Cố Uyển Như đẩy cửa vào, nghênh đón là một làn gió từ cửa sổ thổi vào.
Nhìn thấy Cố Uyển Như, vẻ mặt Cố Hạo Dân phức tạp.
Mồm miệng xiêu vẹo, cười gượng gạo.
Ung Tiểu Ni muốn nói chuyện, Giang Hải liếc cô ta một cái, bây giờ là lúc Cố Uyển Như và Cố Hạo Dân nói chuyện tình thân, heo mập như cô định xen vào làm gì.
Nói chuyện hồi lâu, Cố Hạo Dân cũng thoải mái hơn, dần dần cười nhiều hơn.
Cố Uyển Như không để ý đến hiềm khích trước đây, Cố Hạo Dân suýt nữa thì bật khóc.
Nhưng, trong nháy mắt, ánh mắt ông ta nhìn về phía Cố Uyển Như lại hơi cổ quái, tựa như muốn nói lại thôi.
Cố Uyển Như không hề để ý, nhìn về phía Cố Thượng, nói: “Tập đoàn Uyển Như đúng lúc có một dự án cần tìm người hợp tác, đến giờ vẫn chưa tìm được đối tác thích hợp….”
Vừa nghe vậy, Ung Tiểu Ni đã hiểu, Cố Uyển Như muốn nói chuyện chính rồi.
Từ sáng nay, cô ta đến bệnh viện để ngửi cái mùi khó chịu này làm gì, chẳng phải là vì để giảm bớt hoàn cảnh khó khăn trước mắt của Ung gia sao.
Ung Tiểu Ni còn chưa tiếp lời, Cố Uyển Như lại nói: “Anh họ, dự án này giao cho anh xử lý nhé.”
“Cái gì?”
Cố Thượng và Ung Tiểu Ni đồng thời kinh hô.
Ý của Cố Uyển Như là dự án này không phải giao cho nhà họ Sài, mà là giao cho Cố Thượng.
Khoảng thời gian này, Cố Thượng luôn lo lắng về chi phí điều trị cho Cố Hạo Dân, và thật sự cảm nhận được cảm giác túng quẫn khi bị thiếu thốn tiền bạc.
Ung Tiểu Ni đã hứa với Cố Thượng, chỉ cần đàm phán xong dự án này, sẽ cho anh ta một khoản tiền.
Hiện giờ, dự án này Cố Thượng nắm chắc rồi, tình hình tự nhiên khác biệt lớn.
Cố Thượng cảm động đến nỗi hai mắt đỏ ửng, trong lòng kích động.
Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hiểu rõ,Cố gia , mắc nợ Cố Uyển Như quá nhiều rồi. Mà giờ phút này, Cố Uyển Như còn có muốn giúp anh ta.
Ung Tiểu Ni ở một bên, sắc mặt trong nháy mắt như há miệng ăn phải con ruồi, vô cùng khó coi.
Trước kia, ly hôn với Cố Thượng cũng như là tiêu chút tiền mà thôi.
Nhưng hiện giờ Cố Thượng đã nắm quyền hành về dự án hợp tác này, Ung gia sẽ phải nhìn sắc mặt Cố Thượng mà sống rồi.
Một thằng ở rể không ra gì, lại trở mình biến thành người nắm giữ số phận nhà họ Sài.
Cố Thượng thấy mặt Ung Tiểu Ni biến sắc, rất muốn tìm về những thứ đã mất trước kia.
“Uyển Như, thế này có phải hơi không phù hợp không….” Ung Tiểu Ni lập tức nói: “Chị với Cố Thượng là vợ chồng, làm thế này…..”
Cố Uyển Như đứng dậy: “Tôi thấy chẳng có gì là không phù hợp cả. Như cô nói, 2 người là vợ chồng, đưa ai mà chẳng giống nhau.”
Một câu nói, khiến cho mấy câu sau của Ung Tiểu Ni mắc nghẹn, cổ họng như là có một cục đờm vậy, nhổ ra không được, nuốt xuống cũng chẳng xong.
“Cố Thượng, anh ra đây!” Ung Tiểu Ni mặt tái mét, kéo Cố Thượng ra khỏi phòng bệnh.
“Anh nói đi, có phải ý của anh không?” Ung Tiểu Ni không thể nén cơn giận, đây là đang đùa bỡn cô ta sao.
Cố Thượng cười lạnh lùng, nếu đã như vậy, cũng không cần nể mặt Ung Tiểu Ni nữa: “Nếu như cô muốn bàn chuyện hợp tác, chúng ta ngồi xuống bàn. Nếu như không phải, xin lỗi, tôi không có thời gian tiếp đãi cô.”
“Hợp tác?” Ung Tiểu Ni nói: “Hợp tác như thế nào?”
Ngoài cửa, hai người đôi co, không ai nhường ai, chỉ kém nước lôi đến tổ tông 18 đời của nhau ra để mắng nữa thôi.
Bên trong, miệng Cố Hạo Dân méo miệng, thở dài thật mạnh.
“Uyển Như, thật sự xin lỗi cháu, cậu đúng là không phải người mà….”
“Cậu hai, đừng nói cái này nữa, chuyện trước đây cháu đều quên rồi.” Cố Uyển Như lắc lắc đầu, rơm rớm nước mắt.
Cố Hạo Dân bệnh nặng, có lẽ, đây chính là người khi sắp chết, cũng sẽ thiện lương hơn.
“Không!” Cố Hạo Dân nói: “Có một chuyện, hôm nay cậu nhất định phải nói, cậu sợ…. sợ một ngày nào đó cậu chết rồi, sẽ không còn ai biết chuyện này nữa.”
Giang Hải đứng ở một bên, ánh mắt trầm ngâm, dường như biết Cố Hạo Dân muốn nói gì.
“Cậu hai, cháu và mẹ, từ lâu đã không còn trách mọi người rồi.”
“Rất nhiều chuyện, cậu cũng không cần quá để tâm, dù nói thế nào, cậu với mẹ cháu cũng vẫn là anh em ruột.”
“Không phải, không phải chuyện này….”
Cố Hạo Dân run rẩy, cuối cùng không nhịn được bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài, nét mặt già nua bi thương.
“Cậu nói đến là chuyện 5 năm trước….. chuyện… cháu…. cháu bị bắt cóc….”
“Hả…..?”
Cố Uyển Như sợ hãi kêu lên, cô không ngờ rằng, Cố Hạo Dân lại biết chuyện này.”
Hơn nữa, dường như, còn có liên quan đến ông ta.
5 năm trước, Cố Uyển Như bị bắt cóc, khoảng chừng ngắn ngủi 2 ngày, sau đó đã được cứu thoát.
Cũng chính là lần đó, số phận của Cố Uyển Như đã thay đổi, ở trên thuyền, cô cứu được Giang Hải.
Cho tới nay, Cố Uyển Như cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là kẻ buôn người thấy cô xinh đẹp, nên bắt lại muốn bán ra nước ngoài mà thôi.
Bệnh của Cố Hạo Dân thật sự không nhẹ, nói năng không rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn muốn nói cho rõ ràng chuyện năm đó.
Năm đó, bắt cóc Cố Uyển Như là Cố Hạo Dân và Cố Thụy Long cùng nhau bày kế.
Cố Hạo Dân nói: “Người đó nói, chỉ cần Uyển Như chết, chúng ta sẽ được một khoản tiền rất lớn.”
“Uyển Như, cậu đúng là bị heo ăn mất tim mà….”
Sắc mặt Giang Hải dần trở nên nghiêm túc: “Người đó là ai?”
“Tôi không biết, không biết….”
Giang Hải cười lạnh: “Không biết? Không biết mà vẫn làm việc cho đối phương? Hay là chuyện giết người cướp của?”
“Chúng tôi…..” Cố Hạo Dân rơi lệ: “Chúng tôi…. đã lấy được khoản tiền đó rồi.”
“Người đó nói, chỉ cần đưa người còn sống đến tay gã ta là được rồi.”
“Cảm ơn ông trời, Uyển Như được cứu rồi….”
Cố Uyển Như cũng khóc, nước mắt nước mũi tuôn trào.
Cô ấy hận, hận tất cả ngườiCố gia . Có phải là bất luận bản thân làm như thế nào, người Cố gia cũng sẽ không xem bọn họ là người thân?
Có một chuyện, rất nhiều người đều không biết, người cứu Cố Uyển Như năm đó là Bạch Lý Hưng.
Bởi vì Giang Hải cũng ở trên con thuyền đó, chẳng qua, lúc Bạch Lý Hưng biết Giang Hải xảy ra chuyện, muốn ra tay cứu thì đã muộn rồi.
Giang Hải, đã bị quăng xuống biển.
“Vì sao? Vì sao chứ?….” Cố Uyển Như lắp bắp nói.
“Vì sao các người đều muốn tôi phải chết…..?”
Giang Hải nói: “Không biết đối phương là ai, vậy ông ta có biết vì sao người đó lại làm thế không?”
Cố Hạo Dân nặng nề giơ tay lên lau nước mắt: “Hình như……”
Ánh mắt như muốn trốn tránh, muốn nói lại thôi.
Giang Hải hiểu rồi, đã không cần nghe Cố Hạo Dân giải thích.
Không lâu sau, Cố Thượng đẩy cửa vào, thấy mọi người ai cũng nước mắt lưng tròng, còn tưởng là ôn lại chuyện cũ nên mới cảm động đến mức độ này, không nhịn được cười phá lên.
Ung Tiểu Ni, tất nhiên là đã rời đi.
Còn về cô ta với Cố Thượng hợp tác như thế nào, Cố Uyển Như cũng không muốn quan tâm đến.
Trên đường trở về, Giang Hải hỏi: “Vợ à, chuyện này, em đã nói với những ai rồi?”
Cố Uyển Như ngẩn mặt ra, uể oải nói: “Em không nói với ai, nhưng mà…. cha em biết.”
Giang Hải gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Thân thế của Cố Uyển Như, xem ra phải điều tra một chút.
Giang Hải thích con người Cố Uyển Như, không hề quan tâm đến quá khứ cùng với thân thế của cô ấy.
Nhưng, hiện giờ xem ra, chuyện 5 năm trước, đằng sau còn có ẩn tình khác.
Cố Uyển Như chẳng qua là một cô gái bình thường, cô ấy có thể uy hiếp đến ai? Vì sao lại phải dồn cô ấy vào chỗ chết?
Giang Hải đoán, hẳn là Lôi Nhân Hào biết nguyên do từ đầu tới cuối.
Cố Uyển Như cũng không phải là con ruột của Lôi Nhân Hào, Giang Hải cũng đã biết rồi.
Nhưng, Cố Vân Lệ, năm đó đã có con với ai? Vì sao phải gả cho Lôi Nhân Hào?
Giang Hải không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nắm tay Cố Uyển Như, nhẹ nhàng mà vuốt ve bàn tay ngọc ngà của cô.
“Chồng à, anh không hỏi năm đó xảy ra chuyện gì sao?” Đột nhiên, Cố Uyển Như nói ra một câu như vậy.
Giang Hải sờ sờ đầu: “Em muốn nói, tự nhiên sẽ nói.”
Con trai với con gái khác nhau, con trai có chuyện thì sẽ giấu ở trong lòng, con gái có chuyện lại muốn thổ lộ ra.
Chuyện bị bắt cóc này, Cố Uyển Như đã giấu trong lòng suốt 5 năm rồi, cũng chưa từng nói với ai.
“Em muốn nghe chuyện trước đây của anh.” Cô trở tay, nắm lấy ban tay thô ráp của Giang Hải.
Giang Hải trong lòng khẽ động, tuy rằng chỉ là nắm tay, nhưng Cố Uyển Như rất ít khi chủ động gần gũi như thế này.
“Anh? Haha, anh chả có gì đáng nói cả.” Giang Hải cười trừ.
“Chuyện của anh, chẳng phải là đã nói qua rồi sao?”
“Anh đã từng làm thuê….”
Quá khứ của Đế vương, nói như thế nào mới được.
Cho dù nói rồi, Cố Uyển Như có thể tin sao?
Nếu Giang Hải nói, chính mình chủ quản giao dịch chợ đen ở thế giới ngầm, đây là trái pháp luật.
Nhưng, nhìn cả thế giới, chính phủ cũng làm chuyện như thế này. Rất nhiều thứ, là không thể bày ra ánh sáng được.
Liền như Giang Hải kiếm được một vài kỹ thuật tiên tiến, làm thế nào có thể đi đường chính quy được?
Có một số chuyện, tuy từ xưa đã tồn tại, nhưng, ai cũng không thể tháo bỏ lớp màn che cuối cùng.
Nếu Giang Hải nói, anh là thân môi giới, đến cả hoàng gia cũng phải kiêng nể vài phần.
Nói ra, không chỉ Cố Uyển Như, ai cũng sẽ không tin.
“Vậy anh không muốn biết, 5 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quay đầu, Giang Hải nhìn Cố Uyển Như, giờ phút này, trong lòng bỗng kích thích, trực tiếp chọn lựa làm rõ duyên phận của hai người từ đâu mà đến.
Một miếng cơm thiu, đã trở thành một mối nhân duyên.
Nhưng, ý nghĩ này chỉ là lóe qua trong đầu.
Cuối cùng Giang Hải vẫn lựa chọn im lặng.
Giờ đây, hai người đã thành vợ chồng, tình cảm trân thành.
Cần gì phải làm cho đoạn tình cảm thuần khiết này vướng thêm chút tạp chất chứ?
Cố Uyển Như có khi nào lại nghĩ rằng, Giang Hải cưới cô, làm những chuyện này cho cô tất cả đều vì báo ân. Thời gian lâu rồi, ân tình phai nhạt, hai người cũng đi đến kết thúc.
Một miếng cơm thiu 5 năm trước, Giang Hải cứ giấu ở trong lòng là được rồi.
Giang Hải nói: “Em muốn nói, tự nhiên sẽ nói thôi.”
Cố Uyển Như vừa muốn mở ra bí mật trong lòng lại bị một câu nói của Giang Hải làm tức đến cất trở về.
Giang Hải, người đàn ông này đúng là thẳng thắn kiên cường, nói chuyện cũng không thể mềm mỏng hơn được sao?
Cố Uyển Như đã nói đến như vậy rồi, không phải là muốn nói, anh hỏi chuyện của em năm đó đi, em sẽ nói hết cho anh nghe, nếu em không nói, nén ở trong lòng sẽ khó chịu lắm.
Nhưng một câu của Giang Hải, khiến Cố Uyển Như hết hứng thú muốn thổ lộ luôn rồi.
Nhìn ra ngoài cửa xe, Cố Uyển Như rơi vào suy tư.
Dường như đang nhớ lại chuyện năm đó.
Từ khi cô còn nhỏ, Lôi Nhân Hào đã ốm yếu nhiều bệnh, đi cầu xin Cố Tùng, rồi đi cầu xin những người cậu kia, giống như một tên ăn mày đi xin ăn, xin từng chút tiền để sống sót qua ngày.
Cố Vân Lệ cũng không muốn như vậy, nhưng bà cũng không còn cách nào khác.
Hiện thực bày ra trước mắt, thể diện đều không đáng một xu.
Mới chỉ là phí chữ bệnh của Lôi Nhân Hào, đã là một khoản mà người bình thường không thể gánh vác được rồi.
Sau này, Cố Uyển Như càng lớn càng xinh đẹp, từ khi có hôn ước, Cố Tùng vô cùng yêu thương cô.
Tuy cô biết, tất cả đều là giả, Cố Tùng là vì quan hệ thông gia với gia đình quyền thế mới đổi xử tốt với Cố Uyển Như như vậy.
Nhưng cuộc sống của cả nhà bọn họ thật sự đã được cải thiện hơn nhiều.
Không vội vàng quay về thành phố Giang Tư, bảo đám người Kim Thâu, Huyền Khải đều tránh đi, Giang Hải và Cố Uyển Như hai người đi dạo ngắm phong cảnh ở thành phố Giang Thanh.
Bầu bạn dưới ánh trăng khuya, ngắm những vì sao trên bầu trời ngoài thành phố.
Bầu không khí yên lặng khiến tâm trạng của Cố Uyển Như tốt hơn nhiều.
Khoác vai, tâm sự, Giang Hải còn hát một đoạn nhạc thiếu nhi, khiến Cố Uyển Như buồn mửa luôn.
Trở về khách sạn, đã là đêm khuya.
Tay trong tay, đi cạnh nhau như hình với bóng.
Đây vốn là một màn vô cùng ấm áp hạnh phúc.
Nhưng, lúc gần vào khách sạn, ánh mắt Giang Hải bỗng trở nên nghiêm nghị, khóe miệng khẽ gợi lên một tia giễu cợt.
Tựa hồ như tùy ý nghiêng đầu, nhìn về một góc tối!