Giờ phút này, Cố Uyển Như mới biết Giang Hải quan trọng với cô đến nhường nào.
Khi gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Giang Hải.
Khi chiếc xe đưa cô rời đi, cô quay lại nhìn.
Cô nhìn thấy dáng người cao thẳng tắp của Giang Hải mà nước mắt lưng tròng.
Người đàn ông này đã luôn đứng ở phía trước giải vây giúp cô, mỗi lần gặp mối nguy nào đó, bóng dáng của anh vẫn vững chắc như vậy.
Vị trí của Giang Hải trong lòng cô là không thể thay thế.
Vừa rồi Cố Uyển Như vừa bận tâm với Giang Hải, vừa lo lắng cho Giang Hải.
Đồng thời, cũng rất chua sót: “Anh ấy là chồng của cô, nhưng từ trước đến nay… bọn họ chưa bao giờ…”
Nhìn thấy Giang Hải trở về an toàn, trái tim của Cố Uyển Như như trùng xuống.
Cô ôm lấy Giang Hải, cảm nhận được lồng ngực nặng trĩu, lần đầu tiên Cố Uyển Như không còn cảm giác ngại ngùng, chỉ cảm thấy sà vào lòng anh như tìm được một bến đỗ bình yên.
Giang Hải vỗ nhẹ vào lưng cô, đủ cho cô cảm nhận được sự an toàn.
“Mấy người Kim Thâu…”
Giang Hải cười nhẹ: “Không sao, bọn họ đều không sao.”
Giang Hải không muốn nói nhiều, chủ yếu muốn làm Cố Uyển Như bớt lo lắng.
Khi bước lên xe lại, lái xe đã được thay đổi toàn bộ, vẻ mặt của Giang Hải lại trở nên u ám đáng sợ.
Một số người không xứng để anh cho cơ hội.
Ở phía Bắc, khuôn mặt của Húc Thiết ảm đạm khủng khiếp.
Người đệ tử mà ông ta tự hào nhất đã chết.
Chết trong tay của Giang Hải.
Thật đánh ghét, đáng hận, muốn tìm chết.
Chuyện lần này, Húc Thiết cũng phải thú nhận với Triệu Thái Nhiên.
“Giang Hải này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?” Triệu Thái Nhiên không ngờ Giang Hải lại khó đối phó đến như vậy.
Ở mảnh đất Hải Đông này, ngoại trừ Nghiệp Gia, còn có một tên Giang Hải nữa hay sao?
“Liệu anh ta và Nghiệp Gia…”
Nghiệp Gia chết trong tay của người nhà nhà họ Triệu ở phía Bắc, trong một thời gian dài, nhà họ Triệu vẫn luôn lo lắng đến chuyện cỗ võ thế gia sẽ gây rắc rối cho bọn họ.
“Không thể nào.” Húc Thiết ngay lập tức phủ nhận.
Phương Đông từ khi nào lại trở thành nơi quy tụ của các cổ võ giả chạy đi chạy lại trên khắp mặt phố như thế.
Không nói tới việc tu luyện cổ võ giả phải có nền tảng thích hợp, cho dù có nền tảng này thì cũng rất ít người có thể luyện được cổ võ tâm pháp.
Đại đa số các cổ võ giả ít nhất đều phải có sự thừa kế rõ ràng từ gia tộc, tán tu là vô cùng ít.
Nếu Giang Hải thật sự là một cổ võ giả, anh ta sẽ không vô danh ẩn dật như vậy.
“Tên đó thực sự đã giết đám người Cao Ngọc, Du Chính Chí cũng chết trong tay gã, mối thù này tuyệt đối không thể nhịn.”
Triệu Thái Nhiên cũng gật đầu.
Tuy lúc này thực lực của nhà họ Triệu đang bị tổn hại rất lớn, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không để Giang Hải, hay bất kỳ một người nào tùy ý khiêu khích được.
“Tôi sẽ đến thành phố Giang Tư một chuyến, đích thân mang tiền của nhà họ Triệu về!”
Thành phố Giang Thanh, khách sạn sang trọng nhất trong thành phố, sảnh tiệc lớn.
Tiệc chiêu thương của Hoành Thiên Giai chính thức bắt đầu.
Hôm nay, tất cả những người máu mặt trong thành phố Giang Thanh đều được mời tới tham dự, còn những người không có tiềm lực, thiếu tiếng nói, thậm chí còn không được mời đến.
Hơn nữa, bọn họ đã nghe nói rằng, có một số thương gia ở phía Bắc cũng sẽ tham gia tiệc lần này, bọn họ cũng sẽ nhân cơ hội này lựa chọn đối tác để đầu tư vào thành phố Giang Thanh.
Trong bữa tiệc, đều là những bình rượu cực phẩm được ủ lên tới mười hai năm, các món ăn đều vô cùng thịnh soạn
Để có được bữa tiệc này, Hoành Thiên Giai đã chi rất nhiều tiền bạc và công sức.
Khi gần đến thời gian bắt đầu bữa tiệc, có rất nhiều xe sang đậu ở tầng dưới, số lượng rất đáng kinh ngạc.
Có người còn ước tính tổng tài sản của những người tham gia bữa tiệc này phải chiếm lên đến tám mươi phần trăm của thành phố Giang Thanh.
Với thân phận của Hoành Thiên Giai, có thể được anh ta mời chính là vinh hiển.
Những người đến dự buổi tiệc đều là thuộc hàng phú hào ở thành phố Giang Thanh.
Ở phía bên kia của sảnh tiệc, có một bữa tiệc gặp gỡ đối tác do Tập đoàn Uyển Như tổ chức.
Ngược lại với không khí nhộn nhịp bên kia, ở đây vô cùng vắng vẻ, chỗ ngồi trống rỗng, chỉ có vài ba nhân viên đứng ngoài cửa, vẻ mặt rất khó coi.
Với tư cách là chủ tịch thành phố, người khởi xướng bữa tiệc này sẽ không xuất hiện sớm.
Đợi đến khi bữa tiệc trở nên đông đúc hơn thì tự nhiên sẽ có người báo chuyện này truyền đến tai của tập đoàn Uyển Như
“Ôi trời, anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa, lúc đầu tôi đã rất vui khi ký kết hợp tác với Tập đoàn Uyển Như, nhưng bây giờ anh thấy rồi đấy, mất trắng.”
“Lúc trước gặp mặt đều sẽ chào hỏi mấy câu như dạo này làm ăn phát đạt chứ bla bla, bây giờ gặp mặt chỉ toàn hỏi anh hợp tác với tập đoàn Uyển Như đã lỗ bao nhiêu tiền.”
“Thất bại, thất bại…”
“Thực ra mà nói, nhắc đến chuyện hợp tác các dự án đều không tệ, nhưng tập đoàn Uyển Như này… “
Ai cũng đều biết tập đoàn Uyển Như đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Lúc này, mọi người cũng phát hiện, Hoành Thiên Giai cũng đã đến, mà bên cạnh anh ta còn dắt theo người phụ nữ mập ú xấu xí Ung Tiểu Ni.
Một đám người lần lượt cúi đầu chào hỏi, những lời khen ngợi vang lên không ngớt.
“Ung tiểu thư tại sao lại đi cùng với chủ tịch Cơ đến đây vậy.”
“Chuyện này đáng để lưu tâm. Có phải nhà họ Ung đã nắm trước thời cơ trước, đạt được thỏa thuận gì đó với chủ tịch Cơ rồi không?”
“Lẽ nào mọi người không nghe ngóng được gì sao?”
“Nghe thấy gì?” Một người có chút kỳ quái hỏi.
“Gần đây, sản phẩm của Tập đoàn Uyển Như gặp sự cố lớn, nhiều người bán đã không còn mua sản phẩm của Tập đoàn Uyển Như nữa.”
“Tại sao? Chất lượng cao mà giá thành lại thấp, lợi nhuận cũng rất khả quan mà?”
“Thôi đi, đó là chuyện của trước đây, mọi người không nghe nói gì sao, giá cả trên thị trường bây giờ rất là lộn xộn.”
“Nghe nói chuyện này là do nhà họ Ung làm ra… ”
Có người đột nhiên nói:“ Ồ, thảo nào nhà họ Ung lại đi cùng với chủ tịch Cơ.”
Mặc dù bữa tiệc đã đông kín người, nhưng Hoành Thiên Giai lại có chút hoài nghi.
Người dẫn chương trình nghiêng người nói nhỏ: “Chủ tịch, từ nãy đến giờ, những người đến dự tiệc đều là các gia tộc và doanh nghiệp ở thành phố Giang Thanh, những vị khách quan trọng ở phía Bắc vẫn chưa có ai đến cả.”
“Một người cũng chưa đến?” Hoành Thiên Giai cau mày, ánh mắt trở nên cực kỳ thâm thúy.
Người đó nói: “Ngay cả bạn cũ của ngài, cũng không có tin tức gì.”
Nhìn thời gian, mười phút nữa tiệc sẽ bắt đầu.
Anh ta đã từng hứa, tiệc lần này có sự tham gia của những người thuộc gia tộc phía Bắc tới, hơn nữa, bọn họ lần này tới còn sẽ chọn lựa một số người phù hợp trong thành phố Giang Thanh để tiến hành hợp tác.
Những vị khách quan trọng kia nếu như không đến, Hoành Thiên Giai thật sự không biết để mặt mũi ở đâu.
Mặt dù với thân phận là chủ tịch thành phố thì sẽ không có ai dám hó hé nửa lời, có điều chuyện này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của anh ta sau này.
“Lập tức cho người đi nghe ngóng xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có phải là do máy bay của họ đến muộn hay đang tắc đường? Hay là xảy ra tai nạn gì đó?”
Trong lòng Hoành Thiên Giai đột nhiên lóe lên một tia bất an, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, có thể xảy ra vấn đề gì chứ.
Quan hệ của anh ta với mấy người của gia tộc ở phía Bắc ấy cũng rất tốt.
Nếu có việc gì chậm trễ thì phải thông báo trước chứ không thể không có ai đến được.
“Vâng!” Người đó đáp lại, lập tức cúi đầu rời đi, sắp xếp vài người đi thám thính tình hình.
Hoành Thiên Giai nở một nụ cười thân thiện, ngay lập tức bước ra giữa đại sảnh, trò chuyện nhiệt tình với các doanh nhân giàu có ở thành phố Giang Thanh.
Mặc dù trong bụng nghĩ rằng có lẽ đến phút cuối bên phía bọn họ đã phát sinh ra chuyện gì đó, hoặc do ảnh hưởng của thời tiết nên đến muộn hơn một chút. Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn luôn thường trực không thôi, ngày càng kéo dài và tăng lên.
Đột nhiên, trong lòng Hoành Thiên Giai lóe lên dáng vẻ kiêu ngạo của Giang Hải.
Có điều, ngay sau đó Hoành Thiên Giai đã tự cười nhạo chính mình.
Giang Hải làm sao có thể ảnh hưởng đến gia tộc phía Bắc, cho dù là anh ta, cũng chỉ có thể ra mặt mời, tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến quyết định của bên kia.
Những màn biểu hiện trước đây của Giang Hải quả thực nằm ngoài dự đoán của anh ta, nhưng Giang Hải dù có thực lực đến đâu, có thể so với Hoàng tộc sao?
Hoành Thiên Giai sẽ không bao giờ tin rằng, Giang Hải lại có loại thực lực này.
“Hoặc có thể, anh căn bản không đến được thành phố Giang Thanh, mà bữa tiệc của tập đoàn Uyển Như sẽ trở thành một trò cười, trong tương lai, tập đoàn Uyển Như sẽ trở thành sản nghiệp của tôi.”
Hoành Thiên Giai thì thào, lại nhếch mép cười.
Anh ta đang suy nghĩ về lợi đề nghị mà Hòa Tiến đã đưa ra, giết Giang Hải sau đó chiếm đoạt người phụ nữ của anh ta.
Như vậy, rất có khoái cảm chinh phục.
Chà đạp sinh mệnh, phẩm giá, thậm chí cả linh hồn của anh ta dưới chân của mình một cách triệt để.
Có điều, ngay khi đầu óc Hoành Thiên Giai còn đang lâng lâng trong niền vui sướng, nghĩ về cách ăn mừng sau khi tiếp nhận Tập đoàn Uyển Như, thì một nhân viên chạy vào.
“Chủ tịch Cơ, Giang Hải, đến rồi.”
“Hốt hoảng cái gì, đứng đắn lên một chút có được không, đến thì đến, là tôi đã gửi thiệp mời.”
Sắc mặt của Hoành Thiên Giai thay đổi, khiển trách.
Trong nội tâm Hoành Thiên Giai chế nhạo, mấy người trong tập đoàn Uyển Như đó đều là đồ ngu sao? Không nhận ra bữa tiệc này là đang làm nhục bọn họ sao?
“Không, chủ tịch thành phố, là… là…”
“Rốt cuộc là cái quái gì?”
“Giang Hải đó đưa đến một món quà… anh ta…”
“Bốp….”
Sắc mặt của Hoành Thiên Giai chìm xuống, loại người kém cỏi như vậy không nên để lại bên cạnh, thật vô tích sự.
Người kia ôm mặt, lắp bắp: “Anh ta gửi tới một cổ quan tài làm quà, còn nói… còn nói gì mà…. quan cư nhất phẩm…. tài cao tám đấu.”
Bát đấu quả thực không quá lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ.
Trên đường cao tốc, sau hai sự cố liên tiếp, Giang Hải đã cho người ở thành phố Giang Thanh chuẩn bị món quà này rồi gửi qua.
Nghe vậy, khuôn mặt của Hoành Thiên Giai trở nên cứng đờ, lập tức nổi giận.
“Muốn tìm chết???” Sau đó, anh ta nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đen thui như đáy nồi.
Mặc dù Hoành Thiên Giai muốn có được Tập đoàn Uyển Như, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ đặt vấn đề này một cách quá lộ liễu, giữa hai bên càng không có chút nể mặt nhau.
Nhưng Giang Hải lại làm ra chuyện này, làm nhục Hoàng tộc, này đúng là đại nghịch bất đạo.
Trong bữa tiệc chiêu đãi của chủ tịch thành phố Giang Thanh, tập đoàn Uyển Như lại mang đến một cỗ quan tài làm quà.
Chuyện này nếu như để người khác biết được, Hoành Thiên Giai sợ rằng sẽ thành trò cười trong mắt mọi người.
Không chỉ ở thành phố Giang Thanh, mà toàn tỉnh, thậm chí là cả nước, đều sẽ trở thành một trò cười.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoành Thiên Giai đột nhiên run lên.
“Có bao nhiêu người biết chuyện anh ta đem thứ này tới?” Khoan tính đến việc sẽ xử lý tên Giang Hải này như thế nào, trước tiên anh ta muốn giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này.
Đợi sau khi kết thúc bữa tiệc rồi mới xử lý tới Giang Hải.
“Nó được đóng gói trong hộp vận chuyển đưa đến, tôi vừa nhìn thấy vật này đã không cho bất cứ người nào nhìn thấy nó cả, thậm chí cũng không mở ra.”
Hoành Thiên Giai thở phào nhẹ nhõm: “Làm tốt lắm, giải quyết rất ổn thỏa, sau chuyện này, tôi sẽ trọng thưởng cho anh.”
Đột nhiên, Hoành Thiên Giai lại sực nhớ ra.
Đám người mà anh ta mời đến hôm nay đáng lẽ phải đến từ sớm rồi, tại sao những thế gia phía Bắc được mời đến bữa tiệc đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Giang Hải.
Không thể, tuyệt không thể.
Giang Hải sẽ không thể nào có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy được, một kẻ bụi đời ở thành phố Giang Tư, làm sao có thể tiếp xúc được với những thế gia phía Bắc, anh ta không đủ tư cách.
Đừng nói đến Giang Hải, thậm chí bất cứ ai ở tỉnh Hải Đông, bao gồm cả bản thân Hoành Thiên Giai, khiến cho những thế gia này không tham dự được một hoạt động nào đó cũng là không có khả năng.
Mối quan hệ giữa những người này với Hoành Thiên Giai rất tốt, cho dù không đến cũng sẽ tuyệt đối không im hơi lặng tiếng như vậy.
Có điều, khuôn mặt của Hoành Thiên Giai lại run lên.
Lần trước, trong bữa tiệc chiêu đãi của tập đoàn Uyển Như, Giang Hải còn không coi nhà họ Hòa ở phía Bắc ra gì.
Hoành Thiên Giai lạnh lùng hỏi: “Những người của tập đoàn Uyển Như đang ở đâu?”
“Đang ở bên ngoài còn chưa vào đại sảnh, người tự xưng là Giang Hải đó nói… nói… ngài phải đích thân ra cửa đón.”
“Khốn kiếp!”
Hoành Thiên Giai phẫn nộ đến cực điểm.