi muốn tới tỉnh Hải Đông để tổ chức concert, lấy cho anh hai vé nhé?”

Giang Hải biết Lam Sương Nhi này, là một ngôi sao hạng hai không chìm không nổi, hát hò thì cũng bình thường nhưng mà được cái xinh đẹp, nghe nói quê quán ở Thành phố Giang Tư này.

Giang Hải không có cảm giác gì với những ngôi sao này, Cố Uyển Như cũng không quan tâm chú ý tới điều này, cô thích những người có thực lực kĩ năng diễn xuất thật sự.

“Có thể lấy được vé ở phía sau khán đài không? Chúng ta cùng đi xem những ngôi sao này thay quần áo.” Giang Hải nhe răng nói đùa một câu, hoàn toàn không xem trọng việc này.

“Sau khán đài à? Anh muốn lấy số phòng cũng chẳng có vấn đề gì hết.” Ngô Mẫn ngẩng đầu lên, ra vẻ bí mật nói.

“Chẳng lẽ, cô ta có liên quan gì với cậu à?” Giang Hải ném tàn thuốc đi, ngửi ngửi cổ áo, sợ Cố Uyển Như ngửi thấy được mùi thuốc trên người.

Ngô Mẫn cười một cách kì lạ nói: “Cô ta muốn thế, nhưng mà tấm thân tôi trong sạch thế này. Thèm thuồng cơ thể của tôi, nhưng mà dễ ăn như thế hay sao chứ?”

“Nói phét, cậu hãy làm điều đó trong giấc mơ đi, quay đầu lại mà nhìn là biết liền người anh em ạ.”

Những tiểu minh tinh bây giờ, rất chi là kiêu ngạo, rõ ràng là mua lưu lượng, nhưng lại làm như thể là thật sự có nhiều người quan tâm tới cô ta lắm vậy. Bên cạnh lúc nào cũng nuôi mấy người giả làm fan, lúc nào xuất hiện ở nơi đông người thì đẩy ra diễn, làm như là fan cuồng ấy.

Thật sự coi bản thân mình là chiếc bánh thơm ngon không bằng.

“Thật sự không phải nói điêu đâu, nếu như tôi muốn một bộ nội y mà cô ta từng mặc cũng được nữa.” Ngô Mẫn nhếch mép cười nói.

“Thế thì được, thế thì cậu đi kiếm một bộ đang còn nguyên mùi của cô ta về đây, rồi tự mặc vào cho tôi thưởng thức đi.”

Ngô Mẫn thấy Giang Hải không tin nên đưa mắt liếc trái liếc phải, như là sợ có ai đó đang nghe trộm bọn họ nói chuyện ấy.

Rất chi là bí mật, đè thấp giọng xuống nói: “Anh có biết cái cô Lam Sương Nhi này là ai không?”

“Là một ngôi sao hạng hai, lẽ nào là thất tiên nữ hạ phàm à?”

Ngô Mẫn nói: “Lam Sương Nhi, chúng ta đều quen biết đó, lúc còn nhỏ còn từng chơi đùa với nhau nữa.”

“Hả?” Giang Hải vẫn chẳng có chút ấn tượng gì, mà chủ yếu nhất là ở Thành phố Giang Tư gần như không có họ Lam mà.

“Cô ta tên là Khố Song.” Ngô Mẫn nói “Cậu quên rồi à, chính là con nhóc thích khóc nhè đó, cậu vẫn luôn thích gọi cô ta là mít ướt đó.”

Trước chín tuổi, Giang Hải chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Giang, ở Thành phố Giang Tư, mặc dù không có địa vị cao lắm, nhưng mà khi đi học cũng toàn học ở trường dành cho quý tộc, những người bạn học này cũng đều có hoàn cảnh gia đình khá giả và có xuất thân bất phàm.

Nói như thế này thì Giang Hải đột nhiên nhớ ra.

Nhưng mà, đó là một cô nhóc rất xấu xí, so với tiểu minh tinh hạng hai của bây giờ, hoàn toàn chẳng có tí liên quan gì.

Cha mẹ của Khố Song đều là những người quản lý cấp cao, thu nhập cũng vô cùng tốt, Giang Hải còn nhớ, đó là một gia đình rất tốt.

Nhưng mà, trong năm chín tuổi đó, nhà họ Giang bị hủy diệt, Giang Hải trở thành một người vô gia cư thật sự, một đứa ăn mày nhỏ bé, nào có đủ điều kiện để đi học nữa chứ?

Có một lần, ở trên phố, Giang Hải gặp được cha mẹ của Khố Song đang đưa cô ta đi dạo phố.

Giang Hải nhớ lúc ấy mình đói gần chết rồi, nhìn chằm chằm vào cái bánh mì ở trong tay Khố Song.

Sau đó lao lên phía trước.

Chiếc bánh mì bị làm bẩn rồi thì đương nhiên là cha mẹ của Khố Song không cần nữa.

Vẫn may là người ta cũng chỉ mắng mỏ mấy câu, rồi đưa Khố Song đang khóc nước mắt nước mũi tèm lem đi.

Tâm hồn của Giang Hải, đã quay lại thời gian áo không đủ mặc, cơm chẳng đủ no kia

“Tôi nợ cô ta một cái bánh mì.”

“Cậu nói gì?”

“Không có gì, lấy giúp tôi mấy vé nhé, tất cả đều phải là vị trí tốt nhất, tập đoàn Uyển Như phát thưởng để cho những nhân viên đủ cấp bậc đều được tới xem.”

Ngô Mẫn sững sốt, mới vừa rồi không phải Giang Hải còn không có hứng hay sao?

“Có cần lấy thêm bộ đồ lót còn nguyên mùi của cô ta không?”

“Cút đê, để lại tự mình dùng đi.” Giang Hải đá Ngô Mẫn một phát.

Khi vừa mới về tới Thành phố Giang Tư, dường như giữa Giang Hải và Ngô Mẫn có một khách cách nào đó.

Ngô Mẫn vẫn luôn cảm thấy, mình đi nhờ vả Giang Hải giống như là một con chó ấy.

Nhưng sau đó, Ngô Mẫn dần dần phát hiện ra, từ đầu tới cuối Giang Hải đều rất tôn trọng anh ta, mối quan hệ của hai người cũng dần dần trở về giống như trước kia.

Giống như hôm nay, cái gì cũng có thể nói đùa được.

Lúc này, trong một khách sạn quốc tế ở tỉnh Tề Vân.

Trong phòng riêng, đang tổ chức ăn uống linh đình, nâng ly chạm cốc với nhau.

Có một số ông chủ giàu có ở địa phương đang ngồi ở đây, bữa cơm này của họ đã mời tiểu minh tinh hạng hai Lam Sương Nhi tới.

Qua ba tuần rượu, thức ăn cũng ăn được kha khá rồi, mặt mũi mấy sếp lớn này đã đỏ bừng lên, nhất là một người khoảng ba mươi tuổi ở trong đó, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Lam Sương Nhi, thể hiện dục vọng rõ rệt.

Đôi bàn tay thô ráp như tay heo kia đặt trên chiếc đùi dài nuột nà, trắng nõn của Lam Sương Nhi, bắt đầu động tay động chân.

“Cô Lam Sương Nhi này, em hát thật là hay, cũng thật xinh đẹp. Không biết em đã có bạn trai chưa nhỉ?”

Hốt hoảng đẩy cái tay bẩn thỉu của người đàn ông kia ra, mặt Lam Sương Nhi lập tức sa sầm xuống.

Nếu như công ty nói rõ là loại tiệc này, thì cô ta nhất định sẽ không tới.

Nhưng mà, cái tay người đàn ông kia không những không hề lấy đi, mà ngược lại lại còn luồn vào bên dưới váy.

“Em chưa trả lời tôi đâu, có bạn trai chưa?”

Vừa chống lại sự quấy rối của cái tay heo kia, vừa cẩn thận quan sát, cô ta sợ người ta nhìn thấy cảnh này, nếu như truyền ra bên ngoài, thì cô không thể nào tiếp tục làm người được nữa.

Tin tức phản diện thế này một khi được tuyên truyền ra ngoài, thì giấc mộng minh tinh của cô ta cũng chấm dứt tại đây luôn.

Còn chưa nói tới, những ông chủ này, tới cả công ty của cô ta cũng không dám đắc tội nữa.

Lam Sương Nhi căng da đầu ra nói: “Tôi có bạn trai rồi, anh ấy đang đợi tôi ở dưới lầu.”

Người kia hung hăng nói: “Thế thì để cho anh ta đợi tới khi trời sáng đi, sáng ngày mai anh sẽ trả em lại cho anh ta. Ha ha….”

“Lam Sương Nhi, anh chỉ cần em chiều anh một đem, có yêu cầu gì, em cứ thoải mái đưa ra….”

“Những nơi khác không nói, nhưng ở tỉnh Tề Vân này, chỉ cần anh nói một câu là được.”

Tay, càng ngày càng thò vào sâu, Lam Sương Nhi đứng vụt dậy theo bản năng, sắc mặt tái mét đi.

Nhưng mà hoàn toàn không tránh được bàn tay của người kia, mà ngược lại, lại làm cho người kia thuận tiện xâm phạm Lam Sương Nhi hơn.

“Bốp….”

Một tiếng tát tai vang lên, cả căn phòng, lập tức yên lặng lại, tất cả ánh mắt đều nhao nhao nhìn về phía khuôn mặt của Lam Sương Nhi.

Ngây ngốc nhìn bàn tay của mình, Lam Sương Nhi biết bản thân mình đã gây họa rồi.

Trước khi bước vào cửa, công ty quản lý của mình đã dặn dò kĩ lưỡng, trăm vạn lần không được đắc tội với những người này, nếu như đắc tội họ thì không chỉ đơn giản là bị phong sát, cấm vận mà thậm chí còn phải trả những cái giá mà bản thân không thể nào trả nổi.

Nhưng mà, bản năng thôi thúc nên Lam Sương Nhi đã cho người kia một cái bạt tai.

Khuôn mặt nóng hừng hực, ánh mắt say rượu của người đàn ông lập tức đỏ quạnh lên.

Anh ta, hoàn toàn tức giận rồi.

Trên mặt vẫn còn dấu tay của Lam Sương Nhi, trước mặt bao nhiêu người như thế này, lại bị một ngôi sao hạng hai đánh.

Trong giới giàu có này, mặt mũi còn quan trọng hơn cả tiền, đàn bà thậm chí quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

“Lam Sương Nhi, cô dám đánh tôi?”

Người kia từ từ đứng dậy, sắc mặt giận dữ cực kì hung ác.

“Cô chẳng qua chỉ là một ngôi sao hạng hai mà thôi, tôi không biết đã ngủ với bao nhiêu người nổi tiếng hơn cô rồi.”

“Cô nghĩ, tôi không dám chơi chết cô à, hửm?”

Sắc mặt Lam Sương Nhi rất sợ hãi, vội vàng lảo đảo lùi về phía sau hai bước.

Người kia hừ lạnh: “Vốn dĩ tôi còn muốn cho cô chút mặt mũi, suy cho cùng thì khi ở trên sân khấu nhìn cô cũng rất được, dần dần cởi bỏ từng lớp quần áo của cô đi, cũng là một loại tình cảm. Bây giờ xem ra là không cần thiết nữa rồi.”

“Ngay tại chính căn phòng này, cô cởi hết ra cho tôi, hầu hạ tôi thật tốt, rồi sau đó chúng ta lên lầu tiếp tục thuê phòng….”

“Tôi sẽ cho cô biết được, làm một người đàn bà thật ra cũng cực kì tốt.”

Cả một bàn người, mới đầu còn chấn động, nhưng lúc này toàn bộ đều để lộ ra tâm trạng đùa giỡn, bọn họ cũng cực kì mong đợi, muốn xem Lam Sương Nhi dưới lớp quần áo rốt cục có dáng vẻ như thế nào.

“Tôi không phải là loại con gái giống như anh nghĩ…” Lam Sương Nhi bị dọa sợ, ánh mắt của người kia như một con rắn độc nhìn chằm chằm cô ta.

“Tôi không cần biết cô là loại đàn bà nào, ngày hôm nay, cô cần phải trở thành người đàn bà mà tôi muốn, thế là đủ rồi.”

Lời nói của anh ta, cực kì ngang ngược hống hách.

Dần dần, cơ thể của anh ta dán sát vào người Làm Sương Nhi, một cái tay giơ ra, mục tiêu chính là cái cổ áo của Lam Sương Nhi.

Lam Sương Nhi sợ hãi lùi về phía sau nhưng mà không kịp tránh, cổ áo bị anh ta nắm chặt lấy rồi.

Mà ngay sau đó một tiếng xé vải vang lên, một hàng khuy áo bị xé toạc.

Lam Sương Nhi hét lên một tiếng, hai tay khua khoáng lung tung theo bản năng.

“Bốp….”

Người đàn ông đã uống gần say không thể nào tránh kịp, lại bị tát thêm một cái nữa.

Lam Sương Nhi hoàn toàn sững sờ rồi, sự sợ hãi ngập tràn trên khuôn mặt.

Nhìn thấy người đàn ông kia đang lao tới, cô ta vội vàng lùi về phía sau mấy bước, chạy về phía cửa.

Quay về phòng của mình, nước mắt không nhịn được mà rơi ra.

“Sương Nhi….”

Không lâu sau đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của người của công ty quản lý.

Lam Sương Nhi lau khô nước mắt, ra mở cửa với đôi mắt đỏ hoe.

Người quản lý đẩy cửa bước vào, sắc mặt âm u rất đáng sợ.

“Sương Nhi, cô rốt cục là nghĩ thế nào vậy, sao cô có thể đánh cậu Tả chứ?”

“Cô có biết là, không chỉ có cô mà kể cả là ông chủ của công ty chúng ta, cũng không thể không nể mặt cậu ta không.”

Lam Sương Nhi rất bực bội, là người kia làm nhục cô trước, làm sao lại biến thành cô là người sai chứ.

“Anh căn bản không hiểu được tình hình lúc đó….”

“Tôi không cần biết phát sinh chuyện gì, cho dù là cậu Tả có chỗ nào không đúng, thì cô cũng không nên đắc tội anh ta.”

“Anh ta, là người mà cô có thể đắc tội à? Cô có biết cô làm như thế này, sẽ đem đến rất nhiều thiệt hại cho công ty không hả?”

Lam Sương Nhi cắn môi, thở hổn hển.

“Tôi là một ca sĩ, không phải là một cô gái để cho bất cứ người nào cũng có thể sỉ nhục được.”

Người quản lý hừ lạnh một tiếng, anh ta đúng là người quản lý của Lam Sương Nhi, nhưng, cơm cũng chẳng phải ăn lương của Lam Sương Nhi, mà là ăn lương của công ty.

Nếu như, Lam Sương Nhi bị phong sát, cấm vận thì anh ta sẽ được sắp xếp đi làm quản lý của một người khác.

Điều mà một người quản lý cần, chính là sự khéo đưa đẩy. Lúc này, người quản lý nghĩ, cái loại ngôi sao mà không biết nghênh đón tiếp đãi người khác thế này, nhất định là không có ngày mai.

Đối với nghệ sĩ mà nói, chẳng cần biết là nam hay nữ, ai mà chẳng phải trải qua tình huống như thế này chứ. Nếu muốn giữ bản thân trong sạch, thì trừ khi bản thân phải có một bối cảnh cực kì mạnh mẽ.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK