Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Hải từ đầu tới cuối vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, lúc này mới chậm chạp xoay người lại, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Ông không đền nổi đâu.”

Mặt ông Thảo đỏ bừng lên, quán trà này kinh doanh vắng vẻ, sao đột nhiên lại có một tên nhóc không biết trời cao đất dày xông ra bới lông tìm vết thế này.

“Tôi nói có thể đền là có thể đền.”

“Nhưng mà….”

Ông Thảo gằn từng từ từng chữ một.

“Nếu như cậu nói sai thì sao?”

Giang Hải mỉm cười một cái: “Tôi cũng một đền mười, thế nào?”

“Được.”

Ông Thảo run rẩy đứng lên: “Thế thì anh nói xem, trà cổ này, chỗ nào nhìn giống là do công nhân ép lại?”

“Cậu nói thử xem, làm sao lại giống như là trà giả bị ép lại chứ?”

“Nếu như không nói ra được, thì cậu có biết giá trị của trà cổ này là bao nhiêu không?”

“Đền mười lần, tôi sợ là cả đời này cậu cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế đâu.”

Giang Hải chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt Diệp Thụy Nguyệt.

Diệp Thụy Nguyệt và Giang Hải bốn mắt nhìn nhau.

Trái tim cô ta run lên, khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt kia lại sâu thăm thẳm.

Dường như có ẩn giấu cả vũ trụ, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra ảo giác muốn tới gần.

“Thưa anh, anh chỉ nhìn một cái từ xa như thế….”

Giang Hải nói: “Tôi nhìn đồ vật, chỉ cần một cái là đủ rồi.”

Diệp Thụy Nguyệt bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Giang Hải làm có chút xấu hổ, không nhịn được mà cúi đầu xuống.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Có cần nhìn kĩ lại một lần nữa không.”

Giang Hải lắc đầu: “Không cần đâu.”

Giang Hải nói: “Ông Thảo, có lẽ ông thật sự hiểu về trà, nhưng ông lại không hiểu về trộm cướp.”

“Hả?” Ông Thảo không hiểu.

Giang Hải nói: “Từ xưa con người ta đã cực kì thống hận những việc đào trộm mộ, nhưng nghề này vẫn chưa bao giờ biến mất.”

“Trà này, đúng là không phải trà giả….”

Ông Thảo trừng mắt nói: “Nếu đã là trà cổ, thì cậu không cần phải nói dài dòng nữa….”

Giang Hải giơ tay ngắt lời ôn gta, sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía Diệp Thụy Nguyệt: “Cô xác định trà cổ này có tác dụng kéo dài tuổi thọ sao? Dùng trà này pha với nước nóng rồi uống, cùng với việc ăn xác chết cứng ngắc có gì khác nhau đâu.”

“Nếu như uống vào hư người đi thì làm thế nào, có chịu được trách nhiệm không?”

Nói rồi, Giang Hải đấm một phát vào bánh trà cổ kia.

Diệp Thụy Nguyệt kinh ngạc kêu lên…

Ông Thảo bị dọa nhảy dựng lên: “Dừng lại, cậu lại dám làm hư thứ có giá trị liên thành này….”

Giang Hải thế mà lại lùi về phía sau một bước, khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn Ông Thảo.

“Nhìn xem, bên trong bánh trà cổ có thứ gì.”

“Mua trà cổ của ông lẽ nào còn được tặng thêm phần thưởng à?”

“Vì sao ở bên trong bánh trà cổ lại có xương vụn, thịt khô với vàng bạc châu báu chứ?”

Đồng tử của ông Thảo có rút mạnh mẽ, miệng há hốc hết cả ra khi nhìn trà cổ bị vỡ vụn ra mà không nói được lời nào.

Diệp Thụy Nguyệt lại hét lên lần nữa, cẩn thận xác định lại thì thứ màu đen đen kia nhìn giống như một ngón tay.

Mà ở bên cạnh thì có một chiếc thẻ ngọc được khảm từng sợi vàng.

Giang Hải lại nói: “Vết máu nhỏ trên thẻ ngọc này đủ để chứng minh được những thứ này được lấy ra từ trong ngôi mộ cổ nghìn năm.”

Ép một bước về phía ông Thảo: “Tử khí bốc lên tận trời, tôi hỏi ông, trà cổ của ông có thể kéo dài sinh mạng hay là muốn lấy đi mạng sống của họ.”

“Tử khí thâm nhập vào cơ thể, có biết hậu quả là gì không?”

Ông Thảo muốn phản bác, nhưng mà nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng giật giật không nói được một chữ nào.

Ông ta kinh doanh lá trà, làm sao có thể liên quan tới những kẻ đào mộ trộm được chứ.

Giang Hải nói: “Kiến thức đã kém, lại thiển cận và không chịu lắng nghe ý kiến của người khác.”

“Ông có biết loại trà cổ này làm thế nào mà có không?”

“Đồ gia truyền?”

“Lời nói dối này mà ông cũng tin à? Nói cho ông biết, chỉ có một nơi duy nhất có thôi.”

“Đó là mộ cổ.”

Thần Nông nếm trăm vị, chẳng qua chỉ là một câu chuyện thần thoại được hậu thế truyền tụng mà thôi.

Rất lâu trước đây, trà không phải là đồ uống, mà là một loại rau.

Xào trà, chế trà lại càng là chuyện của sau này.

Từ xưa tới nay, con người đều có quan niệm chết cũng như sống, chuyện chôn theo lá trà cũng không có gì lạ cả.

Giang Hải hỏi: “Cô Diệp, loại trà này cô còn muốn mua nữa không?”

Sắc mặt Diệp Thụy Nguyệt tái mét, trong trà này, không ngờ lại còn ẩn giấu bí ẩn trong đó.

Các thứ đen sì sì kia không cần biết có phải là ngón tay hay không thì Diệp Thụy Nguyệt cũng tuyệt đối không mua nữa.

Giang Hải nói: “Ông Thảo, một đền mười, có thật không?”

“Cậu….”

“Đền được không?”

Ông Thảo chán nản tuyệt vọng ngồi xuống.

Đừng nói là đền mười lần, cho dù là một lần thì ông ta cũng không thể nào đền được. Đến cả bánh trà cổ này cũng là mua nợ của người ta, sau khi kiếm được tiền của Diệp Thụy Nguyệt mới trả tiền cho người ta.

Nhiều tiền như thế, cả đời này ông ta cũng không kiếm nổi.

Diệp Thụy Nguyệt hoảng sợ đứng dậy: “Nếu như thế, thì tôi đi tìm món quà khác tặng cho cụ cố là được rồi.”

“Ông Thảo, thật ngại quá, trà cổ như thế này tôi không thể mua được.”

Ông Thảo chết lặng, miếng thịt mỡ đến miệng rồi còn bị mất, con vịt nấu chín đưa tới tận miệng rồi còn bay đi.

Diệp Thụy Nguyệt mỉm cười với Giang Hải : “Việc lần này thật sự là cảm ơn anh, không biết tên anh là gì, có thể may mắn được anh chỉ bảo hay không.”

Giang Hải gật đầu, không ngờ tới ông trời lại cho anh một cơ hội tốt như thế này.

Diệp Thụy Nguyệt chủ động tìm mình nói chuyện so với việc Giang Hải phải đi tìm Diệp Thụy Nguyệt thì tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù gật đầu nhưng mà anh chưa trả lời.

Ông Thảo mặt như tro tàn, hỏi: “Này cậu, làm sao mà cậu nhìn ra được?”

“Có chết thì cũng để tôi được chết cho rõ ràng chứ.”

Giang Hải cười nói: “Tôi lại thấy miếng thẻ ngọc càng thú vị hơn đấy. Ngón tay bị gãy kia sợ là trong lúc sỡ hãi bị túm vào trong mà thôi.”

“Muốn giấu tấm thẻ ngọc này, ngoài đất vàng ở trong mộ thì chính là vật bồi táng rồi. Trà cổ đã mục nát lên men này chính là lựa chọn tốt nhất.

“Hơn nữa, bánh trà này là hình thức của hiện đại, trong đó có chứa thuốc bột để đối phó với chó nghiệp vụ. Khi qua vòng kiểm tra an ninh sẽ không bị chó nghiệp vụ phát hiện ra.

Giang Hải cũng không hiểu mấy thứ ngọc cổ, trà cổ cho lắm, nhưng tử khí kia thì vẫn có thể phát hiện được.

Thuốc bột đối phó với chó nghiệp vụ kia thì cũng là sau đi làm vỡ bánh trà cổ mới phát hiện ra.

Ông Thảo mặt mày tái mét như bị sét đánh, ôm ngực đau đớn, cả người đều ngây ngốc.

“Một loại trà cổ không hề có tác dụng gì, bị người ta tung giá lên ngất trời.”

“Vẫn may là không có cái bô nào bị đào lên, nói không chừng nó cũng được coi thành nước tiên để bán ấy, thật là buồn cười.”

“Nhưng mà…”

Giang Hải tiếp tục nói.

Suy cho cùng thì chẳng ai ngốc cả, những thứ dùng trà cổ để qua mắt an ninh nhất định là bảo vật có giá trị liên thành.

Mà tấm thẻ ngọc kia, chắc hẳn phải có giá trị cao hơn nhiều so với trà cổ.

Nhưng mà tấm thẻ ngọc này rốt cục là của ai, lại mang ý nghĩa gì thì Giang Hải cũng không biết được.

Giang Hải hỏi: “Thế thì chuyển tấm thẻ ngọc này lại cho Cô Diệp, có được không?”

“Ông đưa tấm thẻ ngọc này ra, vụ cá cược này của chúng ta coi như xong.”

“Được không?”

Diệp Thụy Nguyệt hơi há miệng, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Bèo nước gặp nhau, mấy câu của Giang Hải không chỉ làm cho mình giảm bớt được tổn thất, mà lúc này còn giúp cô thương lượng giá cả nữa.

Đi ra khỏi quán trà nhỏ, Giang Hải nhìn cách đó không xa.

Âm thầm làm một tư thế tay.

Giang Hải muốn điều tra rõ ràng ngọn nguồn, Giang Hải muốn biết, ai đang làm những chuyện thất đức này. Bởi vì, nửa ngón tay kia chắc hẳn mới được đào ra khỏi đất chưa lâu.

“Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều” Diệp Thụy Nguyệt nói với Giang Hải : “Nếu tôi mua bánh trà cổ kia về thì tiêu rồi.”

Giang Hải lại hỏi: “Cô Diệp, tôi có điều muốn hỏi cô.”

“Mời anh nói.” Diệp Thụy Nguyệt rất khách sáo.

Giang Hải lấy ra một bức ảnh: “Không biết cô có nhận ra vật trên ảnh này không?”

Diệp Thụy Nguyệt nghiêm túc nhìn, sau đó nhíu mày lại, sau đó hai má lại nóng bừng lên.

Lén nhìn Giang Hải một cái, ánh mắt tràn đầy tò mò.

Ngập ngừng muốn nói, nhưng vẫn có chút khó khăn.

“Cô Diệp không nhận ra à?”

“À!” Diệp Thụy Nguyệt như vừa từ trong mộng bước ra: “Xin lỗi, tôi vẫn đang nghĩ tới chuyện bánh trà cổ vừa rồi.”

“Không sao.” Giang Hải giơ bức ảnh ra tiếp.

Diệp Thụy Nguyệt, rất chi là do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng vẫn nói: “Thứ này…. thứ này… tôi biết.”

“Chỉ là….”

Sắc mặt Giang Hải trầm xuống, nói một cách thản nhiên: “Nếu như Cô Diệp không muốn nói thì thôi vậy.”

Nói rồi, Giang Hải xoay người rời đi.

Mỗi một người đều có bí mật của mình, nếu như ý nghĩa của thứ này không bình thường mà Diệp Thụy Nguyệt có thể tùy tiện nói với một người lạ mới là chuyện không bình thường.

“Không phải.” Diệp Thụy Nguyệt vội vàng ngăn Giang Hải lại.

Sắc mặt càng đỏ hơn, trong lòng âm thầm nói, mình làm sao thế này, người đàn ông vừa mới gặp mặt lần đầu tiên thôi mà, vì sao lại căng thẳng như thế này chứ?

Hương thơm thanh tao, trầm lắng như hoa sen trắng, như hoa hồng mùa đông.

Giang Hải dừng bước chân quay đầu lại, nhìn Diệp Thụy Nguyệt.

Đôi mắt sâu lắng ánh lên ánh sáng muốn dò hỏi.

“Cô Diệp, thật sự không biết món đồ này ư?”

Diệp Thụy Nguyệt nói: “Biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.”

Giang Hải khoanh tay lại, đang muốn nghe Diệp Thụy Nguyệt kể một đoạn chuyện xưa.

Thứ này còn để lại một khí tức mạnh mẽ, đương nhiên sẽ có một câu chuyện không đơn giản rồi.

Nhưng, Giang Hải không ngờ Diệp Thụy Nguyệt lại giơ hai tay ra sau đầu.

Một lúc sau thì một sợi dây chuyền nhỏ được lấy ra khỏi cổ.

Hình dạng mặt của sợi dây chuyền giống hệt như một quả óc chó, nhưng đã được làm nhỏ đi rất nhiều.

“Đây là cái gì?” Giang Hải hỏi.

Diệp Thụy Nguyệt nói: “Nhà chúng tôi mỗi người đều đeo một sợi dây chuyền như thế này.”

“Cụ cố nhà tôi nói đây là sao Quang Luân.”

“Cụ thể có ý nghĩa gì thì tôi cũng không rõ lắm.”

Giang Hải gật đầu: “Mỗi người trong nhà các cô đều có à?”

“Có, ai cũng có” Diệp Thụy Nguyệt giơ tay ra: “Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi nhiều như thế, nếu anh có hứng thứ thì sợi dây này tặng anh làm kì niệm.”

Giang Hải nhận lấy, rồi cất vào trong túi.

Trong lòng Diệp Thụy Nguyệt có một chút thất vọng, Giang Hải không hề để ý tới món quà của bản thân, lực chú ý cũng hoàn toàn không đặt trên người mình.

Trước đây, lúc nào cũng được người ta săn đón, là công chúa kiêu hãnh nhất thế gian mà lại bị một người đàn ông xa lạ phớt lờ.

Đột nhiên, Diệp Thụy Nguyệt bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình.

Sao mình lại có suy nghĩ kỳ lạ như thế chứ, cô hung hăng cắn môi, kiểm soát lại cảm xúc của bản thân mình, giả vờ bình tĩnh thản nhiên.

Giang Hải nói tạm biệt, không đợi Diệp Thụy Nguyệt nói gì đã quay người đi.

Mục đích lần này gặp Diệp Thụy Nguyệt đã đạt được rồi, cũng không lấy được thứ gì hữu ích hơn từ chỗ Diệp Thụy Nguyệt.

Sững sờ nhìn bóng dáng Giang Hải rời đi.

Diệp Thụy Nguyệt ngây ngốc một lúc rồi tự nói: “Anh ta rốt cục là loại người người nào thế?”

Phía sau có một giọng nói hô lên: “Cô chủ, chúng ta nên đi thôi.”

Diệp Thụy Nguyệt ‘ừm’ một tiếng rồi quay người rời đi.

Đợi đến khi lên xe, Diệp Thụy Nguyệt mới kinh ngạc há miệng ra: “Tôi thế mà lại không biết tên anh ta.”

Lấy tấm thẻ ngọc ra, Diệp Thụy Nguyệt lại kinh ngạc lần nữa.

Trên tấm biển hiệu này, có khắc một chữ “Phạn.”

Về tới tập đoàn Uyển Như, Kiếm Huyền đưa những thứ vừa mới điều tra được cho Giang Hải.

Giang Hải yên lặng xem, từ từ, chậm rãi, khóe miệng nở ra một nụ cười quái dị.

Nhìn về phía bầu trời, tự mình nói: “Thì ra là như thế…..”

Điều khiến Giang Hải ngạc nhiên là giữa sao Quang Luân và Đế vương lại có một mối quan hệ khá rắc rối như thế.

Nhưng mà rốt cục thì sao Quang Luân có tác dụng gì thì không có ai biết được.

Khí tức mạnh mẽ kia từ đâu mà có lại càng là một câu hỏi không có lời giải đáp.

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK