Giang Hải do dự trong chốc lát, anh đang suy nghĩ, mục đích của Uyển Thuần rốt cuộc là cái gì.
Giờ phút này, cho dù nói với Giang Hải, Uyển Thuần thật sự thích anh, Giang Hải cũng tuyệt đối không tin.
Điều này là quá ấu trĩ.
Cũng chỉ vì Giang Hải không có hứng thú đối với cô ta?
Mà trên thực tế, đúng là bởi vì Giang Hải khác với đại đa số những người đàn ông khác. Đã làm cho Uyển Thuần cảm thấy, loại đàn ông này mới đáng để gửi gắm.
Giang Hải híp mắt mỉm cười: “Cô muốn cảm ơn thế nào, đều được!”
“Đều được?” Uyển Thuần sửng sốt.
Uyển Thuần hoàn toàn có thể đưa ra yêu cầu muốn Giang Hải trở thành người đàn ông của mình.
Thế nhưng, đây cũng không phải là đáp án mà cô ta muốn.
Cũng không phải mục đích cô ta muốn đạt được, cái cô ta muốn, chính là trái tim của Giang Hải.
Cô ta biết, muốn có được trái tim của Giang Hải, nhất định phải để Giang Hải mắc nợ cô ta.
Uyển Thuần không nhịn được hoài nghi bản thân, chẳng lẽ, mình làm sai chỗ nào? Mỗi một chữ của Giang Hải, đều coi việc này là chuyện làm ăn.
Vẫn không thèm chú ý tới cô ta như mọi khi.
Không để ý khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của cô ta, dáng người câu hồn đoạt phách, thậm chí không chú ý đến thành ý của cô ta!
Gõ ly rượu, Uyển Thuần say đắm nhìn Giang Hải, trong lòng lại đang suy nghĩ miên man.
Rất nhanh, người phụ nữ thông minh này đã tìm thấy ra vấn đề ở chỗ nào.
Cô ta quá muốn có được nó, cho cô ta mới bàn thành một việc làm ăn.
Buông lỏng tay, thở dài.
“Nếu như tôi nói không sai, thứ đồ này, nên được gọi là ngôi sao Quang Luân.”
Đồng tử Giang Hải hơi co lại, Uyển Thuần này, vậy mà đến thứ này gọi như thế nào đều biết.
“Trận hỏa hoạn đó của Giang gia có liên quan đến ngô sao Quang Luân.”
“Mà người phóng hỏa gây nên đám cháy lớn kia, không phải Thiên Lương, mà chính là Tây Cảnh.”
“Hỏa hoạn ở Giang gia, không chỉ đốt hết sạnh Giang gia. Trong đám cháy lớn đó, còn có hơn mười thi thể, đến từ Thiên Lương và Tây Cảnh.”
“Bọn họ đánh một trận sống mái với nhau.”
“Là một trận sống mái giữa những cổ võ giả với nhau.”
Uyển Thuần lời ít mà ý nhiều, nói không nhiều lắm, nhưng đủ để Giang Hải chấn động.
Những tin tức này, với tư cách là Đế vương cũng không thể tra ra được, Uyển Thuần làm sao tra ra được.
Ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Uyển Thuần, giờ phút này, Giang Hải có chút hoài nghi, Uyển Thuần rốt cuộc là có thân phận gì.
Có lẽ, người phụ nữ này tiếp cận mình, không phải vì tập đoàn Uyển Như, mà là có liên quan đến ngôi sao Quang Luân.
“Anh đang nghi ngờ tôi?” Uyển Thuần đương nhiên nhìn ra sự ưu tư ẩn chứa trong biểu cảm của Giang Hải.
“Chẳng lẽ, cô không đáng để hoài nghi sao?”
Uyển Thuần gật gật đầu: “Bất luận anh nghi ngờ thế nào, anh sẽ đi để xác minh
thật giả.”
Nhìn chằm chằm vào Giang Hải, ánh mắt Uyển Thuần trở nên cực kỳ phức tạp, trong đó còn có đau lòng.
Điều tra Giang Hải, cô ta mới biết được, cô ta và Giang Hải rất giống nhau, đều trải qua thời thơ ấu bi thảm.
Mà những việc Giang Hải đã trải qua, thậm chí còn thê thảm hơn cô ta.
“Giang Hải, đã nhiều năm trôi qua, đừng truy cứu nữa. Bất luận là Thiên Lương, hay là Tây Cảnh, đều không phải là anh có thể trêu chọc được.”
Câu nói quan tâm này xuất phát từ tận đáy lòng.
Uyển Thuần thật lòng không hy vọng Giang Hải xảy ra chuyện.
Thiên Lương, chiến thần nhiều như cây trong rừng.
Tây Cảnh, hơn phân nửa cổ võ thế gia đều đến từ Tây Cảnh.
Đây là tranh đấu giữa cổ võ giả, mạng của người bình thường, giống như rơm rác. Giang Hải muốn báo thù, ngoại trừ liều mạng thì không có lựa chọn nào khác.
“Cám ơn.”
Giang Hải đứng dậy, định rời đi.
“Anh không có ý định đưa tôi trở về sao?”
Uyển Thuần vội vàng đứng lên.
Cô ta chỉ muốn được ở cùng với Giang Hải thêm một thời gian ngắn thôi.
Mỗi một lần nhìn thấy bóng lưng Giang Hải rời đi, đều làm cho lòng cô ta mất mát đến cực hạn.
“Được.”
Chỉ đơn giản một chữ, đủ để Uyển Thuần vui vẻ một lúc, chỉ vì bọn họ, sắp ngồi trên một chiếc xe.
Mà khi lên xe, Uyển Thuần sửng sốt một chút, người lái xe lại là Thất Hồn.
Trên đường không nói gì, lúc sắp xuống xe, Giang Hải nhàn nhạt nói: “Một ngày nào đó cô cần gì, hoặc là muốn thù lao gì, có thể liên lạc với tôi.”
“Tôi…” Uyển Thuần rất muốn nói, cô ta muốn Giang Hải đi vào phòng ngồi một chút, bất luận nói cái gì, cho dù hai người yên lặng ở cùng một chỗ cũng tốt.
Nhưng, cô ta lại biết, dục tốc bất đạt.
Làm như vậy, sẽ chỉ gây ác cảm cho Giang Hải.
“Tôi không cần gì cả, làm những việc này, là do tôi cam tâm tình nguyện.”
“Vì anh, tôi bằng lòng!”
Nói xong, Uyển Thuần xuống xe, đi thẳng về phía cửa khách sạn.
Mà Giang Hải lại sờ cằm, nhìn bóng lưng Uyển Thuần.
“Cô ta, rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Đế vương!” Thất Hồn nhìn gương chiếu hậu, muốn nói lại thôi.
Cái gọi là người ngoài cuộc quan sát sáng suốt, Thất Hồn có thể nhìn ra được, ánh mắt Uyển Thuần rất trong suốt, cô ta là thật lòng đối với Giang Hải.
Trong lòng, vô cùng khẳng định.
Bởi vì người yêu của anh ta cũng đã từng như vậy.
Giang Hải nói: “Về nhà.”
Thất Hồn yên lặng gật đầu, cho xe chạy nhanh đi.
Trên đường về, Giang Hải lại nhận được một tin tức, là Nam Chiến gửi tới.
Nheo mắt lại, Giang Hải khinh thường cười.
Nhà họ Doãn Danh Quận, bịp bợm tìm đường chết.
Một vở kịch hay sẽ sớm diễn ra, hy vọng không để cho mọi người thất vọng.
Doãn Thư mang theo một cao thủ đi suốt đêm tới thành phố Giang Tư.
Mục tiêu của cô ta chính là Giang Hải.
Nam Chiến gửi tình báo liên quan đến Doãn Thư tới, cũng để Giang Hải biết người biết ta.
Nam Chiến xin chỉ thị với Giang Hải, có cần theo dõi vị trí của Doãn Thư không.
Giang Hải suy nghĩ một chút, rồi cự tuyệt.
Đã dám đến thành phố Giang Tư, đương nhiên là có chút sức mạnh, thực lực không thể khinh thường.
Mà những người dưới tay Minh Khôn, theo dõi một người bình thường thì được, đối với loại cao thủ tâm tư tỉ mỉ này, không những vô dụng, mà còn tự đi tìm đường chết.
Trở về Hoàng Kim Giáp Lân.
Đưa tài liệu cho Cố Uyển Như, Giang Hải hỏi: “Cái gì mà lại quan trọng như vậy, nhất định phải là anh đi lấy về.”
“Bà xã, trời tối thế này, anh cùng một phụ nữ khác ở cùng với nhau, em không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Uyển Như mỉm cười: “Em có cái gì mà phải sợ, anh sẽ làm cái gì, trong lòng em đều nắm rõ.”
Đây là sự tín nhiệm.
Giang Hải cười hì hì: “Vậy em đoán xem, bây giờ anh muốn làm cái gì?”
“Anh… buông em ra… Lưu manh…”
“Ha ha, em đoán đúng rồi…”
Ngày hôm sau, Giang Hải đến thăm Tiền Nhất trước. Tiền Nhất chỉ sẽ ở thành phố Giang Tư hai ba ngày.
Thế giới hắc ám, có quá nhiều việc phải làm, cái tên Đế vương, chúa tể Phương Đông quản lý hơn phân nữa giao dịch thế giới ngầm.
Giang Hải trở lại thành phố Giang Tư, những việc vặt vãnh này, đều là Tiền Nhất đang làm. Vì thế trong lòng Giang Hải cũng rất cảm kích.
Ở phía bên kia, Chu Khải thay thế vị trí của Kim Thâu, lái xe cho Cố Uyển Như.
Đã có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng tập đoàn Uyển Như ở phía trước.
Đứng thẳng ở giữa một khu nhà máy, nổi bật giữa đám đông, bắt mắt dễ thấy.
Nhưng lại có một chiếc xe chặn đường đi phía trước.
Chu Khải trong nháy mắt trở nên căng thẳng. Ngay lập tức lấy điện thoại ra, lật ra số điện thoại và sẵn sàng gửi tin tức ra ngoài.
Ở đây, chỉ cách tập đoàn Uyển Như vài trăm mét. Một cuộc gọi điện thoại, trong vài phút sẽ triệu tập hàng trăm người đến.
Nhưng, Chu Khải vẫn rất hốt hoảng, trong lòng bàn tay đã ướt đầy là mồ hôi.
Cảnh tượng xảy ra trên đường cao tốc kia, trong lòng anh ta vẫn còn bị ám ảnh.
Nếu như đụng phải cao thủ chân chính, đừng nói vài phút, dù chỉ mười giây cũng đủ để anh ta chết vài lần.
Cửa chiếc xe phía trước chậm rãi mở ra, một người phụ nữ thoạt nhìn mềm yếu.
Mái tóc ngắn tinh xảo, mặc trên người bộ đồ khỏe khoắn, tư thế hiên ngang.
Chậm rãi đi về phía xe của Cố Uyển Như.
Nhìn qua cửa sổ xe. Thấy Chu Khải vẻ mặt cảnh giác và gương mặt ngỡ ngàng của Cố Uyển Như.
Giang Hải, lại không ở trên xe, tính toán sai.
Gõ cửa sổ xe, giọng nói lạnh lùng: “Cô, là Cố Uyển Như?”
“Cố tổng, cô đừng xuống xe.” Chu Khải một lần nữa xác định, cửa xe đã bị khóa.
Tuy đối phương là một người phụ nữ, thoạt nhìn còn rất mềm yếu, nhưng Chu Khải vẫn căng thẳng như trước.
“Nói cho Giang Hải biết, tôi, tới rồi.”
Khóe miệng nhếch lên nụ cười nguy hiểm. Nhìn Cố Uyển Như qua cửa sổ xe.
Đặt một tay lên thân xe.
Không khí giống như nén lại, cữ im lặng như vậy mười giây.
“Cô là ai? Giang Hải có biết cô không?” Cố Uyển Như không nhịn được hỏi.
“Chắc là không biết.” Người phụ nữ nói: “Cô nói với anh ta, tôi đến để giết anh ta, anh ta sẽ biết tôi là ai.”
“Tôi giết anh ta rồi, cô nên vui mới đúng.”
Tập đoàn Uyển Như thật sự là của Cố Uyển Như ư? Sai, không bao giờ có thể là vậy. Chủ nhân chân chính, nhất định là Giang Hải.
Nếu như Giang Hải chết rồi, người được lợi ích sẽ là ai? Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như sẽ biến thành chủ nhân chân chính của tập đoàn Uyển Như.
Cho nên Doãn Thư cho rằng, nếu Giang Hải chết rồi, người vui nhất chính là Cố Uyển Như.
“Cô muốn giết anh ấy? Tại sao?”
“Cô dựa vào cái gì mà đòi giết anh ấy?”
Cố Uyển Như kinh ngạc, người phụ nữ này điên rồi sao?
Mở miệng ra là muốn giết người.
Nhưng, chỉ dựa vào một người phụ nữ yếu đuối như cô ta, có thể giết được Giang Hải ư?
Doãn Thư cũng không trả lời câu hỏi của Cố Uyển Như, lạnh lùng cười, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Trong quan điểm của Doãn Thư, Cố Uyển Như vừa đáng thương vừa đáng buồn.
Đáng thương là, Cố Uyển Như chẳng qua chỉ là một cái bình hoa, quản lý tập đoàn Uyển Như trên danh nghĩa.
Đáng buồn là, một người phụ nữ như Cố Uyển Như, lại sẵn sàng trở thành một ‘phụ kiện’ của một người đàn ông.
Cho tới nay, Doãn Thư là một người phụ nữ, mặc dù có năng lực hơn nữa, từ xưa đến nay cũng không được coi trọng.
Cô ta hận, hận những người đàn ông đó, tại sao lại muốn đùa giỡn với phụ nữ.
Sinh ra là đàn ông, chẳng lẽ bẩm sinh luôn cao hơn họ hay sao?
Cô ta cũng hận cả những người phụ nữ tự nguyện trở thành đồ chơi của đám đàn ông.
Bị người ta đùa giỡn, bị người ức hiếp, nhưng lại quỳ xuống cam chịu số phận.
Ngay trong lúc Chu Khải định bấm phím gọi đi, Doãn Thư đứng thẳng người dậy, cười lạnh lùng, bước lên chiếc xe phía trước, rồi rời đi.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Chu Khải không biết vì sao mình lại rất căng thẳng, thậm chí có chút sợ hãi.
Đối phương chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Nhưng lại khiến anh ta có cảm giác mình đang quanh quẩn trên bờ vực của sự sống và cái chết.
Giống như chỉ cần một ý nghĩ của đối phương thôi là anh ta sẽ chết.
“Đây là ai? Vì sao phải nói cho Giang Hải biết cô ta tới rồi? Mà vì sao cô ta lại muốn giết Giang Hải?”
Cố Uyển Như cảm thấy không sao nói rõ được.
Đồng thời, trong lòng mơ hồ lo lắng.
Chu Khải cười mỉa: “Cố tổng, có thể cô ta chính là một kẻ điên, đừng để ý đến cô ta.”
Đạp chân ga, lái vào bãi đậu xe của tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như đi lên lầu, Chu Khải lập tức liên lạc với Tần Hiên, kể chi tiết chuyện mới xảy ra.
Anh ta cũng không thể xác định, đã gặp phải người điên hay là gặp phải một người rất nguy hiểm.
Tần Hiên đương nhiên không dám cẩu thả, lập tức thông báo cho Giang Hải.
Trong văn phòng, Cố Uyển Như rất phiền muộn.
Hình ảnh của người phụ nữ kia cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Cô ta không phải thật sự là tới để giết Giang Hải chứ?
Lập tức gọi điện thoại cho Giang Hải, chỉ là trước sau đều báo máy bận.
Lúc này Giang Hải đang cầm điện thoại, nghe Tần Hiên kể lại.
Khẽ nhíu mày, một người khiến Chu Khải cảm thấy sợ hãi, tuyệt đối không phải người bình thường.
Vừa cúp điện thoại, Chu Khải lại gọi điện thoại cho Giang Hải.
“Anh Giang, xe của chúng ta… ne…”
Nhìn nóc xe chỗ bị người phụ nữ kia sờ qua, Chu Khải căng thẳng nói không nên lời.
Trên tấm thép cứng rắn ấy, lại xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng, hình dáng mảnh khảnh.
Chu Khải lập tức nghĩ đến người phụ nữ kia, nhưng, sao có thể thế được?
Chỉ cần đặt tay lên xe, làm thế nào có thể để lại một dấu tay trên tấm thép cứng chắc được?
Người phụ nữ này, quá mạnh mẽ!
Đây có phải là con người nữa không?