Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Uyển Như ôm mặt khóc: “Vậy chúng ta nên làm gì, cũng không thể cứ để họ nói tiếp được.”

“Cứ thế này thì đến cơ hội phản pháo cũng không có. Ông ta nói gì thì là như thế rồi.”

Giang Hải cười khẩy: “Sẽ giải quyết được, có thể còn có kết cục bất ngờ nữa kìa.”

“Giải quyết?” Cố Uyển Như gạt tay Giang Hải: “Giải quyết thế nào đây?”

Giang Hải nói: “Lẽ nào em không cảm thấy là bọn họ đang làm truyền thông cho tập đoàn Uyển Như sao?”

“Chỉ cần mọi người không tin những lời ông ta nói thì chúng ta chỉ có lợi chứ không thiệt hại gì.”

Kỳ thực, chỉ cần có thể giải thích rõ ràng, tập đoàn Uyển Như sẽ trở nên nổi tiếng chưa từng có ở thành phố Giang Tư. Tất cả mọi người đều sẽ ủng hộ tập đoàn Uyển Như.

Lúc đó, đỉnh cao đạo đức lại sẽ nằm trong tay Cố Uyển Như.

Nhưng vấn đề là, ai sẽ cho Cố Uyển Như cơ hội giải thích. Lại làm sao có thể giải thích rõ ràng được đây.

Phát sóng trực tiếp vốn đã là một cuộc đối thoại bất bình đẳng.

Cố Hiển chính là muốn cả nhà Cố Vân Lệ không có cơ hội giải thích, thụ động nhận lấy kết quả phán xét từ mọi người.

Đọc được những lời chửi rủa, vu khống không có điểm dừng ở phần bình luận, Cố Uyển Như ngồi thụp xuống.

Cứ thế này, tập đoàn Uyển Như sẽ xong đời.

Cố Vân Lệ và danh tiếng của bà đều sẽ bị huỷ hoại.

Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể gột rửa sạch.

Trong phần bình luận, bắt đầu xuất hiện thêm nhiều bình luận nữa.

Những nhân viên từng làm việc tại tập đoàn Uyển Như hay tập đoàn Cố thị lần lượt đứng ra vạch trần “bộ mặt xấu xa” của Cố Uyển Như.

Giang Hải đặt tay lên vai Cố Uyển Như, nhẹ nhàng an ủi: “Hãy tin anh!”

Nhìn lại ánh mắt bình tĩnh của Giang Hải, không hiểu vì sao, Cố Uyển Như bỗng bình tĩnh hơn nhiều.

Trong nhiều trường hợp, Giang Hải không cần phải nói quá nhiều thì cô cũng đã có thói quen tin tưởng Giang Hải rồi.

Trước đây, mỗi khi gặp khó khăn đều là Giang Hải ra tay nhẹ nhàng hoá giả.

Lời của Giang Hải như phép thuật, có sức thuyết phục người khác.

Cố Vân Lệ cũng nhìn Giang Hải. Lúc này, cả gia đình Cố Vân Lệ đặt tất cả kỳ vọng vào Giang Hải.

“Tiểu Giang, con có cách gì không?”

“Nhất định không được để cha đi theo anh cả. Mẹ biết tính anh ta, cha sẽ phải chịu khổ..”

Đến lúc này rồi, người đầu tiên Cố Vân Lệ nghĩ đến không phải bản thân mình mà là Cố Tùng.

Tấm lòng hiếu thuận này khiêm tốn tới mức bi ai.

Lôi Nhân Hào cũng nhìn Giang Hải. Trước nay dường như không có gì có thể làm khó Giang Hải được.

Giang Hải lại chỉ đáp lại bằng ánh mắt an ủi.

Cố Vân Lệ nắm lấy tay Lôi Nhân Hào, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Giang nhất định có cách, tôi tin tưởng thằng bé..”

Trong hoàn cảnh hiện tại, cả nhà Cố Uyển Như chỉ có thể tin tưởng Giang Hải mà thôi.

Phát sóng trực tiếp, bọn họ không thể làm gì. Lúc này, mọi người ở thành phố Giang Tư đều đang xem tấn hài kịch củaCố gia .

Trong buổi phát sóng trực tiếp, khả năng diễn xuất của Cố Hiển thật xuất chúng, đã phát huy tối đa, không để xảy ra sơ suất gì trong vở diễn của mình.

Đau khổ tới mức bật khóc.

Chuẩn bị sẵn sàng từ trước, lần lượt những lời buộc tội vô cớ được thốt ra.

Nhà họ Cố tan nát, người thì mất mạng, tất cả là do lòng tham như rắn độc của Cố Vân Lệ gây nên.

Cố Hiển tiếp tục rống lên nói. Ông ta thực hiện buổi phát sóng trực tiếp này không phải vì muốn giành lại tài sản của Cố gia , mà chỉ vì muốn sự công bằng.

Ông ta đưa tay lau nước mắt nước mũi rồi vồ lấy Cố Tùng: “Cha, với cha mà nói thì lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là da thịt cả, nhưng cha hãy nói một câu công bằng đi..”

“Cố Vân Lệ là con gái của cha, Cố Uyển Như là cháu ngoại của cha, nhưng bọn họ lại muốn Cố gia tuyệt tử tuyệt tôn.”

“Cha quay lại nhìn cháu trai mình đang nằm trên giường bệnh kia đi…”

Cố Hiển lại đối diện với máy quay, đau buồn khóc lóc như thể không nói nên lời.

Chỉ tay về phía Cố Hữu: “Mọi người nhìn đi. Đây là con trai tôi, nó tên là Cố Hữu. Nói ra cũng không sợ mọi người chê cười. Cố Hữu bây giờ bị hại thảm rồi. Nó không thể làm đàn ông được nữa. Của quý của nó bị phế rồi..”

“Tổng giám đốc tập đoàn Uyển Như – Cố Uyển Như. Chính cô ta đã đã ra lệnh cho gã chồng của cô ta đá vỡ “quả trứng” của con trai tôi..”

“Con trai tôi còn chưa kịp kết hôn, còn chưa có con….”

Những người xem chương trình phát sóng trực tiếp qua nhiều kênh khác nhau ở thành phố Giang Tư sôi sục.

Với một người đàn ông mà nói, của quý tàn phế rồi có khác nào mất mạng đâu.

Đám đông sôi sục, không biết bao người lớn tiếng chửi rủa.

“Mẹ kiếp, sao có thể làm ra những chuyện như vậy, thật không phải là người mà.”

“Đó còn là anh họ của cô ta. Làm người cũng không thể làm ra chuyện như vậy.”

“Sinh ra là con người sao lại bất lương như vậy..”

“Không bằng chó, lợn. Ông ngoại tức tới mức này, anh họ thì bị đánh thành ra thế này, thật không bằng loài súc sinh..”

“Không phải người một nhà thì không vào chung một cửa. Đúng là loại rắn rết.”

“Sinh ra loại con gái này, là tạo ra nghiệp gì đây.”

“…”

Cố Hiển rống lên rồi quỳ sụp xuống. Quay lưng lại máy quay, để lộ luôn mặt gớm ghiếc, hét lớn: “ Cha, đến nước này mà cha vẫn chưa chịu nói sao? Cha còn muốn bênh vực bọn họ ư?”

“Lẽ nào….”

“Lẽ nào cha đợi cho bọn họ giết từng người từng người Cố gia sao?”

Hét xong, Cố Hiển dùng ánh mắt lang sói, thì thầm bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Lão già, nếu còn không chịu nói nữa thì chờ xem tôi xử lý ông ra sao.”

Cố Tùng lộ rõ vẻ sợ hãi, dù không muốn nói thì cũng phải mở miệng. Cố Hiển vốn không phải là người, đón ông từ viện dưỡng lão ra còn tra tấn ông một trận.

“Con nói đúng, là cha đã nuông chiều chúng quá rồi!”

Đôi mắt vô hồn, khuôn mặt héo hon: “Ta xin lỗi con..”

Cố Tùng là đang nói với mẹ con Cố Vân Lệ. Nhưng mọi người đang nghe lại nghĩ là lời buộc tội cuối cùng của người cha già với đứa con gái bất hiếu.

Cố Hiển nói: “Cha, là chúng con vô dụng. Cố gia đổ vỡ, anh cả như con cũng có phần trách nhiệm..”

Thời điểm này, Cố Hiển hoàn toàn biến mình trở thành kẻ yếu đuổi, một kẻ yếu đuối phải chịu ấm ức.

Nhiều người xem chương trình truyền hình trực tiếp đều cảm động trước sự mềm yếu của ông ta, tất cả đều đứng về phía Cố Hiển.

Người dẫn chương trình biểu hiện sự phẫn nộ rất tự nhiên, đưa ánh mắt đắc ý nhìn Cố Hiển.

Mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát. Cố Uyển Như hãy chờ ngày thân bại danh liệt đi, chờ xem tập đoàn Uyển Như rơi vào tay người khác đi.

“Ông Cố, vừa rồi nhân viên của chúng tôi nói, có một khán giả đã gọi tới mấy cuộc điện thoại. Họ muốn nói vài câu với khán giả ở thành phố Giang Tư.”

Cố Hiển gật đầu: “Tôi biết, chắc hẳn có rất nhiều người đã bị tập đoàn Uyển Như lừa gạt. Tôi nghĩ chúng ta cũng nên nhân cơ hội này để người bạn này kể ra câu chuyện của mình!”

Điện thoại được kết nối và một câu chuyện bịa đặt lại được kể ra, minh chứng cho hành vi vô liêm sỉ của gia đình Cố Vân Lệ.

Sau đó, từng cuộc điện thoại được gọi đến, không nghe xuể. Nhưng gia đình Cố Vân Lệ không thể biện hộ hay giải thích gì.

Công ty bảo vệ thành phố Giang Tư được miêu tả như một tổ chức có liên quan đến các băng đảng, tàn bạo hơn cả những thế lực ngầm trước đây; sỉ nhục kẻ yếu, không việc không ác nào mà không làm, thật đáng ghê tởm.

Khai phá phía Tây thành phố được cho là động cơ để Cố Uyển Như ngủ với Hoành Độ Dương…

Tất cả những lời buộc tội và vu không, tất cả những sự tức giận và bất bình đã khiến tập đoàn Uyển Như trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. Như thể Cố Vân Lệ và tập đoàn Uyển Như chỉ cần giơ ngón tay lên cũng làm tổn thương cả thế giới.

Cố Hiển mừng tới mức suýt chút nữa buột miệng cười thành tiếng.

Ông ta thầm cảm ơn những người gọi điện đến, cảm ơn cả tám đời tổ tông nhà họ.

Trước đây, Cố Hiển chỉ sắp xếp hai người. Nhưng bây giờ, số người gọi đến không đếm xuể.

Đám ngốc này thật là dại dột.

Cố Hiển thậm chí còn nghĩ cứ theo xu hướng này thì chương trình phát sóng trực tiếp còn có thể kiếm bộn tiền.

Cố Hữu một bên ngẩng đầu lên, mặt mày ủ rũ.

“Cha….”

Người dẫn chương trình vẻ mặt an ủi lập tức đưa micro qua: “Anh Cố, có gì cần nói, anh cứ nằm nói cũng được, đừng để ảnh hưởng tới vết thương..”

Cố Hữu cố tỏ ra tốt bụng: “Cha, hãy tha thứ cho bọn họ. Con tin em họ con cũng không cố ý.”

“Chúng ta là người thân mà.”

Cố Hiển cố thể hiện nét mặt buồn bã. Cố Hữu đã góp một tay ra đòn quyết định.

Bọn họ thật tốt bụng. Dù gia đình có li tán, chết người, vẫn lựa chọn cách tha thứ.

Cả nhà Cố Vân Lệ đã khiến người khác oán hận, trời đất phẫn nộ. Đến những người tốt bụng như vậy mà bọn họ cũng nhẫn tâm sát hại.

Lúc này ở Lan gia.

“Chị, cơ hội của chúng ta tới rồi. Em sẽ tìm vài người nữa, nhân cơ hội này đánh úp Giang Hải.” Lan Gia Thác kích động, đỏ bừng mặt mũi.

Điều anh ta muốn thấy nhất chính là cái chết thảm của Giang Hải. Chỉ tiếc rằng, điều này khó có thể thực hiện được.

Lan Thương sắc mặt u ám, nhìn Lan Kiều.

Ông ta là người hiểu rõ con gái mình nhất. Lan Kiều không chỉ xinh đẹp, mà còn có tài như Gia Cát Lượng.

“Cha, cha thấy sao?” Lan Kiều mở lời, vẻ mặt bình tĩnh.

Lan Thương liếc mắt: “Năm đó lưu lại những bức ảnh và đồ vật đó, tạm thời giữ lại Lan gia. Giang Hải không ngốc, nhất định sẽ đi xác thực..”

“Lan gia tuy không giải thích rõ ràng, nhưng cha thấy Giang Hải không có lý do gì để giết người..”

“Nếu như anh ta muốn làm vậy thật thì Lan gia đã tiêu đời rồi..”

“Hơn nữa, đối với một võ giả mà nói, nó chẳng là gì cả..”

Võ giả mà so với người bình thường, chính là khác biệt giữa trẻ nhỏ và người trưởng thành, giữa mặt trời với con đom đóm, biển lớn và con mương nhỏ.

Trong đại đa số các trường hợp, võ giả sẽ không vì sự tức giận mà giết người. Nhưng khi bị ép quá, hậu quả rất khó lường.

Hai mắt Lan Gia Thác rực lửa: “Cha, đây là cơ hội ngàn năm có một. Chúng ta chỉ cần châm một mồi lửa là xong. Giang Hải đang gánh lấy cơn thịnh nộ của công chúng. Sự phỉ nhổ của họ có thể vùi chết anh ta.”

“Đồ ngu ngốc!” Lan Thương trừng mắt, thở dài. Con trai ông ta thực sự không thể trở thành một vũ khí lợi hại, có sức chiến đấu được.

Sao Lan Kiều sinh ra lại là phận nữ nhi chứ. Nếu là con trai thì…

Lan Kiều bình tĩnh nói: “Con cho rằng, lần này thay vì tự đẩy mình vào phiền phức, chúng ta nên giúp một tay.”

“Hả?” Lan Gia Thác không hiểu gì hết, nhìn Lan Kiều.

Khuôn mặt vặn vẹo xấu xí: “Đừng nói là chị ngủ với anh ta thành nghiện luôn rồi nhé? Anh ta là kẻ thù của Lan gia chúng ta đó.”

“Bốp!”

Lan Kiều giáng cho Lan Gia Thác một cái bạt tai, tức giận tới mức môi run lên bần bật. Đây là em trai cô, sao lại có thể nói với cô những lời như vậy.

Đừng nói rằng Giang Hải không muốn thân thể cô. Mà nếu có muốn thì Lan Kiều có tư cách gì phản kháng?

Tại sao Lan Kiều lại lựa chọn bị làm nhục, còn không phải vì Lan gia sao?

Khi xiềng xích của số phận siết lấy cô ta, Lan Kiều sẽ không phản kháng mà phục tùng.

Chỉ cần Giang Hải thấy vui, cô ta sẽ có thể đạt được tất cả những thứ mình muốn. Ít nhất là tất cả những gì Giang Hải có thể cho cô ta.

Nếu như phản kháng thì đó chính là hủy diệt.

Đứng ở vị trí của Lan Kiều, sao có thể không nhìn thấu quy tắc đơn giản này.

Có hàng ngàn con đường lớn, nhưng chân lý thì chỉ có một mà thôi.

Không phải bạn đến với người khác thì sẽ là người khác sẽ đến với bạn. Trên đời này, con người chẳng qua có ba việc, đó là: tự lừa dối mình, lừa dối người và bị người lừa dối.

Vỗ tay gọi một người đến: “Lập tức sắp xếp đi….”

Ở Thành phố Giang Tư, mọi người đều đang quan tâm đến buổi phát sóng trực tiếp này. Cộng đồng “ăn dưa” càng quan tâm hơn.

Có người đang phán đoàn tình hình. Có người muốn thêm dầu vào lửa, có người đang xem hài kịch, nhưng cũng có người đang sợ liên lụy tới bản thân.

Thất Hồn đang chờ đợi Giang Hải hạ lệnh.

Anh ta không quan tâm có bao nhiêu người chết. Lời của Đế vương chính là ý trời.

Chỉ cần Giang Hải muốn, thì máu chảy thành song cũng đâu có sao.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK