Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khi nào chuyển tiền? Công ty lúc nào mới bàn giao?”

Khi Cố Hạo Dân còn chưa biết phải làm gì thì Giang Hải đã kéo Cố Uyên Như rời đi. Giang Hải không cẩn nghe ông ta nói

gì.

“Ông Kim…” Cố Hạo Dân nhìn ông Kim Hyun với hy vọng ông ta thay đổi ý định.

Kim Hyun lạnh lùng nói: “Dự án này ngoài Cố tiểu thư, tôi không ký với ai cả.”

Nói xong, Kim Hyun cũng quay người rời đi. Cố Hạo Dân vô cùng lo lắng, chân chó chạy theo cười nói thuyết phục, nhưng thái độ Kim Hyun vô cùng dứt khoát.

Cố Hạo Dân thông báo những chuyện xảy ra trong công ty cho mấy người Cố Hiển, Cố Hiển khi nghe thấy Cố Hữu bị đá nát bi thì vô cùng tức giận, lại nghe Cố Hạo Dân báo, thì như tìm được chỗ trút giận.

Cố Hạo Dân cũng không phải kẻ ăn chay ngồi không, không ngại đáp lại bằng những lời lẽ gay gắt nhất. Mắng mệt mỏi, hai người hẹn nhau hôm khác lại chửi tiếp.

Cố Hữu bị đánh tàn phế, Giang Hải đại náo tập đoàn Cố thị, làm mất dự án khu công nghiệp. Anh em nhà họ Cố quả thực hối hận đứt ruột, chọn đi chọn lại, sao lại chọn Giang Hải này chứ. Rất nhanh, người Cố gia lại tụ họp để bàn bạc.

Cố Thiết Huy vắt chân, nói với giọng điệu vô cùng khó chịu: “Đây là lúc quan trọng, dự án này đang ở giai đoạn vô cùng quan trọng với chúng ta. Nếu dự án không ký kết thì cần lời giải thích đấy!”

Cố Thiết Huy muốn Cố Hạo Dân chịu trách nhiệm.

“Muốn trách?” Cố Hạo Dân tức giận: “Uyển Như theo dự án này từ đầu, liên quan gì đến tôi? Ai cảm thấy được thì tự đi mà ký?”

Cố Hiển nhíu chặt mày: “Người lái xe kia quen Kim Hyun như thế nào?”

“Kim Hyun hiếm muộn được anh ta giới thiệu bác sĩ.”

Cố Hạo Dân cũng không tin những gì mình nói, nhưng lúc ấy biểu cảm hưởng thụ của Kim Hyun quá rõ.

“Điên rồi! Điều đó mà cũng nói được sao?”

Cố Hạo Dân cũng nói: “Tôi cũng không muốn tin. Nhưng Kim Hyun không phủ nhận, còn rất thoải mái nữa, kỳ quái thực sự.”

Trong Cố gia, Cố Thụy Long thâm độc trầm ổn nhất, cũng xem như Gia Cát Lượng của Cố gia. Cố Thụy Long điềm tĩnh hỏi: “Dự án kia còn muốn hay không?”

“Đương nhiên cần rồi.”

“Nếu như dự án này lọt vào trong tay con bé thì mặt mũi của mấy người chúng ta biết để ở đâu?” Cố Hạo Dân bực bội nói.

Cố Thụy Long nói: “Uyển Như ra sao mọi người không rõ sao?”

“Thì sao chứ? Có rất nhiều cách để nuốt dự án này.” Cố Thiết Huy cười nhạo.

“Ai dám?” Cố Hiển hung hăng nói.

Cố Thiết Huy  gõ gõ bàn: “Đừng cãi, làm sao lấy lại dự án chứ?”

Cố Thụy Long cười nhạt: “Điểm yếu của Uyển Như là gì? Không phải là mẹ nó sao?”

“Dự án tới tay thì tên kia tùy chúng ta xử lý.”

“Ai sẽ đi?”

Không ai muốn đi cả, vô cùng mất mặt. Hạ mình nhờ vả Cố Vân Lệ? Cả tên con rể kia sao? Họ quen ra lệnh, áp đặt, làm gì có chuyện nhờ vả chứ.

“Có lẽ Uyển Như cũng đợi chúng ta.” Cố Thụy Long nhìn về phía Cố Hạo Dân, nở nụ cười vô cùng bí hiểm.

Giang Hải về nhà với Cố Uyển Như. Đây rõ ràng là một căn nhà rách nát đúng nghĩa. Một phòng ngủ một phòng khách vô cùng nhỏ bé, không có đồ đạc gì đáng giá.

Cố Vân Lệ  và Lôi Nhân Hào ngủ trong phòng ngủ lớn. Phòng khách xem như phòng ngủ của Cố Uyển Như, bàn ăn nhỏ trong góc. Phòng bếp và nhà vệ sinh cũng rất chật hẹp.

Nhìn thấy Cố Vân Lệ, Giang Hải chào hỏi, Cố Vân Lệ  hơi khó xử, bà về phòng đóng cửa lại.

“Mẹ tôi hơi không thích người lạ.”

Cố Uyển Như giải thích.

Giang Hải gật đầu, cũng hiểu tính cách của Cố Vân Lệ. Quá mức nhu nhược, cho nên mới bị người Cố gia chèn ép.

Năm đó, Cố Tùng đã hứa hôn Cố Vân Lệ  với một người, tới gần ngày cưới Cố Vân Lệ  lại đòi hủy hôn, nằng nặc muốn gả cho Lôi Nhân Hào. Cố Tùng tức giận đuổi con gái ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.

Cho đến khi có Cố Uyển Như  mới hòa hoãn lại, nhưng ông vẫn rất lạnh nhạt với Cố Vân Lệ. Mặc dù ông tỏ ra rất yêu thích Cố Uyển Như , nhưng đối với Cố Tùng mà nói, Cố Uyển Như chỉ là có giá trị lợi dụng mà thôi.

Năm năm trước Cố Uyển Như bị bắt cóc, không ai đưa tiền chuộc. Sau khi gặp những biến cố này, Cố Vân Lệ biến thành một người phụ nữ trầm mặc, ít nói lúc nào cũng ru rú ở nhà.

Đưa Giang Hải vào phòng mình, Cố Uyển Như rất ngại ngùng, cứ như cô đang ở nhà người khác vậy. Giang Hải nhìn trái rồi lại nhìn phải, nở nụ cười tươi.

“Anh ngồi xuống trước đi.” Cố Uyển Như chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng.

Giang Hải ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào vết sẹo trên tay Cố Uyển Như.

“Anh… anh…” Trước đây Cố Uyển Như đều gọi thẳng tên, hôm nay anh lại là chồng mình, nên xưng hô như thế này làm cô cảm thấy rất mất tự nhiên. Mới đầu cô còn nghĩ Giang Hải là người của Cố Hiển .

Nhưng sau đó Giang Hải lại đối đầu với Cố Hiển, vì bảo vệ cô mà đánh Cố Hữu, vì bảo vệ cô lại đại náo tập đoàn Cố thị. Giờ phút này, Cố Uyển Như thấy phức tạp. Nếu đã rời khỏi Cố gia, Cố Uyển Như sẽ tự do, hoàn toàn có thể phân rõ giới hạn với Giang Hải. Nhưng Giang Hải lại đối đầu với Cố gia, Cố Uyển Như muốn làm rõ mối quan hệ với Giang Hải.

“Cố gia sẽ không tha cho anh, đợi qua một thời gian anh hãy rời khỏi Thành phố Giang Tư đi.” Cố Uyển Như khéo léo nói.

“Sao thế?” Cố Uyển Như đỏ mặt, chú ý tới ánh mắt thanh tịnh của Giang Hải, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

“Anh không đi.”

Giang Hải nói: “Vì sao em không nhận dự án kia? Anh có thể giúp.”

“Không có gì để làm dự án cả, tôi làm thế nào?” Cố Uyển Như cảm kích ý tốt của Giang Hải: “Anh không hiểu, không đơn giản như vậy đâu.”

Giang Hải lại nở nụ cười: “Anh nói được là được.”

Giang Hải dịu dàng nói, có vẻ rất chân thật đáng tin. Nhìn Giang Hải như vậy, Cố Uyển Như thất thần.

Đây là lái xe? Giang Hải như một con người hoàn toàn khác, cô không thể nhận ra nổi. Nhưng may mà có anh, nếu không thì cô cũng không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Chúng ta…” Cố Uyển Như muốn nói lại thôi.

Đang do dự thì bị tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn. Ra khỏi phòng, Cố Vân Lệ  và Cố Uyển Như thấy bất ngờ. Nhà Cố Uyển Như thuộc dạng nghèo, ngay cả hàng xóm cũng chế giễu, làm gì có ai thèm tới. Mở cửa ra, không hề ngoài dự đoán của Giang Hải, Cố Hạo Dân cười lấy lòng đang đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm không ít đồ.

“Em gái, anh đến thăm em rể.”

Cố Vân Lệ thấy khó hiểu, nhiều năm như vậy, Lôi Nhân Hào luôn bị cho là đồ vô dụng, chưa từng có ai đến nhà thăm. Cố Hạo Dân giơ giơ mấy thứ đồ bổ trong tay ra nói: “Con bé Uyển Như quên đi lấy thuốc rồi cho em rể nên anh mang tới đây.”

Tất cả mọi người đứng ở cửa, Cố Hạo Dân gượng cười: “Em gái, không mời anh vào sao?”

Cố Vân Lệ cũng thật sự mời ông ta vào. Cố Uyển Như muốn vạch trần vở kịch của Cố Hạo Dân, nhưng khi nhìn thấy mẹ thì lại mềm lòng. Nhiều năm qua, mẹ chưa từng cảm nhận tình cảm từ Cố gia.

Cố Uyển Như biết Cố Vân Lệ luôn muốn quay về Cố gia, không phải là vì tiền, mà là vì tình thân, dù họ rất khốn nạn. Giờ phút này, Cố Vân Lệ  khóc nấc, cho dù Cố Hạo Dân giả vờ, đối với Cố Vân Lệ cũng đủ.

Cố Hạo Dân giả vờ nhiệt tình: “Lâu quá không gặp, cả nhà chúng ta lát nữa cũng vui vẻ nói chuyện cũ.”

Cố Hạo Dân quá mức nhiệt tình, cứ như thật sự quan tâm, thường xuyên tới lui thăm hỏi. Ông ta luôn đề phòng nhìn Giang Hải một cái, trong mắt ông ta Giang Hải chính là con chó biết cắn người.

Căn nhà vô cùng chật hẹp, Cố Hạo Dân để những đồ mình mang đến lên bàn ăn, không quên nhấn mạnh.

“Đây đều là đồ loại một, từ nước ngoài đem về. Còn có đồ bổ, là hàng organic, cực tốt cho sức khỏe. Sức khỏe của em rể cần phải ăn nhiều đồ tốt để bồi bổ sức khỏe…”

Nói xong, Cố Hạo Dân lại muốn đi vào trong buồng, gọi em rể ơi em rể à rất thân thiết. Giang Hải cười nhạt, một lên đứng chặn trước người Cố Hạo Dân : “Có gì thì ông cứ nói thẳng đi, đừng dài dòng. Nói xong thì ông có thể đi, ở đây không chào đón ông.”

Cố Hạo Dân đơ người, dần trở nên lạnh lùng: “Mày là cái thá gì, tự coi mình là người Cố gia sao?”

Giang Hải tiến về phía trước một bước, nhếch môi cười.

“Mày… mày muốn làm gì?” Cố Hạo Dân lo sợ lui về phía sau.

Ông ta vội nắm tay Cố Vân Lệ: “Em gái, anh biết em cũng không đồng ý chuyện hôn sự của hai đứa. Hay là vậy đi, lập tức đuổi con chó điên này đi, anh nhất định sẽ tìm một người tốt cho Uyển Như .”

Cố Vân Lệ khẽ run lên, toàn thân cứng đờ, trước đây cũng không dám mong mỏi xa vời đời này còn có thể thân mật với anh ruột như thế này, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra không ít.Cố Vân Lệ  nhìn về phía Cố Uyển Như, dường như bà đã bị thuyết phục.

“Gả cho ai là cháu tự nguyện, không cần ai quyết định thay đâu cậu!”

Cô còn cố tình nhấn mạnh, giống như đang nghiến răng lại nói vậy. Cố Uyển Như rất thông minh, đương nhiên cô biết Cố Hạo Dân đang muốn làm gì.

Người ép cô kén rể chính là bọn họ, hôm nay muốn đuổi Giang Hải đi cũng lại là bọn họ. Cô đã hiểu quá rõ Cố gia, vì lợi ích thì chuyện dơ bẩn gì họ cũng làm ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK