Trà thơm được bày biện trước mặt, Giang Hải nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ cụ Thụy không nhìn thấy được cháu gái xuất giá.”
“Với lại….. “
“Trà búp Minh Tiền này cũng sợ là không thể thưởng thức thêm lần nữa.”
Lời của Giang Hải như sóng dậy đất bằng, chấn động các vị đang ngồi, vô cùng ngạc nhiên.
Vắng lặng mấy giây, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Một ông lão đầu tóc bạc phơ, tay run rẩy giận dữ: “Cậu là con cái nhà ai, người lớn trong nhà không dạy cách nói chuyện sao?”
Trong lòng mọi người cảm thấy kì quái, thế nào mà đột nhiên xuất hiện thanh niên này, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, nhất định phải sống chết nói chuyện vớ vẩn.
Không thể thưởng thức thêm lần nữa, chẳng phải là nói qua năm sau sẽ chết sao?
Lời nói như vậy, sống đến lớn như thế này mà vẫn chưa bị người khác đánh chết cũng là kỳ tích.
“Cụ Thụy có thể sống bao lâu, chúng tôi nhiều bác sĩ vậy đều không nhìn ra được, cậu chỉ là đứa trẻ lông chưa mọc hết mà lại ăn nói lỗ mãng cái gì?”
“Cậu thanh niên, mặc kệ cậu là ai, cậu nên rời khỏi đây đi. nhà họ Thụy không hoan nghênh cậu.”
Lập tức có vài người nhìn anh với ánh mắt giận dữ.
Giang Hải chế nhạo: “nhà họ Thụy hoan nghênh tôi hay không có liên quan gì đến các người.”
“Cụ Thụy còn có bao nhiêu cơ hội sống, sợ các người còn không có bản lĩnh để nhìn ra.”
“Già yếu cổ hủ, cũng dám nói bậy là danh y?”
“Cậu….”
Hiện trường lập tức bùng nổ, những vị khách hôm nay ở nhà họ Thụy, người nào cũng được xưng là danh y.
Vậy mà bị Giang Hải kêu là già yếu cổ hủ.
Một người già đập bàn đứng dậy: “Cậu thanh niên, cậu rốt cuộc là con cái nhà ai, cần phải thông báo cho trưởng bối nhà cậu, bảo họ họ dạy lại cậu cách nói chuyện với trưởng bối mới được.”
“Bỏ đi, nên đuổi tên nhóc không biết trời cao đấy dày này ra ngoài, đỡ ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta.”
Lời nói của Giang Hải, đến cụ Thụy cũng lộ vẻ xúc động.
Nhưng ngại Giang Hải là người do Thiếp Mục dẫn đến, có lẽ là đồ tử đồ tôn của người nào đó, cụ Thụy cũng kiềm chế rất nhiều, nhưng lời nói như vậy, ai có thể chịu đựng.
Có mấy người đưa ánh mắt nhìn về phía Thiếp Mục.
“Lão y tiên, đây là đồ tôn nào của ông, thật là quá liều lĩnh rồi.”
“Thật là thiếu giáo dục.”
“Dựa theo cách nói của vị tiểu thần y này, thiên hạ sợ chỉ có lão y tiên mới xứng xưng bác sĩ.”
Nghe tiếng chỉ trích từ các phía, Thiếp Mục mặt mũi bối rối, quả thực không biết nói gì cho tốt.
Lời nói này rất mất lòng, mỗi bác sĩ có mỗi sở trưởng, bất luận người nào cũng không dám nói thiên hạ đệ nhất.
Các vị đây, chính là đang châm chọc Thiếp Mục. Đồng thời chỉ trích Giang Hải, cũng đang kéo thù hận cho Thiếp Mục.
Cụ Thụy cho dù tính cách có dễ chịu hơn nữa, cũng không thích nghe có người rủa mình chết ngay trước mặt mình.
Sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn cực kỳ kiềm chế: “Lão y tiên, vị đồ tôn này của ông chẳng lẽ cũng xưng được là thần y? Có thể xem được một người có thể sống bao lâu, thật là không đơn giản.”
Nhằm vào Thiếp Mục, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng.
Những người bác sĩ này, sợ là đến một nửa không biết Đế vương là gì.
“Anh ta không phải là đồ tôn của tôi.”
Thiếp Mục đỏ mặt: “Tôi cũng không xứng thu nhận đồ đệ đẳng cấp này.”
Vài người già trong miệng lẩm bẩm, chỉ thiếu chỉ mũi của Giang Hải mà chửi rủa, phun nước bọt khắp nơi.
Ngược lại cũng có thông minh, ánh mắt gian trá: “Vị tiểu thần y này, đã có thể nhìn ra bệnh trạng, lại dám nói lời nói này, vậy khẳng định là có chút bản lĩnh.”
“Đã như vậy, anh khám và điều trị cho cụ Thụy là được. Chúng ta những người già yếu cổ hủ này cũng quỳ lễ y thuật của anh.”
Lập tức có người phụ họa: “Đúng rồi, nên như thế.”
“Không phải là kẻ khoác lác đấy chứ, chúng ta bó tay hết cách, tiểu thần y hẳn là phải có bàn tay chữa bệnh.”
Sắc mặt Giang Hải dửng dưng, đối với lời châm chọc êm dịu mắt điếc tai ngơ.
“Cụ Thụy, tôi có thể kéo dài mười năm thọ mệnh cho cụ.”
“Hoặc…. trị khỏi bệnh cho Thụy Vĩnh.”
Đôi mắt Thiếp Mục lấp lánh, cùng với cụ Thụy bốn mắt nhìn nhau.
Cụ Thụy lập tức hiểu ra, Giang Hải là có thân phận gì.
Kích động đến mức cánh tay khô héo run nhẹ: “Cháu là Thiên…”
Nghiêm khắc mà nói, Đế vương không phải danh xưng của Giang Hải, Đế vương kì thực là một tổ chức. Người đời đã quen dùng tên của tổ chức để xưng hô thủ lĩnh.
“Là Giang Hải!” Giang Hải mỉm cười.
“Chẳng qua….”
Giang Hải vừa chuyển lời, Thiếp Mục hơi thở dài.
Cụ Thụy liền trở nên căng thẳng: “Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua muốn sống được, cần có rất nhiều yêu cầu.”
“Mặc kệ là yêu cầu gì, chỉ cần nhà họ Thụy có khả năng làm, cậu Giang cứ việc nêu ra.” Ánh mắt cụ Thụy cứng rắn.
Không hề do dự đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Ông ta muốn chắt trai được sống chứ không phải kéo dài mạng sống của bản thân.
Những lão già xung quanh đó nghe không hiểu được hai người đang đánh đố cái gì, sắc mặt hoài nghi.
Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự có thể trị được bệnh của cụ Thụy?
Suy xét một chút, lại lắc đầu, như vậy thật quá khoác lác, cho dù Giang Hải bắt đầu học y từ trong bụng mẹ, kinh nghiệm không qua hai mươi năm có thể có bao nhiêu trình độ.
Thừa kế được danh y ở Phương Đông, nghiêm khắc mà nói là phải có kinh nghiệm mới thành tài được.
Bệnh này của cụ Thụy, bọn họ cả đời này cũng chưa thấy qua, Giang Hải mới bao nhiêu tuổi, cho dù thấy qua thì có thể trị được sao?
Giang Hải lặng lẽ nói: “Cụ thể thế nào, tôi chỉ có thể cùng một mình cụ Thụy nói.”
Ngay sau đó, Giang Hải nhìn về phía Thiếp Mục.
Ý tứ rất rõ ràng, ngay cả Thiếp Mục cũng không được nghe.
Thiếp Mục biết rõ thân phận của Giang Hải, lập tức đứng dậy, thái độ cung kính không có bất mãn.
“Vườn của cụ Thụy rất đẹp, người lớn tuổi rồi, cần phải hoạt động nhiều nên tôi đi dạo một vòng vậy.”
Thiếp Mục mặc kệ người khác, chỉ lo bản thân cáo từ rồi đi.
Lại có vài người muốn mắng Giang Hải, cụ Thụy lập tức chắp tay.
“Các vị, tôi đã ngồi đây khá lâu rồi, cái bộ xương già này e rằng cũng không chịu nổi nữa. Hay là….”
Ý là muốn đuổi khách rồi.
Mọi người cho dù có ưu tư, cũng đều phải kìm nén trở lại.
Nhưng ánh mắt nhìn Giang Hải, rõ ràng không có thiện ý.
Giang Hải thì coi như không nhìn thấy, khuôn mặt không có biểu hiện.
Đợi mọi người rời khỏi, khi này đôi mắt đục ngầu của cụ Thụy mới lộ ra ánh sáng.
“Cậu Giang là Đế vương?”
Giang Hải gật đầu.
“Quân bài hưng vong đó…”
Giang Hải gật đầu lần nữa: “Mặc dù có quân bài hưng vong, nhưng tôi chỉ có thể chữa cho một người. Cụ muốn thêm mười năm thọ hay là thêm cho Thụy Vĩnh mười năm tuổi.”
Cụ Thụy có chút sốt ruột: “Không phải vừa mới nói có thể trị khỏi sao?”
Giang Hải nói: “Có thể trị khỏi. Nhưng Thụy Vĩnh cần rời khỏi nhà họ Thụy ba mươi năm.”
“Trong thời gian này, cậu ta sẽ là người không cha không mẹ, thậm chí không thể dùng tên gọi Thụy Vĩnh này.”
“Cái này….” Lời của Giang Hải vừa nói xong, cụ Thụy lập tức kinh ngạc.
“Cần chữa trị ba mươi năm?” Cụ Thụy do dự rồi, lần này dài đằng đẵng, Giang Hải làm sao nắm chắc trị khỏi được?
Lỡ chết ở bên ngoài, nhà họ Thụy làm sao mà biết được.
Mà Giang Hải muốn cứu Thụy Vĩnh, chỉ có một cách duy nhất là truyền thụ tâm pháp Đế vương.
Kế thừa tâm pháp Đế vương, không những có thể trị khỏi bệnh của Thụy Vĩnh, trái lại loại bệnh này đối với tâm pháp Đế vương mà nói, rất có ích lợi, việc luyện công tốn ít sức lực hơn.
Trong tương lai, danh hiệu Đế vương, Thụy Vĩnh có thể chấp nhận kế thừa.
Giang Hải nói: “Việc chữa bệnh đương nhiên không cần nhiều thời gian đến vậy.”
“Nhưng đây là phép tắc của Đế vương.”
“Ba mươi năm, nửa đời người, khi người thân gặp lại nhau cậu ta nhất định sẽ có một phần thành tựu.”
Sắc mặt cụ Thụy âm u bất định, việc này giao cho ai cũng sẽ do dự không quyết.
Một mặt, không trị thì sẽ chết, còn một mặt, nhà họ Thụy không nhận tin tức trong ba mươi năm, vậy so với mất đứa trẻ này có khác biệt gì.
Còn có thành tựu gì đó, nhà họ Thụy không dám tham vọng.
Giang Hải đứng dậy nói: “Cụ Thụy, tôi sẽ ở nhà họ Thụy trong một giờ đồng hồ, quyết định thế nào, sớm nên tính toán đi.”
“Nếu như nhà họ Thụy có nhu cầu khác, cũng có thể đổi yêu cầu.”
Nói xong, Giang Hải chậm rãi đi khỏi.
Cụ Thụy cho dù có thể tự mình là chủ, cũng không thể ra quyết định ngay lúc này.
Lập tức triệu tập con cháu nhà họ Thụy.
Trong sân, chỉ còn lại một người Thiếp Mục.
Những bác sĩ già kia tức giận phẩy tay áo bỏ đi, không từ mà biệt.
Bọn họ chưa chắc đối với nhà họ Thụy có ý kiến gì, nhưng đối với thanh niên Giang Hải ngạo mạn này lại hận tận trong xương cốt.
Đối với việc này Giang Hải chẳng qua chỉ cười nhạt.
Thiếp Mục xuống giọng hỏi: “Cậu Giang, thật sự muốn dẫn tiểu Thụy Vĩnh đi sao?”
Giang Hải gật đầu: “Phép tắc của tổ tiên, tôi cũng không làm chủ được.”
Giang Hải không nói ra nếu như Thụy Vĩnh đạt tiêu chuẩn, thân phận trong tương lai có lẽ sẽ trở thành Đế vương.
Những lời nói này, Giang Hải cũng không thể tiết lộ ra được.
Đế vương tất nhiên là không cha không mẹ, mồ côi không họ hàng thân thích.
Kết hôn cũng không thể lấy con gái nhà làm quan.
Con cháu đời sau cũng không còn quan hệ gì với Đế vương nữa.
Chỉ có như thế, Đế vương mới có khả năng mấy nghìn năm như một, canh giữ phương Đông.
Nếu bị nhà họ Thụy nhận lại người thân, có Đế vương giúp đỡ, nhà họ Thụy có thể ngang ngược ở đất phương Đông này.
Giống như Bạch gia ở phương Bắc, chính là có suy nghĩ như thế này.
Nhưng họ không biết là nếu Giang Hải trở về Bạch gia, tất nhiên cũng không còn thân phận Đế vương nữa.
Nếu như là như thế, mấy lão già chết tiệt của Bạch gia đó đoán chừng tức đến muốn nôn ra máu.
“Việc này đối với nhà họ Thụy, sợ sẽ là một vấn đề khó khăn.” Thiếp Mục lắc đầu cười khổ.
Giang Hải cũng không còn cách nào khác, trong lòng lại nghĩ.
Nếu như sư phụ sớm mấy năm gặp được mình, không biết có dẫn mình từ Giang gia đi không.
Nếu là như vậy, sợ là đến bây giờ cũng không biết việc mẹ tự sát, Giang gia bị tiêu diệt.
Ba mươi năm, đợi Giang Hải biết chuyện này, điều tra mối thù lớn của Giang gia, sợ là manh mối đã sớm bị chôn vùi sạch sẽ.
Một tiếng đồng hồ sau, cuộc họp gia đình của nhà họ Thụy vẫn không có kết quả gì.
Cuối cùng, vẫn là cụ Thụy đập bàn một cái, đồng ý để Giang Hải dẫn Thụy Vĩnh đi.
Suy cho cùng, để đứa trẻ ở lại nhà họ Thụy thế nào cũng chết trẻ.
Thụy Vĩnh chỉ mới hơn ba tuổi, kháu khỉnh bụ bẫm.
Gặp Giang Hải cũng không sợ lạ, trong miệng huyên thuyên nói chuyện như đọc thiên thư không biết đang nói cái gì.
Giống như sinh ly tử biệt, không ít người nhà họ Thụy rơi lệ.
Nhất là cụ Thụy, những giọt nước mắt đục ngầu rơi không ngừng, có thể thấy được ông cụ cưng chiều đứa chắt trai này nhường nào.
Lúc gần đi, Giang Hải lấy ra một phương thuốc cổ truyền, đưa cho vào tay cụ Thụy.
“Đây là phương thuốc cổ truyền dưỡng sinh khí, cứ dựa vào phương pháp sắc thuốc uống thuốc trong này, ít nhất thêm cho cụ mười năm tuổi thọ.”
“Nếu Thụy Vĩnh có thể trở về sớm hơn dự định, cũng có khả năng gặp mặt.”
Trước đây nhà họ Thụy cũng có tích đức, vì để phương Đông không bị ngoại tộc lăng nhục đã làm không ít hành động đại nghĩa, những việc Giang Hải đã làm hôm nay, chẳng qua thay ông trời trả nợ một ít.
Nếu như mười năm mà quay về, vậy là chứng minh Thụy Vĩnh không thích hợp thừa kế Đế vương.
Lời của Giang Hải lại làm cụ Thụy nước mắt chảy dài.
Sau khi cảm ơn, nhìn Giang Hải trong chiếc ô tô rời đi, ông cụ còn lảo đảo đi theo về phía trước một quãng rất xa.
Cho đến khi không nhìn thấy nữa, cụ Thụy vẫn không có ý dừng bước.
Sớm nhất cũng mười năm, sống chết mịt mù, làm sao có thể làm cho lão già tuổi xé chiều lụ khụ này không đau lòng được.
Dẫn theo Thụy Vĩnh, nhưng Giang Hải không về thành phố Giang Tư, mà đi núi Lam Lam, tính giao Thụy Vĩnh cho Tạ gia.
Đợi Thụy Vĩnh đến tuổi tác thích hợp sẽ theo Giang Hải.
Bắt đầu từ lúc này, Thụy Vĩnh đổi tên thành Tạ Sưu Mộ!
Giang Hải cũng không gặp lại Tạ Hương Lam, Tạ gia hình như cũng không biết Liễm Sơn Đỉnh mất tích.
Thở thào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng Giang Hải vẫn có chút thấp thỏm.
Giang Hải trở về thành phố Giang Tư.
Nhưng ngay lúc này, thành phố Giang Thanh đang tập hợp cao thủ, cuồn cuộn tiến về thành phố Giang Tư.