Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Hải làm động tác đếm tiền: “Butler, ông nghĩ Chúa phái tôi đến để cứu mấy người sao?”

Lúc này họ mới nói chuyện vào vấn đề chính, đó chính là lợi ích.

Tuy tài sản của gia tộc Gandhi không bằng người Lập Dị, nhưng tiền bạc họ cũng chẳng thua ai.

Người ta đồn rằng năm đó Hitler gây ra thế chiến thứ hai, là dưới sự kiểm soát được gia tộc Gandhi, việc Hitler phục vụ cho gia tộc Gandhi, chính là điều mà người Đức cảm thấy bị sỉ nhục nhất.

Lịch sử như thế nào, không ai quan tâm, nhưng vấn đề là lúc ấy Hitler đã cướp bóc được rất nhiều của cải, nhưng đến khi thu hồi thì chỉ tìm thấy một phần rất nhỏ.

Những thứ này đã biến mất trong dòng chảy dài của lịch sử.

Nếu nói những thứ này không nằm trong túi của gia tộc Gandhi, thì ai mà tin được?

Đối mặt với kẻ giàu có như vậy, đương nhiên Giang Hải sẽ không nương tay rồi.

“Anh Giang thân mến, anh muốn thế nào?”

Butler nở nụ cười trên môi, rất tự tin khi nói về sự giàu có của mình, họ cũng giống như người Lập Dị vậy, nhà chả có gì ngoài tiền.

Giang Hải nhún vai, không hề che dấu sự xảo quyệt trong mắt mình.

Anh đứng dậy lấy một chai rượu, mở nút chai rót cho Butler một ly, nhưng chính mình lại không có thói quen uống.

“Vậy thì còn phải tùy thuộc vào việc, liệu ông Butler có thể đưa ra một cái giá khiến tôi rung động hay không.”

Người của nhà Gandhi muốn đến vùng đất Lập Thĩ, thì Giang Hải phải gật đầu mới được, tuy nhiên mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, bởi vì người Lập Dị nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để ngăn cản họ.

Tuy nhiên, gia tộc Gandhi và người Lập Dị đạt được thỏa thuận như thế nào, Giang Hải không quan tâm.

Giang Hải đặt bình rượu xuống, nói: “Người Phương Đông chúng tôi vẫn có câu, đầu cơ kiếm lợi.”

Butler đương nhiên không hiểu được, nhưng dựa vào trí nhớ của mình, ông ta sẽ tìm một người Đông Phương để hỏi.

Butler bày ra vẻ mặt u ám, không biết Giang Hải muốn gì, nói nhiều thì khổ, nói ít thì không được.

Theo thông tin họ có được, người thanh niên này là Đế Vương của Phương Đông, tính cách rất kỳ lạ, tâm trạng thì thất thường.

Đương nhiên, Giang Hải không phải là loại người như ông ta nghĩ, đây chỉ là sự khác biệt văn hóa giữa Phương Đông và phương Tây thôi.

Lúc Butler còn đang suy nghĩ miên man, thì Giang Hải cười: “Butler, chuyện này tôi cũng không vội, ông cứ nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết.”

Điều này đồng nghĩa với việc anh đang muốn tiễn khách. Càng gần thời gian hành động thì gia tộc Gandhi càng lo lắng, đến lúc đó, Giang Hải yêu cầu gì họ nhất định cũng sẽ đồng ý. Hơn nữa còn phải xin Giang Hải đồng ý.

Tiễn Butler ra ngoài, Giang Hải nhìn ly rượu trên bàn.

Butler chỉ lịch sự cầm nó lên, mà không hề nếm thử.

“Vẫn nói người Phương Đông bình tĩnh, nhưng theo tôi thấy ông già kia còn thâm trầm hơn.”

Thất Hồn khoanh chân ngồi, tự điều hòa thân thể, chậm rãi mở miệng nói: “Ông ta sợ anh bỏ thuốc.”

Hai người mỉm cười.

Thất Hồn lại nói: “Ông ta nhầm rồi, anh là Đế Vương, thèm gì cái cơ thể già của ông ta chứ?”

Giang Hải ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thất Hồn này, càng ngày càng thoải mái, nói đùa cũng nhiều hơn.

Tính cách của một người sẽ thay đổi theo thời gian, hoặc có thể, vì một biến cố lớn thay đổi cả cuộc đời.

Thất Hồn chính là như vậy, trơ mắt nhìn người con gái mình yêu chết ngay trước mặt mình, khiến cho lòng của cậu ấy đã chết.

Khi Mạnh Linh xuất hiện, đã giúp tất cả mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt hơn.

“Khi nào thì kết hôn?”

Giang Hải lãnh đạm hỏi, ngồi về chỗ, tiếp tục nghiên cứu thông tin của Linh Ngụy hội.

“Tôi chưa nghĩ tới!” Thất Hồn nhẹ giọng nói.

Giang Hải nhìn sang, suy nghĩ một chút: “Ra vậy, quyết định năm sau đi.”

Đế Vương không phải là một tổ chức hoạt động suốt đời. Mọi người đều sẽ rời đi, trừ khi họ tự nguyện ở lại.

Mà Thất Hồn sau tết đã lựa chọn ở lại.

“Tôi đã từng nói, cả đời này cũng không rời khỏi Đế Vương.”

Giang Hải rũ mi xuống, nỗi đau trong lòng Thất Hồn vẫn còn đó.

Anh ta cũng không vì Mạnh Linh mà quên đi người con gái ấy.

Nói cách khác, Mạnh Linh chỉ là người thay thế mà thôi.

“Có một số việc, không phải là tại cậu.”

Giang Hải mỉm cười: “Đừng quên, anh là Đế Vương!”

Thất Hồn ngẩng đầu, trong chớp mắt quay sang một bên, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

“Đoán xem lần này là ai?”

Thất Hồn không nói gì, đứng dậy mở cửa.

Một ông già đội một cái mũ dạ cao ngất, mặc áo bành tô, tay cầm một chiếc gậy rất tinh xảo.

Đây là một người đàn ông trung niên đẹp trai.

Người cai trị thực sự của gia tộc Hardy, Phillips.

Một người đàn ông sống sau ánh sáng nhưng lại có quyền lực trên toàn thế giới.

Có thể nói, chỉ một câu nói của ông ta, có thể làm chao đảo cả Europa.

“Ồ, hóa ra là ông Phillips.”

Giang Hải đã đứng ở cạnh cửa, mặt nở nụ cười.

“Anh Giang, rất vinh dự khi được gặp anh.”

Phillips rất lịch sự chào hỏi, đợi khi Giang Hải làm động tác mời vào, ông ta mới đi vào phòng.

Giang Hải không muốn nói nhảm nữa, thức khuya cũng chẳng phải là một thói quen tốt.

Quan trọng hơn là, chuyến thăm này của Phillips rất có thể khiến cho Giang Hải không gặp được những người khác.

Giang Hải đi thẳng vào vấn đề, tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông Philips, tôi không ngờ ông lại tới tìm tôi, tôi cũng rất vinh dự. Nhưng tôi không biết ông cần tôi giúp việc gì?”

Thấy Giang Hải thẳng thắn như vậy, Philip đương nhiên có chút không thoải mái, ông ta hơi giật mình, sau đó mới nói ra mục đích của mình.

“Anh Giang, gia tộc Hardy hy vọng, nhờ anh mà vào được Thần Miếu một lần.”

Hóa ra, gia tộc Hardy không hề có hứng thú gì với Cannan.

Điều này cũng không có gì lạ cả, đối với một gia tộc từ đầu đến cuối đều đứng trên đỉnh của kim tự tháp, thì họ đương nhiên cũng chẳng thèm quan tâm đến vùng đất Lập Thĩ.

Nhưng Giang Hải hơi nghi ngờ, gia tộc Hardy muốn gì ở Thần Miếu?

“Chuyện này……” Giang Hải trầm ngâm một lúc.

“Rất xin lỗi, nhưng việc này tôi không giúp ông được.”

Anh dứt khoát từ chối.

Bởi vì Giang Hải cũng không biết làm thế nào để đưa họ vào, hơn nữa trong việc này anh cũng không có quyền gì cả.

Giang Hải có thể đi vào Thần Miếu, vì lúc đó đã thỏa thuận với Tòa Thánh.

Nếu biết số người có thể vào Thần Miếu có thể đổi được nhiều lợi ích như vậy, thì lúc đó anh đã đòi nhiều hơn rồi.

Philips chậm rãi nói: “Vậy thì, chúng tôi có thể nhờ anh Giang tìm hộ chúng tôi một câu trả lời ở trong Thần Miếu được không?”

Giang Hải khẽ nhíu mày.

“Cây trả lời gì? Chẳng lẽ một gia tộc giàu có bậc nhất như gia tộc của ông Philips, cũng không điều tra được chuyện đó sao?”

“Nếu anh Giang có thể giúp chúng tôi tìm được đáp án, thì gia tộc Hardy chúng tôi sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.”

Giang Hải cau mày, lợi ích càng nhiều, rủi ro càng lớn, chẳng ai là ngây thơ cả.

Giang Hải làm ra một động tác mời.

Philips mỉm cười hài lòng, tay lấy ra một tờ giấy: “Anh Giang, đây là câu trả lời mà chúng tôi muốn biết. Chúng tôi muốn biết liệu thứ này có ở trong Thần Miếu hay không?”

Giang Hải hờ hững liếc nhìn, vẻ mặt lãnh đạm.

Thế nhưng, trong lòng anh lại nổi lên sóng gió, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.

Kiến Thiên cách đó không xa cũng nhìn thấy, đột nhiên đi lên hai bước.

Không khí như đông lại, Giang Hải sửng sốt tầm mười giây.

“Thứ này chắc là đồ của Phương Đông, đúng không?”

Trên mảnh giấy đó, có những đường cong cực kỳ đơn giản, phác thảo một cái đỉnh rất lớn.

“Đỉnh Sơn Hải?” Philip cười lắc đầu: “Tôi đã kiểm tra, tuy thứ này rất giống Đỉnh Sơn Hải nhưng mà không phải.”

Giang Hải vừa nhìn đã biết ngay, cái đỉnh này chính là cái đã biến mất ở núi Chu.

Thực ra Giang Hải cố ý nói thành vật gì đó của Phương Đông, cũng là để che giấu sự ngạc nhiên của mình.

“Tôi thấy nó chính là Đỉnh Sơn Hải đã bị mất của Phương Đông.”

“Chẳng lẽ thứ này đang ở trong Thần Miếu?”

Philips đặt tờ giấy lên bàn: “Chỉ cần anh Giang có thể tìm được thứ này, thì anh có thể ra điều kiện với gia tộc Hardy.”

Giang Hải nhìn chằm chằm vào Phillips, dựa vào cách cư xử của đối phương để đoán, ông ta không biết được mối quan hệ của Giang Hải với chiếc đỉnh này.

Có vẻ như Phillips cũng không biết được công dụng của chiếc đỉnh này.

Nhưng Giang Hải thì khác, mặc dù anh cũng không biết công dụng cụ thể của chiếc đỉnh này, nhưng sau khi anh đọc cuốn sách cổ trong Thập Thánh Cảnh, anh đã nghĩ ra được rất nhiều ý tưởng.

Có lẽ, chiếc đỉnh này thực sự liên quan đến những điều kỳ lạ.

Nguồn gốc.

Nguồn gốc của nền văn minh.

Nếu những thứ viết trong cuốn sách cổ đó đúng như Giang Hải nghĩ, thì nguồn gốc của mọi nền văn minh đều liên quan đến chiếc đỉnh này.

Và, nguồn gốc của Đế Vương, có thể chính là từ chiếc đỉnh này?

“Anh Giang?”

Sau một lúc lâu không có câu trả lời, Phillips nhìn Giang Hải một cách kỳ quái.

Giang Hải hoàn hồn, lúng túng cười: “Tôi thực sự cho rằng thứ này toát lên màu sắc của nghệ thuật Phương Đông.”

Ngay lập tức, Giang Hải nói: “Ông Phillips, tôi hiểu yêu cầu của ông, nhưng điều kiện của ông…”

“Nếu tôi không tìm được thứ này, tồn công vô ích tìm thì sao?”

Tên Phillips này rất khôn ngoan, Giang Hải gần như chắc chắn rằng chiếc đỉnh sẽ không có ở trong Thần Miếu.

Trừ khi, trên thế giới này có hai chiếc đỉnh.

Cho dù trong Thần Miếu có thứ này, Giang Hải có nói thật hay không cũng phải tùy thuộc vào tâm trạng của anh.

Giang Hải cũng không muốn vào Thần Miếu lãng phí thời gian để làm những chuyện này, mà còn chưa biết có được lợi gì hay không, trừ khi Giang Hải là một tên ngốc!

“Anh Giang muốn gì?” Philip hỏi.

Giang Hải nói: “Còn phải xem cái giá mà gia tộc Hardy đưa ra có thể khiến tôi động lòng hay không đã.”

Vẫn như trước, Giang Hải không muốn đồng ý ngay lập tức, mà muốn kéo dài càng lâu càng tốt.

Tiễn Phillips đi, Giang Hải hơi lảo đảo, nhíu chặt lông mày.

“Chuyện này sao lại thế.”

“Chẳng lẽ nền văn minh của thế giới thật sự là do các thần linh tạo ra sao?”

Người ta vẫn nói, tận cùng của khoa học là thần học, nhưng từ trước tới giờ Giang Hải vẫn chỉ coi đây là chuyện đùa.

Lúc này, tự nhiên Giang Hải cảm thấy chuyện này rất có thể là thật..

Thất Hồn trầm giọng nói: “Đế Vương, Đỉnh Sơn Hải rốt cuộc là chín cái đỉnh, hay là một cái?”

“Chắc là một.” Giang Hải nói nhỏ: “Một chiếc đỉnh phía trên có khắc hình sông núi của Cửu Châu.”

“Đỉnh Cửu Châu đã biến mất hơn 2000 năm nay rồi.” Thất Hồn nói: “Cho dù Đỉnh Sơn Hải có xuất hiện ở trong Thần Miếu vào thời điểm này, cũng không có gì là lạ cả.”

Giang Hải không nghĩ nhiều về nó, vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Anh nhướng mày, ngay lập tức mỉm cười.

“Tôi đoán, năm thế lực lớn của Linh Ngụy hội đều đã tới rồi, ba bên còn lại chắc cũng đang ở bên ngoài chờ gặp tôi đây.”

“Người tiếp theo sẽ là ai?” Thất Hồn nhìn về phía cửa phòng.

Giang Hải quay đầu, nhìn Thất Hồn cười.

“Giày cao gót……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK