Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàng đại ca cũng rất bất ngờ, vừa rồi bọn họ còn bình tĩnh ngồi tán gẫu câu được câu mất xem như vui vẻ, sao đột nhiên lại trở mặt rồi?

Là một người từng trải, tất nhiên Bàng đại ca cảm nhận được, trên người Giang Hải có khí thế rất đáng sợ.

Loại khí thế này làm cho người ta có cảm giác như lọt vào một nơi xác chất thành núi, máu chảy thành sông, bất giác run rẩy sợ hãi.

“Cậu Giang, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bàng đại ca lập tức nói: “Nếu như cần tôi giúp đỡ cậu đừng ngại.”

Giang Hải hỏi: “Từ đây đến phố đi bộ đi đường nào là gần nhất?”

“Người của thành phố Giang Thanh các người cũng thật bừa bãi, dám ở phố đi bộ quấy rầy vợ của tôi.”

Bàng đại ca kinh hãi, trong đầu ông ta vang lên những tiếng ong ong.

Có người quấy rầy vợ của Giang Hải, tên chuột nhắt nào lại đi đùa bỡn với hổ vậy, đây là chán sống rồi sao.

“Cậu Giang, là kẻ nào không có mắt như vậy?” Ngoài miệng Bàng đại ca hỏi vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu căng thẳng.

Phố đi bộ là nơi ông ta và Lôi đại ca cùng nhau quản lý, vì vậy năm mươi phần trăm là do người của ông ta có mắt không tròng.

Bàng đại ca không hề hay biết, lúc này ông ta và Lôi đại ca đều không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Thật sự có câu nói không hề sai, người đang ngồi trong nhà, họa trên trời ụp xuống.

Giang Hải không hề để ý tới ông ta nữa, chỉ nhanh chân đi ra khỏi biệt thự.

Tần Hiên đã ở ngoài cửa đợi sẵn, chỉ cần Giang Hải lên xe anh ta sẽ lập tức lái xe đến phố đi bộ.

Bàng đại ca sợ xảy ra chuyện xấu, lập tức cho Nghiệp Gia đuổi theo.

Tiễn Giang Hải ra khỏi cửa, Bàng đại ca trầm ngâm một lát, quyết định gọi điện thoại cho Lôi đại ca, đối thủ một mất một còn của mình.

Lúc nhận được điện thoại của Bàng đại ca, Lôi đại ca còn tưởng rằng già này đang gọi để cố ý châm chọc mình khúm núm quá mức với Giang Hải.

Không ngờ Bàng đại ca vừa nói chuyện ở phố đi bộ, Lôi đại ca suýt nữa nhảy dựng lên.

Ông ta buông điện thoại xuống giận dữ hét lên: “Thằng khốn nào đang quản lý phố, dám gây phiền toái cho ông đây, ông phải lột da nó ra.”

Quân sư quạt mo không rõ tại sao ông ta lại giận như vậy, vội hỏi có chuyện gì.

Lôi đại ca nói: “Nam Chiến, cậu đến phố đi bộ một chuyến.”

“Nhất định phải nhanh chân lên.”

Ở phố đi bộ.

Anh Long đang nở nụ cười xấu xa.

Mặt ngẩng lên một góc bốn lăm độ, lỗ mũi hếch lên trời: “Thằng nhãi, dám đánh anh em của tao, chuyện này mày muốn tính toán thế nào đây?”

“Mày có biết quy tắc của bọn tao không? Đồ nhà quê!”

Kim Thâu học theo dáng vẻ của Giang Hải, khoanh tay đứng đó, như không hề để tâm đến bọn lưu manh này.

“Tôi cũng rất muốn tìm hiểu một chút, quy tắc của thành phố Giang Thanh nó như nào.”

“Đậu móe, vẫn còn cứng đầu à?” Anh Long hung dữ nói: “Nói tao nghe, tiền thuốc men phải tính như thế nào?”

“Mày cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?” Suýt chút nữa Kim Thâu bật cười thành tiếng.

Từ trước tới nay đều là anh ta đi lừa người khác, lần này đến thành phố Giang Thanh, chẳng lẽ còn bị người ở đây lừa tiền à?

Quên mịa nó Lôi đại ca Bàng đại ca gì đó đi, trong lòng Kim Thâu chỉ nhận một mình Giang Hải. Giang Hải chính là thần.

“Chỉ cần mỗi người một trăm nghìn mà thôi.” Anh Long nói: “Mày đánh bọn họ thành như vậy, lấy của mày năm trăm nghìn cũng không nhiều, phải không?”

“Không nhiều lắm không nhiều lắm, ít hơn nhiều so với tao tưởng.” Kim Thâu phẩy phẩy tay, không thèm để tâm.

Còn nói mình là thằng nhà quê, đại ca của thành phố Giang Thanh mà hé miệng ra đòi có chút tiền ấy? Thiệt con mẹ nó quá phèn.

Anh Long sửng sốt, anh ta gặp phải một thằng ngu à?

Anh Phi đứng một bên bước lên, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là tiền thuốc men.”

“Phí thương tật, phí tỉnh dưỡng, phí tổn thất tinh thần, còn chưa có tính đâu.”

“Ồ?” Kim Thâu hỏi: “Vậy, tính hết mấy thứ này thì thành bao nhiêu tiền?”

“Một người hai trăm nghìn.” Anh Phi suy tính một lát, nói ra một con số.

Kim Thâu vừa nghe xong, bật cười ha ha.

Tính đâu ra đấy một người có ba trăm nghìn, bọn họ muốn lừa anh ta một vố nhưng chỉ lừa có nhiêu đó tiền.

Chẳng lẽ trông mình rất nghèo sao?

“Nhưng mà…” Anh Long trao đổi ánh mắt với anh Phi, lập tức nhìn về phía hai người Cố Uyển Như.

Anh Long hếch cằm lên, ý bảo mình thích Lan Kiều, còn ý của anh Phi là anh ta thích Cố Uyển Như hơn một chút.

“Nhưng mà cái gì?” Kim Thâu vẫn luôn đứng trước hai người Cố Uyển Như.

Dưới tình huống hiện tại, đánh cũng không được mà không đánh cũng không xong.

Hai người kia ngầm trao đổi với nhau xong, anh Long nói: “Chỉ cần hai em gái xinh đẹp kia đi uống cùng anh em bọn tao vài ly, chuyện này xem như xí xóa.”

“Như vậy sao được.” Kim Thâu nói: “Sao có thể cứ xí xóa như vậy được, không đền chút tiền trong lòng tao sẽ không thoải mái.”

“Ái chà, đậu móe…” Suýt nữa Anh Phi chửi ầm lên, xem ra đầu óc của thằng nhãi này thật sự có vấn đề.

Hai người anh Long cũng lười dông dài, đang muốn ra tay dùng vũ lực ép buộc, đột nhiên điện thoại cả hai người đồng thời vang lên.

Bọn họ vừa thấy người gọi đến, sắc mắt lập tức nghiêm túc.

Người gọi điện thoại cho anh Long là Nam Chiến.

Còn người gọi cho anh Phi tất nhiên là Đường Tuấn, người đang vội vàng chạy tới phố đi bộ.

Hai người bọn họ cúi đầu khom lưng tắt điện thoại, trong lòng anh Long đang run rẩy.

Hai chân của anh Phi như nhũn ra, suýt nữa quỳ trên mặt đất.

Nuốt mấy ngụm nước miếng, anh Long hỏi một đàn em bên cạnh: “Ai là Cố Uyển Như?”

“Dạ?” Tên đàn em kia nào biết người anh ta nói là ai?

“Bốp…” Anh Long không chút do dự thưởng cho tên đàn em này một cái bạt tai.

“Anh Long, em không biết đó là ai hết mà.” Tên đàn em kia bum mặt, không hiểu tại sao đột nhiên bị đánh, đáng lẽ Anh Long phải đánh thằng tóc xanh kia mới đúng chứ.

“Cô… cô gái kia, tên là cái gì… Lan Kiều… Đúng đúng đúng rồi, Lan Kiều…”

“Hừ, làm ông đây sợ muốn chết.” Anh Long thở phào một cái, nhưng lập tức cảm thấy có chỗ sai sai.

“Người còn lại thì sao?”

Tên đàn em kia bụm mặt, mờ mịt lui về phía sau hai bước, lắc đầu liên tục như gà bị mắc cổ.

Sau đó anh ta lấy điện thoại ra mở mục hình ảnh. Ảnh của tất cả nhân viên cao tầng của tập đoàn Uyển Như, thậm chí có cả ảnh của những nhân viên trung tầng có chức vị quan trọng.

Anh Long và anh Phi cùng nhìn vào ảnh, theo tự nhiên nhìn xuống phía dưới, thấy được chỉ thị của Lôi đại ca và Bàng đại ca.

Chỉ cần là người có mặt trong ảnh, tuyệt đối không thể đụng vào, có thể trốn được bao xa thì trốn bấy xa. Cho dù là quỳ xuống cầu xin bọn họ tránh ra cũng phải làm.

Nếu ai chọc vào những người này, vậy thì chờ chết đi.

Trong đó có ảnh của hai cô gái rất xinh đẹp được xếp hàng đầu tiên.

Không phải là hai mỹ nữ xinh đẹp mình đang thèm thuồng trước mặt đây sao?

Anh Long như muốn dán mắt luôn vào màn hình di động.

Phóng to hai bức ảnh kia lên, cẩn thận săm soi còn nghiêm túc hơn việc đi tìm mẹ ruột của mình.

Anh ta ngẩng đầu lại nhìn hai người Cố Uyển Như vài lần, cảm thấy mình sắp nuốt hết nước bọt rồi.

Bàn tay đang cầm di động của anh ta không kìm chế được mà run rẩy.

Lúc này, Anh Long và anh Phi chỉ cảm thấy bắp chân mình đang run lên sắp đứng không vững.

Bọn họ đang làm cái gì vậy? Bọn họ đã vuốt râu của diêm vương rồi.

“Anh Long, thằng chó tóc xanh kia là người vừa nãy chửi anh đó, nó khinh thường anh nên chúng em mới đánh nó.”

Thấy anh Long đột nhiên ngẩn ngơ không có phản ứng gì, tên lưu manh kia giơ tay quơ quơ trước mặt anh ta.

“Anh Long phải trả thù cho tụi em.”

“Chát…”

“Anh Long, sao anh lại đánh em?”

“Bộp bộp bộp…”

Anh ta tóm lấy cổ áo của tên lưu manh kia trái đấm phải móc, đánh cho gã trợn trắng mắt.

Sau đó ném gã qua một bên như vứt rác.

Anh Long cùng anh Phi bày ra bộ dạng giống nhau, vội vàng chạy đến, treo lên nụ cười nịnh nọt nhất.

“Xin hỏi…”

“Vị mỹ nữ này họ Cố sao?”

Cố Uyển Như sửng sốt một lát, cảnh giác lui về phía sau nửa bước, mờ mịt gật đầu.

Nhìn thấy Cố Uyển Như gật đầu, hai người họ thật sự ý thức được bọn họ đang đâm đầu vào chỗ chết.

Anh Long hít sâu một hơi, cảm thấy mình nên chuẩn bị cho hậu sự rồi.

Còn mấy tên khác kêu gào: “Anh Long, đừng quan tâm bọn họ tên gì nữa, nếu chúng ta dạy dỗ hai em gái này ra trò, sau đó để bọn họ hầu hạ đại ca…”

“Cút con mẹ mày đi.” Anh Long hận không thể lập tức đạp chết lũ vô dụng này, bọn nó còn chưa nhìn ra sao?

Ông đây còn kém chút quỳ xuống xin tha nữa thôi.

“Bà ngoại mày.” Anh Long quay người lại, nhấc chân đạp mạnh một cái nữa lên người tên đàn em bị đánh ngu người nằm trên mặt đất.

“Mày tự tìm đường chết cũng đừng có kéo tao theo.”

“Cô Cố là người mà loại như mày có thể chạm vào sao?”

“Sao không tự tìm một bãi nước tiểu soi lại xem mày là cái thá gì, mà dám nói chuyện với cô Cố?”

Anh Long vẫy tay với mấy tên đàn em mình mang theo.

“Lên, đánh cho tao, đánh què mấy thằng ngu này hết đi.”

Tuy mấy tên đàn em kia vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn hét lớn một tiếng xông lên.

Mười mấy người kia lập tức vọt lên, bao vây tay đấm chân đá lên người đám lưu manh kia.

“Anh Long, em sai rồi. Em không dám… nữa…”

Anh Long cẩn thận quan sát vẻ mặt của hai người Cố Uyển Như.

Trời đất chứng giám, thật sự chỉ là hiểu lầm. Bọn họ chỉ mong hai người Cố Uyển Như không giận chó đánh mèo lên mình thôi.

Nhớ lại vừa rồi mình còn nói muốn để Cố Uyển Như hầu mình uống rượu, anh ta hận không thể tự tát chết mình đi.

“Anh Long, đừng đánh nữa, anh Long… em chỉ muốn bắt hai cô em này về… cho anh chơi đùa thôi, em thật sự không có ý ăn một mình…”

Anh Long vừa nghe xong lập tức nổi điên.

Thằng ngu này không đẩy mình vào hố lửa thì không buông tha phải không?

Kiếp trước ông đây ăn mất của mày thứ gì rồi?

“Móa nó tụi bây chưa ăn cơm à? Đánh mạnh lên cho ông.”

Anh Long lại rống giận: “Đánh nó cho tao, thằng đê tiện, hèn hạ.”

Mấy tên lưu manh đàng không ngừng kêu rên thật sự khóc không ra nước mắt, anh Long là đại ca của mình, là người mình gọi tới để chống lưng cho mình, lại bảo đàn em đánh mình, còn muốn đánh què mình.

Anh Phi đứng ở một bên cũng cảm thấy hoảng sợ, âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì mình chưa nói nhiều lời, nếu không cái mạng nhỏ này của anh ta còn giữ được không, anh ta thật sự không dám chắc.

Anh ta cẩn thận xoa xoa mồ hôi lạnh, không hé một lời đứng qua một bên.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, Cố Uyển Như nhìn đến ngây người.

Rốt cuộc sao lại thế này?

Những người này… sao lại tự đánh người của mình?

Lan Kiều cũng âm thầm kinh ngạc.

Cô ta thật sự không ngờ ở thành phố Giang Thanh, mà Giang Hải cũng có tiếng nói lớn như vậy.

Chỉ gọi một cuộc điện thoại mà đám lưu manh này lại bị dọa thành như vậy.

Anh Long đi đến trước mặt Cố Uyển Như cúi đầu khom lưng: “Cô Cố, do tôi chậm trễ không nhận ra cô, thật sự không ngờ cô có quan hệ tốt với đại ca của chúng tôi như vậy.”

“Thật sự xin lỗi, do tôi không quản lý tốt đàn em, để cho cô bị dọa sợ rồi, mong cô rộng lòng bao dung, đừng chấp nhặt với chúng tôi.”

Anh ta khom lung, bày ra vẻ tươi cười, nhưng cánh tay lại đang run rẩy.

Cố Uyển Như mờ mịt nhìn Kim Thâu, không rõ chuyện gì xảy ra.

Kim Thâu lạnh nhạt cười, đột nhiên cảm thấy vô cùng kiêu ngạo: “Chỉ đơn giản vì mày không quản lý tốt đàn em thôi à?”

Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng.

Cố Uyển Như còn dễ nói chuyện, nhưng tên tóc xanh này có vẻ sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.

Kim Thâu đè thấp giọng nói, âm trầm nói: “Nếu như hôm nay Cố tổng và Mục tổng thiếu một sợi tóc nào, không chỉ có mày, ngay cả đại ca của mày cũng phải chết.”

Trông thì Kim Thâu có vẻ chỉ đang tỏ ra ngầu lòi, nhưng trên thực tế, nếu Cố Uyển Như thật sự bị thương ở đâu, Giang Hải tuyệt đối sẽ không ngại thanh tẩy thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh này một lần.

Đối với chuyện này, Giang Hải sẽ không có chút khách sáo, càng không sẽ có chút thương hại nào.

Cả người anh Long run run, tuy trong lòng anh ta không quá tin tưởng lời của Kim Thâu, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói một câu bất kính nào.

“Đại ca, anh nói đùa rồi, chúng tôi nào dám… chuyện này… đều là hiểu lầm.”

Anh ta vừa quay đầu đã thấy đàn em mình dừng tay.

Lại rống giận: “Ai cho chúng mày ngừng? Ngây ngẩn cái gì? Đánh tiếp cho tao.”

Dù sao cũng là anh em trông coi cùng một con phố, những người này cũng không thể đánh chết bọn họ, nhưng tiếp tục đánh như vậy, bọn lưu manh kia không chết cũng tàn.

“Đừng đánh nữa…”

Người lên tiếng là Cố Uyển Như.

Cố Uyển Như sợ hãi, sắc mặt cũng càng trắng bệch. Bởi vì mấy người nằm trên mặt đất kia đã sắp kêu không ra tiếng nữa rồi.

Bọn họ đang muốn đánh chết người sao.

Thấy Cố Uyển Như lên tiếng, anh Long vội vàng nâng tay: “Dừng!”

Mà ngay lúc này một giọng nói vang lên bên ngoài đám người.

“Đánh tiếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK