Tuy rằng Nghiệp Gia chết rồi, trong nhà họ Triệu ở phía Bắc mất đi một mối hại lớn.
Nhưng, nhà họ Triệu vẫn không thể nào thở phào nhẹ nhõm.
Mặt đen của Triệu Thái Nhiên vẫn đen đến đáng sợ.
Nhà họ Triệu đã chết bao nhiêu người, ông ta đã không vui rồi. Chết thì cũng chết rồi, gia tộc lâu đời, từ trước đến nay chưa từng thiếu người.
Điều khiến ông ta chán ghét là, thực lực của nhà họ Triệu tổn thất quá nặng, bây giờ việc khống chế tỉnh Hải Đông đã không thể thực hiện được rồi.
Miếng bánh béo bở này, rốt cuộc nên làm thế nào, đã trở thành một vấn đề khó.
Mà vẫn còn một việc, khiến cho sắc mặt Triệu Thái Nhiên lộ rõ vẻ hung ác.
Tìm ra một chiếc thẻ ngân hàng trên người Nghiệp Gia.
Thông qua chiếc thẻ này, tìm ra hướng đi của số tiền đó.
Rất nhanh, nhà họ Triệu đã tìm đến Giang Hải.
Đến nay, vài dự án của thành phố Giang Tư đã nhanh chóng được thực hiện, nhưng toàn bộ đều là tiền của nhà họ Triệu bọn họ.
Trong mắt Triệu Thái Nhiên, đang lóe lên uy nghiêm đáng sợ.
“Những số tiền này, bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là mặt mũi, những thứ đã mất nhất định phải lấy lại.”
Đề nghị của Triệu Thái Nhiên, lập tức khiến cho vài người nhà họ Triệu bất mãn.
Hiện nay, việc đầu tiên nhà họ Triệu nên làm đó là khôi phục lại những cơ sở kinh doanh của mình, tìm cách khống chế tỉnh Hải Đông lại từ đầu.
Lúc này đi tìm Giang Hải đòi tiền, nếu như lại chọc ra một tên Nghiệp Gia giết người như nghóe, thì nhà họ Triệu ở phía Bắc, thật sự sẽ tổn thấy nặng nề.
Ngày Nghiệp Gia chết, thái độ sợ chết của Triệu Thái Nhiên sớm đã khiến rất nhiều người nhà họ Triệu không vừa lòng, mất mặt chừng như mất đến nhà rồi.
Lúc này ông ta lại kêu gào cần thể diện, lúc sợ hãi suýt vãi cả ra quần sao không nói cần thể diện?
Một người nói: “Gia chủ, ông có nghĩ qua, tại sao Nghiệp Gia lại gửi tiền cho Giang Hải này chưa?”
“Sao nào, các anh sợ rồi sao?” Triệu Thái Nhiên nheo mắt, anh mắt chứa đầy thù hận, người này, đã rất nhiều lần đưa ra ý kiến phản đối ông ta rồi, xem ra, đây là thời gian để xem thử ai là người phe mình.
“Nhà họ Triệu từ trước đến nay chưa từng sợ ai, chỉ là, là một chủ nhà, ông nên lo nghĩ cho tương lai của nhà họ Triệu.”
“Nghiệp Gia này, là người từng luyện cổ võ tâm pháp, tuy rằng thời gian ngắn không có thành tựu gì, nhưng cũng không thể xem thường.”
“Cũng chẳng ai có thể biết, liệu có phải Giang Hải này đã dùng thủ đoạn gì ở đằng sau không.”
Triệu Thái Nhiên hừ lạnh một cái: “Nếu như Giang Hải là cổ võ giả, nhà họ Triệu tất nhiên không dám dây vào.”
“Ý của anh là, cổ võ tâm pháp của Nghiệp Gia là Giang Hải truyền dạy cho anh ta?”
Cổ võ tâm pháp, có thể dùng từ vô giá để hình dung. Theo lẽ thường mà nói, đích thực Giang Hải sẽ không tùy ý chia sẻ những thứ như này.
Người có của thì phải biết giữ của, có loại kho báu quý giá này ai không phải là người của cổ võ thế gia, nếu như người bình thường mà có nó trong tay, thì ngay lập tức sẽ có người giết đến tận cửa cướp đoạt.
Lại có một người đứng ra: “Gia chủ, vẫn còn có một việc, dưới tay của Giang Hải này còn có không ít cao thủ.”
Triệu Thái Nhiên đập bàn: “Cái gì? Tôi là chủ của một nhà, lẽ nào một chuyện cỏn con cũng không quyết định được sao?”
“Các anh, có phải muốn nhân cơ hội ngày hôm nay chèn ép tôi không?”
Triệu Thái Nhiên trở mặt, mọi người lập tức im lặng không nói. Dù gì ông ta cũng là gia chủ, nói gì thì chính là thế đó.
“Chuyện này, cứ để Húc Thiết sắp xếp người đi làm được rồi, tôi cũng không cần các anh lo lắng nhiều.”
Nói xong, Triệu Thái Nhiên vẫn chưa rời khỏi, nhẹ nhàng đỡ vết thương.
Húc Thiết vừa trải qua một trận đại chiến, không hề muốn đi đến thành phố Giang Tư gây chuyện với Giang Hải, nghĩ lại Giang Hải cũng chỉ là một thế lực nhỏ, không cần quá để tâm.
Rất tùy ý, đã sắp xếp một đồ đệ, để cho đồ đệ đó thay ông ta đi thành phố Giang Tư, đòi lại số tiền đó.
Nhà họ Triệu ở phía Bắc, cho dù là một con hổ bị bệnh nặng, cũng không phải là châu chấu ở một nơi như Giang Hải có thể động vào được.
Đánh với Nghiệp Gia một trận, Húc Thiết cũng bị thương nhẹ, vết thương không nặng, nhưng vẫn cần có thời gian dưỡng thương.
Gọi đến một đồ đệ, Cao Ngọc.
“Con lần này đi thành phố Giang Tư, chỉ cần lấy số tiền đó về là được rồi.”
“Ngoài ra, bây giờ thế lực ngầm của tỉnh Hải Đông chia năm xẻ bảy, càng không có thế lực lớn gì.”
“Làm xong việc, con cũng không cần quay lại nữa, mang thêm vài người, chỉnh đốn lại toàn bộ lực lượng ở đó.”
“Cũng coi như là thầy chỉ cho con một con đường tương lai.”
Cao Ngọc trầm giọng vầng một tiếng, vẫn hỏi: “Sư phụ, lần này đi tỉnh Hải Đông, là đại diện cho nhà họ Triệu, hay là đại diện cho sư phụ?”
Hỏi như vậy cũng rất có lý.
Đại diện cho nhà họ Triệu, cũng chính là đi theo con đường cũ năm đó của Bàng đại ca.
Cao Ngọc không hề muốn dính đến việc dở tệ này, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, nhà họ Triệu không cần đến anh ta nữa, cũng muốn giết anh ta như giết Bàng đại ca.
Nếu như đại diện cho Húc Thiết, vậy chính là giúp sư phụ chăm lo địa bàn, kiếm được tiền cũng là của sư phụ.
Húc Thiết không con không cái, coi những đệ tử như bọn họ giống như con của mình mà đối xử, cũng xem như làm việc vì cha nuôi, tất nhiên sẽ không có nguy hiểm gì.
“Đây không phải là ý của ông chủ, mà là ý của sư phụ.”
Húc Thiết nói: “Chúng ta, cũng phải nghĩ cho mình, nếu như nhà họ Triệu ở phía Bắc cần, vậy chúng ta đúng lúc đưa ít tiền cống hiến là được rồi.”
“Còn về đưa bao nhiêu, cũng chính là một phần tâm ý.”
Cao Ngọc đã hiểu, như vậy xem ra, đây chính là một công việc béo bở, cũng giống như Bàng đại ca, tách một vùng, làm trùm ở một vùng đất nhỏ, đợi lúc già rồi, cũng không có bất kỳ lo lắng gì, cùng lắm thì nhường địa bàn lại, lấy một số tiền dưỡng già.
“Nhưng……” Cao Ngọc muốn nói nhưng lại ngừng.
“Có gì thì cứ nói.” Húc Thiết trầm giọng nói, thay đổi tư thế nằm xuống, vết thương trên người đau âm ỉ.
“Nhà họ Triệu ở phía Bắc…… sẽ cho phép chúng ta tự thành lập thế lực riêng sao?”
Húc Thiết nói: “Thầy là người nhà họ Triệu, gánh vác trọng trách của nhà họ Triệu.”
“Hiện nay, nhà họ Triệu đã không còn sức quản lý tỉnh Hải Đông, thay vì để người khác cướp đi, chi bằng làm một người tốt tặng cho chúng ta, chỉ có điều nói vài câu cảm ơn trên hình thức mà thôi.”
Cao Ngọc không nói thêm nhiều gì nữa, lùi ra ngoài.
Về đến chỗ ở, Cao Ngọc lập tức tụ tập vài anh em, anh ta phải đi tỉnh Hải Đông, tất nhiên cần vài người trợ giúp.
Đáng tiếc, những người này hiếu thắng, hơn nửa không muốn cúi đầu trước Cao Ngọc, cũng chỉ có một mình Tôn Trạch bằng lòng đi cùng.
Mọi người đều đi hết rồi, Cao Ngọc mới nói: “Bọn họ đều là những người tầm mắt hạn hẹp, chỉ cần anh em mình dốc sức làm tốt ở tỉnh Hải Đông, tương lai nhất định nhiều đất dụng võ.”
“Người anh em, chúng ta đều là trẻ mồ côi, được sư phụ nhận nuôi, vì vậy, chúng ta chính là anh em.”
“Sau này ở tỉnh Hải Đông, anh làm anh cả, em làm em hai.”
Tôn Trạch cũng là người thông minh, làm sao có thể không nghe ra Cao Ngọc là đang thăm dò mình, vội lắc tay: “Anh Cao, anh đừng nói ra những lời như thế, em làm gì có bản lĩnh đó, con người em trước giờ chẳng có chí hướng gì lớn cả.”
Cao Ngọc vừa ý gật gật đầu, người anh em như vậy mới là anh em tốt.
Cao Ngọc và Tôn Trạch đắc ý thỏa mãn, ở tỉnh Hải Đông đại sát bốn phương.
Đến nay, bọn họ cũng có thực lực này.
Càng huống hồ, Nghiệp Gia chết trên tay của Húc Thiết, hiện nay danh tiếng của Húc Thiết ở phía Bắc như mặt trời ban trưa.
Bọn họ làm đồ đệ của ông ta, tất nhiên nước lên thì thuyền lên.
Nhắm mắt thư giãn, nghĩ tới Nghiệp Gia, trong lòng Húc Thiết vẫn còn sợ hãi.
Nhưng, nhiều hơn đó là ngưỡng mộ và đố kỵ.
“Nghiệp Gia, không ngờ anh lại có cơ duyên đạt được cổ võ tâm pháp.”
“Chỉ là tiếc rằng, vừa mới đạt được không lâu. Phúc phận này chỉ giúp anh mạnh hơn một chút mà thôi.”
“Nếu như anh có thể nhẫn nại, đóng cửa tu luyện, sợ là không cần luyện lâu anh đã có thể giết tôi dễ như trở bàn tay rồi.”
“Chết trên tay của tôi, cũng thiệt thòi cho anh.”
Đối với võ giả mà nói, kính trọng những người mạnh, nhưng bọn họ càng tôn trọng những người có tình có nghĩa.
Nghiệp Gia, nghĩa khí đối với Bàng đại ca, khiến cho người khác ngạc nhiên ngưỡng mộ.
Húc Thiết, một đời cũng không kết giao được với một người anh em nào tốt như thế.
Không phải ông ta không chịu thổ lộ tình cảm, mà là, người đời có quá nhiều nguy hiểm gian trá, ai cũng không thể tin nổi ai.
Hiện nay, phạm vi thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông thật là sạch sẽ đến đáng sợ.
Một số thế lực lớn đã dồn dập bị diệt vong, còn những bọn tép riu kia, thì người nào người nấy kinh hồn bạt vía, đến ngay cả gan cướp túi tiền cả bà già ở chợ cũng không có.
Vòng thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông, dường như biến mất, những người ở thế lực ngầm trong khu vực khác muốn nhân lúc này nhảy vào, không có thứ tự tranh giành, ai chiếm lĩnh được chính là địa bàn của người đó.
Nhưng, chỉ qua mấy ngày, những người này cũng phát hiện ra không thích hợp, ào ào rời đi.
Nhà họ Hoắc ở Đông Nam, không phải thế lực rất mạnh sao?
Những người trong thế lực ngầm này, đúng là không ai có thể động được.
Nhưng, nhà họ Hoắc ngủ quên rồi sao, không có một chút động tĩnh gì.
Giống như thật sự bị Giang Hải giết đến sợ rồi.
Thực ra thì không phải, sợ hãi Giang Hải là một mặt, còn có một điểm, chính là vì nhà họ Hoắc từng bị gia tộc ở phía Thiên Lương cáo qua, đất của tỉnh Hải Đông, không phải ông ta có thể tùy ý giở trò được.
Hiện nay, tình hình cả nước ổn định.
Giang Hải ngoài việc ở bên cạnh Cố Uyển Như ra, thì đi đôn đốc công ở phía Tây thành phố, việc trang hoàng tòa nhà văn phòng của tập đoàn Uyển Như sắp hoàn thành, không bao lâu nữa là có thể chuyển qua đó.
Hơn nữa, Giang Hải cũng bảo Tần Hiên gọi tất cả những nhân viên trước kia đã sắp xếp ra ngoài đều quay về.
Sắp xếp một người ở Thiên Ưng Môn hướng dẫn bọn họ tu luyện.
Lúc này, đám Kim Thâu đã phải trải qua những bài huấn luyện cấp ma quỷ, người bình thường mà gặp sợ rằng sẽ bị dọa đến ướt cả quần.
Những thiết bị này, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ khiến người khác bị thương, thậm chí có khả năng mất mạng.
Mỗi động tác, mỗi lần tập luyện, đều phải kéo căng một trăm phần trăm tinh thần mới được.
Nhưng đám người Kim Thâu cũng không sợ, nghiến răng, hô hào gia nhập vào.
Bọn họ biết, Giang Hải sắp xếp những điều này là muốn bọn họ trở nên mạnh hơn.
Tất cả mọi người đều đang dốc sức.
Từ trước đến giờ, Kim Thâu đều là người tập luyện ác liệt nhất, mỗi lần có cuộc thi đấu, hơn phân nửa đều là anh ta giành được hạng nhất.
Lần này cũng không ngoại lệ, mấy lần suýt chút nữa kiệt sức mà ngất ra đó.
Những dụng cụ trước kia bọn họ dùng qua, đều thu lại xếp gọn ra chỗ khác, năm mươi người được Thất Hồn chọn ra làm đội phó.
Nếu như nhóm người Kim Thâu không cố gắng, bị vượt qua, thì bọn họ sẽ bị loại.
Giang Hải từng nói, bọn họ tương lai sẽ phải đi ra ngoài, đi ra khỏi tỉnh Hải Đông, thậm chí ra khỏi Phương Đông.
Không có thực lực, đi ra ngoài vậy chính là nộp mạng.
Thay vì sau này đối mặt với kẻ thù sẽ phải chảy máu chảy nước mắt, chi bằng lúc này chịu khó chảy mồ hôi.
Luyện không chết, vậy thì luyện cho đến chết mới thôi.
Một đám người hô hò, la hét, giống như một đàn chó điên đang rất đói vậy, điên cuồng không có gì so sánh được.
Sau thời gian luyện tập dài, trăm chàng trai nằm đổ trên đất thở hổn hển.
“Anh Giang, anh kể xem Nghiệp Gia chiến đấu như nào mà chết đi?”
Kim Thâu nghiêng đầu, có hơi nhưng không có sức hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn biết……”
“Tôi cũng muốn biết.”
Hai đại sát thần của thành phố Giang Thanh đã từng vô cùng oai phong, bây giờ, một người lui về ở ẩn, một người đã chết. Ít nhiều, vẫn khiến cho người khác có chút thổn thức.
Giang Hải nói: “Kỹ năng không bằng người.”
Mấy người vẫn còn đang chờ để nghe câu tiếp theo, Giang Hải nhìn Tần Hiên một cái rồi quay người bỏ đi.
Tần Hiên nói hết những tin tức vừa lấy được ra.
Lúc đám Kim Thâu nghe nói, Nghiệp Gia rất có khả năng là cổ võ giả, thì vô cùng kích động.
Cổ võ giả, mới chỉ nghe nói đến trong truyền thuyết thôi, bọn họ chưa ai từng gặp qua.
Bọn họ cũng không phải không biết Nghiệp Gia, đối với Giang Hải anh ta chẳng khác nào một tên nịnh hót, làm gì giống cổ võ giả.
“Vậy……”
“Anh Giang……”
“Cũng là…… cổ võ giả? Hay là càng mạnh hơn?”
Tần Hiên lắc đầu: “Tôi từng hỏi qua anh Giang.”
“Không phải!”