Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Uyển Như cũng rất bất đắc dĩ.

Cô muốn đi dạo phố cũng không yên ổn nữa, anh một mực bắt Kim Thâu đi theo. Anh xem cô là một đứa trẻ à? Dù cho thành phố Giang Thanh có lớn hơn so với thành phố Giang Tư đi nữa thì cô cũng không thể đi lạc được.

Lan Kiều dùng giọng điệu ghen tị nói: “Đừng nhăn nhó nữa, Giang Hải nâng cô trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm cô ở trong miệng sợ tan. Nếu cô bị muỗi chích một nhát, anh ấy còn muốn giết hết chín đời nhà nó.”

“Thật đáng ghét, cô chỉ toàn nói bừa.” Cố Uyển Như lập tức đỏ mặt.

Trong lòng cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

Cẩn thận nghĩ lại thì dù Giang Hải không hay làm những chuyện lãng mạn, nhưng anh luôn đối với cô rất tốt, luôn cẩn thận săn sóc cô.

Cố Uyển Như thanh thuần điềm tĩnh, quanh người cô toát lên khí chất nhẹ nhàng như tiên nữ.

Lan Kiều lại là con gái của Lan gia tài sắc vẹn toàn ở thành phố Giang Tư, dáng người xinh đẹp, nhan sắc khuynh thành.

Hai người bọn họ đứng ở trên đường, tất nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn lại, bọn họ như hai minh tinh màn bạc, rất nhiều người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.

“Hai cô em là người thành phố khác tới à?”

Đột nhiên có một tiếng cười vang lên bên tai bọn họ.

Cố Uyển Như quay đầu nhìn, sau đó nhíu mày, không để ý đến người kia.

Những người bắt chuyện với người khác ngoài đường kiểu này, căn bản không phải loại người tốt đẹp gì, đặc biệt còn mang theo nụ cười đang khinh làm cho người ta ghê tởm kia nữa.

Vài thanh niên đang có vẻ đắc ý đi tới, vừa nhìn đã biết không phải loại người đàng hoàng. Ăn mặc lòe loẹt như lưu manh thực sự làm cho người khác phản cảm.

Thấy Cố Uyển Như không để ý mình, bọn họ cũng không tức giận, chỉ quay đầu đánh giá Lan Kiều.

Nếu như so sánh giữa hai người thì Cố Uyển Như quá thuần khiết, vừa nhìn đã biết cô thuộc loại thiếu nữ ngoan ngoãn.

Còn Lan Kiều dù người từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, nhưng thật ra lại là người quản lý toàn bộ Lan gia, nên tất nhiên khí chất của Lan Kiều có phần thành thục hơn.

Mà đám lưu manh này lại thích nữ tổng tài bá đạo như Lan Kiều hơn.

“Người đẹp, đang đợi ai vậy? Đang chờ chồng em đến đấy à?”

Lan Kiều chỉ cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng, mấy tên lưu manh này đang muốn chết đây mà.

Nếu để cho Giang Hải biết mấy tên nhóc này đùa giỡn vợ của anh, không biết anh có cắt của quý của bọn họ cho chó ăn không đây.

“Đúng vậy, chúng tôi đang chờ chồng đến.” Lan Kiều lạnh lùng đáp, cô ta chỉ muốn nhắc nhở đối phương mình đã có chồng rồi, tốt nhất bọn họ nên cút đi.

“Ái chà, nói bừa mà lại đúng thật chúng mày kìa.” Một đám lưu manh nhìn nhau cười to, trông rất vô lại: “Thật sự không ngờ hai em lại đang chờ anh đến.”

“Người đẹp, chắc em chưa biết, anh tên là chồng.”

“Nếu các em đang đợi anh, vậy mau đến đây chơi đùa với anh đi. Tụi anh sẽ làm cho các em vui vẻ.”

Thật không ngờ càng phản ứng với loại lưu manh này bọn họ lại càng lên mặt.

Lan Kiều giận tái mặt: “Tốt nhất các anh nên tránh ra, đừng làm phiền chúng tôi, nếu không các anh sẽ hối hận.”

“Hối hận?” Bọn họ cười to: “Anh đây chưa bao giờ biết chữ hối hận viết như thế nào, anh chỉ hối hận nếu như không ngủ được với em thôi. Ha ha ha…”

“Cút.” Cố Uyển Như tức giận: “Các anh thật vô liêm sỉ.”

“Vô liêm sỉ?” Bọn họ thay đổi sắc mặt, ngừng cười: “Dám nói ông đây vô liêm sỉ, vậy hôm nay ông đây sẽ cho em xem, lúc ông đây cởi quần áo rồi sẽ vô liêm sỉ đến mức nào… Ha ha ha…”

Cố Uyển Như không muốn dây dưa với bọn họ, cắn môi: “Lan Kiều, chúng ta đi.”

“Lan Kiều?” Vẻ mặt của tên lưu manh kia vô cùng đáng ghét: “Cái tên này thật cmn thi vị đấy.”

“Ấy, đừng đi, anh đây chưa cho các em đi cơ mà.” Thấy Cố Uyển Như kéo Lan Kiều rời đi, mấy tên lưu manh lập tức vây quanh hai người.

“Vừa rồi em còn mắng anh đấy, anh nên tính sổ với hai em thế nào đây.”

“Hiện tại anh cho hai em một cơ hội, cùng chồng đi uống vài ly, sau đó chơi đùa một hồi, nếu không…”

“Nếu không thì thế nào?” Lan Kiều nghiến răng hỏi.

“Nếu không anh đây sẽ làm cho các em thật thỏa mái.”

“Cục cưng, đi, để chồng dạy các em phóng túng như thế…”

“Mày có vẻ rất biết cách phóng túng nhỉ? Dạy cho tao xem nào?”

Kim Thâu cầm theo mấy chai nước đi tới, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi.

Anh ta mới rời đi một lát mà hai bà chủ đã bị ức hiếp rồi, nếu như để Giang Hải biết việc này, tuy cũng không đến mức bị phạt, nhưng Kim Thâu cảm thấy thật mất mặt, nhiệm vụ đơn giản như vậy anh ta cũng làm không tốt.

Mấy tên lưu manh trước mặt không là cái đinh gì trong mắt Kim Thâu cả.

Loại này rác rưởi này, chỉ một tay đã có thể xử lý xong.

Kim Thâu đang nghĩ mình nên xử lý mấy tên khốn có mắt như mù này như thế nào.

Thành phố Giang Thanh không thể so sánh với thành phố Giang Tư, Kim Thâu chưa xin chỉ thị nên không biết là nên đánh cho tàn phế hay là đánh bất tỉnh đây.

“Ái chà, đậu móe, anh em nhìn đi, trên đầu tên nhóc này mọc một cái thảo nguyên kìa, có khi nào nó đang định kể chuyện gì hay ho với chúng ta nghe đấy”

Bọn họ đều xem thường Kim Thâu, đặc biệt là mái tóc xanh lè kia của anh ta, khiến cho bọn họ có đề tài để châm chọc.

“Các anh em à, xem ra hôm nay chúng ta không chơi đùa hai em gái xinh đẹp này, thì thật có lỗi với tên nhóc lông xanh này rồi.”

“Ha ha ha…”

“Đúng vậy đúng vậy, người anh em yên tâm, bọn tao tuyệt đối sẽ không phụ sự mong đợi của mày đâu, nhất định sẽ làm cho hai em gái xinh đẹp này thích đến điên dại.”

“Cũng làm cho đồng cỏ xanh ngát trên đầu mày càng thêm tươi tốt.”

“Chờ bọn tao dạy dỗ xong rồi mày sẽ phát hiện, hai em ấy còn phóng túng hơn so với tưởng tượng của mày đó.”

Tên lưu manh dẫn đầu cười lớn, gã xắn tay áo lên thò bàn tay bẩn thỉu của gã về phía Lan Kiều.

Lan Kiều hoảng sợ lùi ra phía sau hai bước, sắc mặt cô ta rất khó coi.

Cố Uyển Như cũng hoảng sợ tái mặt, cô không ngờ thành phố Giang Thanh lại loạn như vậy, lưu manh tụ tập đầy đường.

Tay của gã ta sắp đụng đến Lan Kiều, nhưng đột nhiên bị nắm chặt.

Sắc mặt của Kim Thâu đã vô cùng khó coi.

“Mày muốn chết.”

“Chát…”

Anh ta không chút do dự tát cho gã lưu manh kia một bạt tai.

“Bộp…”

Sau đó lại đá cho gã ta một cái.

Gã lưu manh kia kêu lên thảm thiết, cả người bị đá bay ra xa ba bốn mét.

Gã ta lăn trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng lên nổi.

Trong mắt Kim Thâu tràn đầy sự khinh thường, đồng thời cũng chứa đầy lửa giận.

Một đám lưu manh vội vàng chạy đến đỡ gã cầm đầu dậy, hỏi han gã ta có sao không.

Gã cầm đầu cắn răng rống lên: “Đừng động vào tao, giết chết bọn nó trước.”

“Hai con đàn bà kia giữ lại cho tao, hôm nay không xơi được tụi nó tao thề không làm người.”

“Bịch…”

“A…”

“Đậu móe…”

Vài tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, cả đám lưu manh đã bị đánh nằm lăn lộn dưới đất rên rỉ thảm thiết.

Xương cốt cả người bọn họ như muốn rơi rụng ra, trong bụng như sông cuộn biển gầm, đau đến mức cả người bọn họ đều toát mồ hôi lạnh.

Kim Thâu chậm rãi bước đến, sắc mặt dần dữ tợn: “Mở to con mắt chó của mày ra nhìn cho rõ, có một vài người cả đời này chúng mày cũng không thể trêu vào.”

“Mày… cmn…”

Gã cầm đầu run run chỉ tay vào Kim Thâu. Nhe răng trợn mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau, mặt của gã ta đỏ lên như mông khỉ.

Một đá này của Kim Thâu có lẽ đã làm nội tạng bị thương, đau đến mức cả người gã ta đều đang phát run.

Tất cả bọn họ đều không ngờ tên nhóc có quả tóc xanh lè này lại có bản lĩnh lớn như vậy.

“Ông nội mày, mày có biết đại ca của tao là ai không?”

“Mày chết chắc rồi… có giỏi thì… đừng đi…”

Kim Thâu khinh miệt hừ lạnh một cái.

Đi? Anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ bỏ đi dễ dàng như vậy.

Nhưng hai bà chủ còn muốn đi dạo phố, mấy tên lưu manh chết tiệt này làm cho hai người họ mất hứng, cho dù có giết chết cũng không quá đáng.

Kim Thâu không thèm để ý tới đám lưu manh đang lăn lộn trên mặt đất kia, chỉ xoay người đi tới trước mặt hai người Cố Uyển Như.

“Cố tổng, Mục tổng, hai chị tiếp tục dạo phố đi.”

Đã xảy ra chuyện như vậy, ai còn có hứng thú đi dạo phố nữa cơ chứ.

Huống chi, hai người Cố Uyển Như vẫn đang lo lắng đám lưu manh này sẽ trả thù.

Dù sao đi nữa ở thì đây cũng là thành phố Giang Thanh.

Mấy tên lưu manh chật vật đứng lên, đồng loạt rút điện thoại ra gọi người tới.

Sắc mặt của Cố Uyển Như có chút tái nhợt, cô thở dài nói: “Thôi, không đi dạo nữa, chúng ta tìm một khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc phải làm.”

Nhưng Cố Uyển Như vẫn chưa đi được bao xa, ở hai bên ngã tư đường đã có hai nhóm người chạy đến.

Chỉ trong chốc lát, hơn hai mươi người đàn ông cao lớn hùng hổ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tên nào tên nấy đều mang vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì.

Gã lưu manh dẫn đầu vừa thấy viện binh tới, lại bắt đầu kiêu ngạo.

“Anh Long, chính là thằng chó tóc xanh này, em nói tên của anh Long ra nó lại nói không biết anh Long chó má gì cả.”

“Những chuyện khác không nói đến, nó mắng chúng em thì chúng em có thể nhịn, nhưng thằng chó này lại dám mắng anh Long, sao chúng em có thể nhịn được? Cho nên chúng em xông lên đánh.”

“Thằng chó này cũng rất to gan, nó dám đánh em. Mấy anh em còn lại thấy vậy nổi giận nên cũng nhào lên đánh nó.”

“Kết quả, thằng chó này thật sự có bản lĩnh, rất cứng đầu.”

Gã lưu manh kia hoàn toàn đổi trắng thay đen nói như chuyện có thật, rõ ràng là bọn họ gây chuyện trước, giờ lại đổ cho Kim Thâu là người gây sự.

Tên được gọi là anh Long kia cũng không phải thằng ngu, anh ta biết gã cầm đầu đang nói vớ nói vẩn, nhưng anh ta cũng không vạch trần.

Lúc anh ta nhìn về phía Cố Uyển Như và Lan Kiều, ánh mắt của anh ta đã phát sáng như đèn pha rồi.

Anh ta chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, tất nhiên cũng nào có cơ hội chơi đùa với mỹ nữ bậc này.

Bây giờ trước mắt anh ta là hai cô gái xinh xắn như vậy.

Trong lòng anh ta cũng hiểu được, khẳng định là mấy tên lưu manh này thấy người ta xinh đẹp nên muốn đùa giỡn một phen.

Nhưng hiện tại lý do xảy ra tranh chấp đã không còn quan trọng nữa rồi.

Anh ta chỉ muốn hai em gái xinh đẹp này lại, chơi đùa một phen rồi nói sau.

Sau khi dạy dỗ hai em cho tốt rồi đưa cho đại ca, khẳng định sẽ được khen thưởng.

“Anh Phi, anh nghĩ thế nào?” Anh ta nhìn về phía người đàn ông cao to đứng bên cạnh.

Anh Phi nhếch miệng cười: “Lần này tôi nghe theo anh Long.”

Hai người bọn họ đang ra ám hiệu ngầm.

Người ngoài hẳn là không biết, con phố này là đại lộ hoàng kim, ai quản lý nơi này một ngày cũng có thể kiếm được bộn tiền.

Cho nên từ trước đến nay Lôi đại ca và Bàng đại ca cùng nhau cai quản nơi này, phố nam là của Bàng đại ca, phố bắc do Lôi đại ca quản.

Mặt cho các thế lực ngầm ở nơi khác người tranh đoạt, nơi này vẫn bình yên vô sự, thậm chí mấy tên đàn em của hai bên còn có thể cùng nhau uống rượu.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết một khi gây chuyện, thì không có bên nào được lợi cả.

Anh Long hỏi một câu như vậy là đang nói, thằng nhóc này không phải là người của các anh phải không? Hai cô em kia cũng không phải người của đại ca các anh luôn phải không?

Hai mươi mấy người hùng hùng hổ hổ, nét mặt vô cùng dữ tợn, vừa nghe thấy ở thành phố Giang Thanh còn có người không nể mặt Lôi đại ca và Bàng đại ca, sắc mặt của bọn họ nhất thời trầm xuống.

Sau khi xác định xong sẽ không gây xích mích đôi bên, anh Long đi về phía Kim Thâu, anh ta nghĩ thầm trước tiên phải đánh gãy hai chân của thằng tóc xanh này đã rồi mang hai em gái này đi.

Anh ta liếm môi, bộ dạng như vô cùng vội vàng muốn mây mưa một phen. Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, chơi một lần sống ít mười năm cũng đáng.

Kim Thâu nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Cố tổng, gọi điện cho anh Giang đi, đừng để lát nữa bị thương.”

Không phải Kim Thâu sợ những người này, nhưng dù sao đối phương cũng có nhiều người hơn, anh ta có thể chấp hết, nhưng một khi ra tay rồi anh ta sẽ không có thời gian bảo vệ cho Cố Uyển Như và Lan Kiều.

Nếu hai người bọn họ bị chút thương tổn nào, làm sao Kim Thâu dám nhìn mặt Giang Hải nữa. Anh ấy để anh ta làm lái xe chính là vô cùng tin tưởng anh ta.

Cảm thấy mọi chuyện không ổn, Cố Uyển Như lập tức gọi điện thoại cho Giang Hải.

Trong biệt thự, phục vụ vừa mới bê hai món lên.

Bàng đại ca khách sáo mời Giang Hải động đũa dùng cơm.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Hải vang lên, anh cầm điện thoại lên nhìn thấy người gọi đến là Cố Uyển Như.

Anh nhìn Bàng đại ca với vẻ mặt xin lỗi.

Anh nghe máy: “Vợ à, ở bên đó đã bàn…”

“Cái gì?”

“Ở đâu?”

Giang Hải đột nhiên thay đổi sắc mặt, Cố Uyển Như chỉ muốn đi shopping một lát sao lại bị một đám lưu manh bao vây rồi?

Sắc mặt của Giang Hải âm trầm đến đáng sợ, anh nói: “Bàng đại ca, tôi có chút chuyện, phải đi trước.”

Nói xong, Giang Hải lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK