“Cậu Giang, lời này tôi quả là không dám tùy tiện nói.” Khóe miệng của Bàng đại ca giật giật.
Vốn dĩ chỉ là một tấm bảng hiệu, bị Giang Hải giải thích như vậy lại thành ra giống như ông ta đang có ý đồ xấu.
Bàng đại ca tự mình dẫn Giang Hải vào biệt thự.
Quan sát trang trí của biệt thự này, Giang Hải không khỏi gật đầu khen ngợi, anh có thể nhìn ra được, nơi này chắc chắn phải do nhà thiết kế nổi tiếng xây dựng nên.
Nơi này không hề giống những biệt thự tầm thường khác, nó mang vẻ cổ kính, yên tĩnh, rất lịch sự tao nhã.
Trên đường nhỏ rải sỏi uốn lượn quanh co, các loại hoa cỏ đủ loại màu sắc cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt, phía xa xa là ngọn núi với rừng cây trùng điệp xanh ngát.
Càng đi vào bên trong càng cảm nhận được nơi này có một loại khí thế như đang bước lên trên mây.
Đình nghỉ mát, cổ thụ vây quanh, nước chảy róc rách.
Không gian của nơi này không phải quá rộng, nhưng cảnh vật xung quanh vô cùng yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy thư thả.
Bàng đại ca rất vừa lòng với biểu hiện của Giang Hải, vừa đưa tay ra làm tư thế mời, vừa nhẹ giọng nói: “Có thể được cậu Giang tán thưởng, coi như không phí công tôi sửa lại biệt thự này.”
“Dù sao thì cậu Giang cũng là người của Bạch gia ở phía bắc, tất nhiên sẽ có thẩm mỹ hơn người…”
Sắc mặt của Giang Hải nhất thời trầm xuống.
Vậy mà Bàng đại ca biết quan hệ của anh và Bạch gia ở phía bắc.
Giọng nói của Giang Hải trở nên lạnh lùng: “Anh Bàng cũng biết cũng nhiều thứ đấy chứ.”
Giang Hải đột nhiên xuất hiện, không ít người hỏi thăm lai lịch của anh.
Nhưng đa số bọn họ không thu hoạch được gì, chỉ có Bàng đại ca.
Không phải ông ta tra ra được mà là suy đoán ra.
Lúc ấy ở Diệp gia, Bàng đại ca đã thấy Giang Hải hơi quen quen, nhưng rốt cuộc Giang Hải có thân phận như thế nào, ông ta cũng không biết, chỉ cảm thấy như đã gặp ở đâu đó rồi.
Không lâu sau đó, Bạch gia và Lan gia ở phía bắc hoàn toàn trở mặt với nhau, đột nhiên ông ta nhớ ra bí mật mà năm đó mà mình biết được.
Tất nhiên cũng nhớ lại thiếu niên mà ông ta đã từng gặp mặt năm đó.
Hiện giờ tuyệt đối không có bao nhiêu người biết chuyện Giang Hải là con riêng của Bạch Hùng.
Cho nên Bàng đại ca nghiêm lệnh dặn dò các đàn em của mình, thành phố Giang Tư là một nơi thị phi, không cho bọn họ chạm vào bất kỳ người nào.
Chuyện Bạch Hùng bị cắm sừng hơn hai mươi năm đã thành trò cười của cả nước.
Bạch Hiệu bị đuổi ra khỏi Bạch gia, vậy liệu Giang Hải có được đón trở về hay không?
Chỉ cần Bạch Hùng chết, Giang Hải lập tức trở thành người đứng đầu của Bạch gia.
Dù sao Giang Hải cũng là con trai duy nhất của Bạch Hùng.
“Cậu Giang, mời vào bên trong.” Bàng đại ca tự mình mở cửa, bày ra tư thế mời vào.
“Làm phiền rồi.”
Giang Hải bước vào, còn mọi người phía sau đứng ở ngoài cửa, không tiếp tục theo vào.
Bàng đại ca ăn cơm và nói chuyện với Giang Hải, bọn họ không có tư cách đứng ở bên cạnh.
Trong phòng cũng được bố trí rất lịch sự tao nhã, làm cho Giang Hải cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bàng đại ca là một tên lưu manh lăn lộn trong thế giới ngầm, nhưng mắt thẩm mỹ cũng khá được.
Chủ, khách cùng ngồi xuống, bên cạnh bàn có một người phụ nữ mặc sườn xám thuần thục pha trà.
“Mạo muội mời cậu Giang đến đây thật ra cũng có chút đường đột.” Bàng đại ca khách sáo nói.
“Không biết cậu Giang đến thành phố Giang Thanh là vì việc công hay việc tư?”
Bàng đại ca vô cùng khách sáo, luôn luôn treo một nụ cười mỉm ấm áp trên mặt.
Bất kỳ ai lần đầu tiên nhìn thấy Bàng đại ca, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được người này chính là nhân vật đang chiếm cứ nửa địa bàn của thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh.
Giang Hải nâng tách trà lên ngửi: “Trà ngon.”
“Anh Bàng, trà ngon như vậy, lúc về tôi muốn mang theo một ít.”
Uống một ngụm trà cảm thấy thơm đến tận đáy lòng.
Bàng đại ca nào dám từ chối.
“Chỉ cần cậu Giang thích là tốt rồi.” Bàng đại ca hơi hơi gật đầu.
Sau khi pha trà xong, người đẹp mặc sườn xám hơi hơi khom người chào, lập tức rời đi.
Bàng đại ca tự mình châm trà cho Giang Hải, sau đó chậm rãi đưa tách trà tới trước mặt Giang Hải.
Giang Hải hơi khom lưng đưa tay ra nhận, ngón tay gõ lên bàn hai nhịp như đáp lễ.
“Cậu Giang tuổi trẻ tài cao, mặc dù tôi chỉ ở thành phố Giang Thanh nhưng được nghe nói rất nhiều chuyện về cậu.” Bàng đại ca nói: “Thành phố Giang Tư vốn chỉ là một góc nhỏ, hiện giờ lại cực kỳ hưng thịnh, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ dẫn đầu toàn tỉnh.”
Giang Hải cười: “Anh Bàng, anh sẽ không nghe kẻ khác nói xấu về tôi đó chứ?”
“Nào có.” Bàng đại ca mỉm cười: “Tuy tôi có xuất thân bình thường, nhưng vô cùng hâm mộ thành phố Giang Tư, vẫn luôn hướng đến chốn bồng lai như ở đó.”
“Sau hai năm nữa tôi rút lui rồi sẽ đến thành phố Giang Tư dưỡng lão.”
Giang Hải lại uống một ngụm trà, cong cong khóe miệng: “Ý của anh Bàng là muốn tôi xây một cái viện dưỡng lão trước, nếu không đến lúc anh Bàng đến lại luống cuống tay chân à?”
Từ lúc gặp mặt, Giang Hải luôn như cố ý mà lại như vô tình nhắc đến chữ già vài lần, Bàng đại ca là một người thông minh, tất nhiên đã nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh.
Tốt nhất Bàng đại ca không nên nghĩ quá nhiều, ông ta đã già rồi, những chuyện cần làm cũng không nhiều nữa, an phận thủ thường, đừng có dại mà đi làm những chuyện không nên làm, nếu không sẽ chết sớm hơn một chút.
“Cậu Giang, cậu cảm thấy khi nào tôi rút lui thì thích hợp?”
“Khó mà nói được.”
Giang Hải không có ý gì với địa bàn của Bàng đại ca, cũng không có hứng thú với thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh.
Sở dĩ anh quét sạch các thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư, là bởi vì tập đoàn Uyển Như hoạt động ở thành phố Giang Tư.
Chuyện của thành phố Giang Thanh, Giang Hải không muốn xen vào. Cho dù không có Lôi đại ca và Bàng đại ca cũng có thể xuất hiện Trương đại ca, Lý đại ca hay Vương đại ca nào đó thôi.
Về chuyện của Hồng Nhị Lão, trong lòng hai người đề biết rõ ràng. Người đã chết như đèn đã tắt, Bàng đại ca cũng sẽ không vì một Hồng Nhị Lão mà trở mặt với Giang Hải.
Nhưng, Bàng đại ca cũng phải lên tiếng một chút.
“Hồng Nhị Lão…”
“Có một người anh là Ma Lão Đại, gã ở Thiên Lương, thân phận cũng không tầm thường.”
Giang Hải gật đầu, hoàn toàn không muốn nói về chuyện này.
Trong các nhân vật có tiếng ở Thiên Lương, đến chiến thần Lục Nhị cũng rất kiêng dè Giang Hải, Ma Lão Đại còn có thể làm nên cơm cháo gì?
“Lần này cậu Giang đến thành phố Giang Thanh, không biết có chuyện gì… cần lão già tôi đây giúp sức không?”
Giang Hải nói: “Tôi chỉ đến đây cùng vợ thôi, tập đoàn Uyển Như muốn tiến hành các dự án hợp tác với các gia tộc ở thành phố Giang Thanh.”
“Bàng đại ca, nếu tập đoàn Uyển Như phát triển nghiệp vụ ở thành phố Giang Thanh, nhỡ có làm ra chuyện gì đắc tội mong ông rộng lượng bỏ qua cho. Chỉ cần như vậy, các nhân viên của công ty tôi làm việc gì tôi cũng không cần phải lo nữa rồi.”
Sao Bàng đại ca có thể không nghe ra ẩn ý của anh được cơ chứ, người của Bàng đại ca không được gây rắc rối cho tập đoàn Uyển Như. Ngược lại, nếu người của Bàng đại ca bị tập đoàn Uyển Như ức hiếp thì phải chịu lấy, nếu không, Giang Hải sẽ đến hỏi tội.
Bàng đại ca chỉ cười cười, cũng không nhiều lời.
Ông ta thông minh hơn Lôi đại ca rất nhiều, cho nên không muốn chọc đến Giang Hải, dù cho phải chịu đựng những chuyện như thế này cũng không hề phàn nàn một câu này, như vậy còn có thể giữ lại chút thể diện.
Chỉ dựa vào cách ngậm miệng không lên tiếng này, đã chứng minh được chỉ số thông minh của ông ta vượt xa Lôi đại ca rồi.
Giang Hải nhận ra Bàng đại ca là một con cáo già hiếm có, ông ta biết khi nào nên nói gì và nên làm gì.
Nói chuyện chỉ nói lấp lửng một nửa, hoặc là không nói gì cả để mặc cho người khác tự suy ngẫm.
Nói ra hết rồi thì tất cả mọi chuyện đều có lời nói làm chứng.
Nếu không nói hết, vậy những chuyện phía sau là do người khác tự suy ra, ông ta không thừa nhận suy nghĩ của người nọ là được.
Mỗi một câu nói, mỗi một nét mặt đều ẩn chứa hàm ý, làm cho người khác phải cân nhắc thật kỹ.
Bàng đại ca tiếp tục pha trà, châm trà, uống trà.
Hai người chỉ ngồi đối diện nhau uống trà, ánh mắt vẫn ôn hòa nhưng lạnh nhạt yên tĩnh. Bọn họ đều nhìn không ra trong lòng đối phương đang tính toán những chuyện gì.
Giang Hải nghĩ với năng lực này của Bàng đại ca không thể nào lại phải chịu chia đôi địa bàn với Lôi đại ca.
Vì sao ông ta lại chỉ chiếm một nửa thành phố Giang Thanh, hơn nữa còn có vẻ bị vây trong hoàn cảnh bất lợi.
Rất nhanh sau đó, Giang Hải đã nghĩ ra.
Bàng đại ca, không cần công lao, chỉ cần không thất thế.
Ông ta cũng giống như Lôi đại ca, đều là một con chó trông nhà cho gia tộc nào đó.
Nếu như làm việc quá tốt sẽ làm cho gia chủ nghi ngại.
Còn nếu làm việc quá tệ cũng sợ gia tộc trách tội.
Dưới tình thế bất lợi, gia tộc chống lưng lại muốn đổi người thay thế ông ta, nhưng lại sợ thế cục không ổn sẽ gây ra tổn thất. Cứ như vậy, vị trí của Bàng đại ca sẽ vẫn vững như núi Thái Sơn.
Bàng đại ca lại nghĩ tạo mối quan hệ tốt với Giang Hải là việc trăm lợi không một hại.
Giang Hải có thể phất lên ở thành phố Giang Tư, hiển nhiên là được Bạch gia chống đỡ sau lưng.
E rằng chuyện Giang Hải trở về Bạch gia, ngồi trên vị trí gia chủ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nếu Bàng đại ca có quan hệ tốt với gia chủ của Bạch gia, vậy những lợi ích mà ông ta nhận được không cần nói cũng có thể hiểu được.
Rất nhanh, hương vị của trà đã phai nhạt.
Bàng đại ca vỗ vỗ tay, có người dọn trà đi, mang đồ ăn lên.
Ngay lúc này.
Kim Thâu đang vô cùng nề nếp ngồi thẳng lưng, trước mắt anh ta là một tách cà phê nóng hôi hổi.
Nhân viên của tập đoàn Đường thị nhìn mái tóc chói mắt của Kim Thâu, nhưng không một ai biểu hiện vẻ mặt châm chọc, ngược lại còn vô cùng khách sáo.
Hơn nữa bọn họ thật sự khách sáo đến mức quá đáng.
Cố Uyển Như và Lan Kiều đang ở trên lầu bàn chuyện hợp tác, Kim Thâu làm lái xe chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Trước mặt là một cô gái có dáng người tuyệt vời, phục vụ Kim Thâu như một vị khách VIP.
Kim Thâu không quen uống cà phê, càng uống càng khát.
Sau khi uống hết hai ly, cuối cùng anh ta uống không nổi nữa, mà chuyện mấu chốt nhất là anh ta không chịu nỗi sự nhiệt tình của cô gái kia.
Cô gái bày ra bộ dạng như hận không thể chui vào trong lòng Kim Thâu để ôm ấp anh ta.
Ánh mắt dụ hoặc kia như lơ đãng mềm mại cọ cọ lên người của Kim Thâu, làm cho anh ta cảm thấy như có trăm con nai đang chạy loạn trong lòng mình.
Bọn họ đã được Huyền gia dặn dò kỹ càng.
Cho dù tập đoàn Uyển Như mang đến một con chuột cũng phải phục vụ cho nó thỏa mái.
Có thể thấy được, Huyền gia coi trọng lần hợp tác này với tập đoàn Uyển Như đến nhường nào.
Trước đó bọn họ đã bàn bạc chi tiết cả rồi, lần này Cố Uyển Như và Lan Kiều đích thân đến đây chỉ là hình thức mà thôi.
Mục đích của bọn họ chỉ để làm rình rang, như một thông báo rằng tập đoàn Uyển Như có thể tiếp nhận tất cả sự hợp tác ngang hàng, mặc dù đôi bên đã từng trải qua những chuyện không hợp ý nhau.
Sau khi ký hợp đồng xong, Cố Uyển Như và Lan Kiều từ chối lời mời dùng cơm của Huyền Bảo Khang, muốn đi dạo quanh thành phố Giang Thanh một hồi.
Ở thành phố Giang Tư, hai người muốn đi shopping cũng chỉ có thể đến những cửa hàng của mình nên thật sự có chút mất hứng thú. Mà ở thành phố Giang Thanh lại có nhiều nhãn hiệu quốc tế hơn ở thành phố Giang Tư.
Huyền Bảo Khang đích thân tiễn hai người Cố Uyển Như xuống lầu, lại đích thân mở cửa cho Cố Uyển Như. Anh ta không ngừng cảm thán, ra vẻ vô cùng lấy làm tiếc vì hai người Cố Uyển Như không ở lại dùng cơm.
Phố đi bộ ở thành phố Giang Thanh chỉ cách tập đoàn Đường thị một con phố.
Mắt của Kim Thâu nhìn xung quanh, tai nghe bốn phía, cách một khoảng không xa không gần đi theo phía sau hai người.
Vừa đảm bảo an toàn vừa tiện cho hai bà chủ gọi anh ta lúc cần, lại không quấy rầy hứng thú đi mua sắm của hai người bọn họ.
Sắp đến cuối tuần nên có rất nhiều người đi lại trên phố đi bộ. Trong các cửa hàng trước mặt người đến người đi càng thêm tấp nập.
“Kim Thâu, tôi khát quá, cậu xem có cửa hàng tiện lợi nào gần đây không, mau đi mua mấy chai nước đi.”
Vì bàn bạc với Huyền Bảo Khang quá hợp ý, lại vì thúc đẩy hợp tác, hai người Cố Uyển Như không uống được mấy ngụm nước.
Hiện tại bọn họ mới cảm thấy khát.
Kim Thâu nhìn quanh một vòng, anh ta có chút lúng túng.
Trên phố đi bộ chỉ có hai cửa hàng tiện lợi nhỏ, mà bọn họ đã đi đến giữa phố rồi, cách hai cửa hàng kia có hơi xa.
“Cố tổng… anh Giang không cho phép tôi rời khỏi tầm mắt của hai người.”
Hôm nay không có người của Thiên Ưng Môn âm thầm đi theo, nên Giang Hải đã cẩn thận dặn dò như thế.
Lan Kiều có chút ghen tị, Giang Hải thật sự đối với Cố Uyển Như quá tốt, tốt đến mức làm cho người khác muốn nổi giận.
Không thể rời khỏi tầm mắt, anh đang chăm sóc cho một đứa trẻ đấy à?
Cô ta cười nói: “Chỉ tốn có vài phút thôi mà, cậu đi nhanh về nhanh, chúng tôi ở đây chờ cậu.”
Kim Thâu suy nghĩ một lát, thấy ở đây cũng có nhiều người qua lại như vậy, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nghĩ xong, Kim Thâu lập tức nhanh chân đi mua nước.
Thấy anh ta vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn xung quanh, Cố Uyển Như nhíu mày.
Anh ta vội vàng, nhưng người muốn mua nước ở cửa hàng tiện lợi cũng rất nhiều, vì vậy dù có sốt ruột đến mức nào thì anh ta cũng chỉ có thể xếp hàng mua nước.
Nếu đây là ở thành phố Giang Tư, Kim Thâu sẽ trực tiếp chen lên trước để mua nước, nhưng hiện tại anh ta đang ăn mặc chỉnh tề, còn là lái xe cho bà chủ nên phải giữ chút thể diện.
Anh ta lại không ngờ ngay lúc này, bên phía Cố Uyển Như lại xảy ra chút chuyện.