Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Hải vứt tàn thuốc, sau đó lấy ra mấy viên kẹo cao su nhai ngấu nghiến, che miệng thở dài một hơi, sau khi xác nhận không còn mùi gì rồi mới nghênh ngang trở về phòng.

“Được rồi, để bọn họ nghỉ ngơi đi, sau khi giải quyết xong việc ở thành phố Giang Thanh, chúng ta sẽ đến thăm họ.”

Trọng tình cảm là điểm sáng nhất của Cố Uyển Như, mọi người sinh ra đều bình đẳng Cố Uyển Như chưa bao giờ nghĩ rằng sinh mạng của ai thấp hơn bất kỳ ai.

Cũng giống như năm đó, khi ở trên con tàu buôn người ấy, chia một nắm cơm thiu cho Giang Hải ăn vậy.

Sau khi cúp máy, Cố Uyển Như thở dài một hơi sầu muộn, cô vẫn còn rất đau lòng cho vết thương của Kim Thâu.

Nhưng sau đó lại cau mày nhìn Giang Hải: “Anh vừa rồi đi làm gì đấy?”

“Không có làm gì cả” Giang Hải tỏ vẻ vô tội.

“Anh lại đây, để em ngửi thử xem.”

“Giang Hải chết tiệt, Giang Hải hôi hám, hôm nay anh đừng mơ mà ngủ trong phòng, đi qua phòng khác…”

“Đừng vậy mà vợ à, anh không ở đây ai bảo vệ an toàn cho em.”

“Để mùi thuốc trên người anh bảo vệ em…”

Trong phòng truyền ra tiếng hét lớn của Giang Hải: “Vợ à, đừng đánh vào mặt…”

“Vậy cũng đừng có đá, em không muốn có em bé nữa à? Ui da…”

Trưa hôm sau, tại một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Giang Thanh.

Nhiều người có nam có nữ tụ tập trong một phòng riêng.

Một số người mặc những bộ đồ hàng hiệu, một số thì lại trang điểm rất tinh tế.

Tiền Nhã chính là người dẫn đầu cũng là người khởi xướng nên buổi họp lớp hôm này.

Lúc này, trên mặt Tiền Nhã lộ ra vẻ bất mãn.

Chu Lị ở bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng kỳ lạ.

“Cậu gọi cô ta đến làm gì vậy? Sợ không có người biết chúng ta có một người bạn nghèo đói sao?”

Chị Lị nở một nụ cười ranh mãnh nơi khóe mắt: “Nghe nói Cố Uyển Như tìm được người bao nuôi, còn vớ được một người đàn ông để làm lá chắn, chuyện này truyền đi khắp nơi rồi.”

“Thật sao?” Tiền Nhã cũng cười nói: “Nhìn bộ dạng của cô ta, nếu không tìm một người bao nuôi thì chỉ có nghèo suốt đời, lúc nào cũng giả vờ trong sáng, tự trong xương tủy, còn rẻ mạt hơn bất cứ ai.”

“Nè, mà chuyện cô ta được bao nuôi, là ai nói ra vậy.”

Chu Lị quay đầu liếc mắt nhìn mấy cái, kỳ quái nói: “Là Trần Giai Kỳ, còn có Tô Đồng, bọn họ vừa rồi còn ở đây mà, chớp mắt đã đi đâu cả rồi.”

Trần Giai Kỳ và Thiển Lý làm gì có gan gặp Cố Uyển Như, thậm chí còn không có mặt mũi để nhắc đến chuyện bọn họ làm sao biết được có người bao nuôi Cố Uyển Như.

Nghe nói Cố Uyển Như sắp đến, thì vác chân chạy trốn luôn rồi.

Người chồng ở rể đó của Cố Uyển Như không dễ đụng vào. Đặc biệt là Tô Đồng, cô ta rất sợ chiếc mũi của mình sẽ lại bị vẹo một lần nữa.

Tiền Nhã hừ lạnh: “Mấy giờ rồi, người còn chưa thấy tới, có tiền thì ghê gớm lắm sao, để bao nhiều người phải chờ chực như vậy?”

Nhưng thật ra cô ta không phải đang đợi Cố Uyển Như, mà là đợi một vài người khác.

Một vài người xung quanh cũng xúm vào lên tiếng chỉ trích Cố Uyển Như, rồi quay sang tâng bốc Tiền Nhã

Cũng không thể trách đám người này được, mấy năm gần đây công việc kinh doanh của nhà họ Tiền phát đạt đến mức có thể đứng vững ngay cả ở thành phố Giang Thanh, thậm chí còn có quan hệ hợp tác chặt chẽ với một số gia tộc giàu có.

Đám bạn học này cũng chỉ muốn tìm cơ hội để leo lên, nếu được gia nhập vào tập đoàn Tiền Thị, đó cũng là chuyện rất vinh hạnh.

“Lúc còn đi học, Cố Uyển Như đã thích ra vẻ ngây thơ đơn thuần, lúc đó tôi đã sớm nhận ra cô ta chính là loại hồ ly chuyên đi dụ dỗ người khác rồi, còn nói cái gì mà hoa khôi, tôi khinh!”

“Thôi đi, từ trước tới giời trong mắt chúng tôi chỉ có Tiền Nhã mới xứng làm hoa khôi của lớp, Cố Uyển Như đó thậm chí tôi còn không thèm nhìn đến một cái.”

Một đám người, không ngừng tranh nhau thảo luận.

Còn Tiền Nhã lúc này khóe miệng nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa sẽ làm gì để hạ nhục Cố Uyển Như, chuyện năm đó không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Tiền Nhã không thích Cố Uyển Như, chuyện này Cố Uyển Như thật tình không biết.

Lúc đó, Tiền Nhã đang “tập thể dục” cùng bạn trai vào thời điểm kịch liệt nhất, cả thể xác lẫn tinh thần gần như bay bổng, không ngờ tên đó lại kêu to một tiếng “Uyển Như”.

Chuyện này làm cho Tiền Nhã vô cùng tức giận, anh đè lên người tôi, nhưng tâm trí lại có ý nghĩ dâm tục đối với Cố Uyển Như, xem bà đây là cái gì chứ.

Sau đó cô ta đã đá tên đàn ông cặn bã kia, nhưng trong lòng càng hận Cố Uyển Như hơn.

Lời càng nói càng khó nghe, thậm chí có người còn nói Cố Uyển Như chính là kẻ lăng loàn đê tiện sống chỉ thêm chật đất.

Một số khác lại cảm thấy đám người này không nên cay nghiệt với Cố Uyển Như như vậy, Cố Uyển Như luôn trước giờ luôn rất tốt bụng, cũng chưa từng gây hấn hay hãm hại ai cả, thậm chí lúc còn đi học còn đã giúp đỡ rất nhiều người.

Nhưng với bầu không khí này, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc im lặng ngồi sang một bên.

Tiền Nhã nhìn thấy cảnh họp lớp náo nhiệt như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý.

Cô ta cũng rất hài lòng khi được mọi người khen ngợi và chào đón, lúc này cô ta giống như nữ chính được tất cả mọi người phục tùng.

Chỉ mời đám bạn nghèo này ăn một bữa cơm, bọn họ đã như giống chó chạy sau đuôi.

Bên dưới khách sạn Danh Hào, Giang Hải nhìn thấy Cố Uyển Như ăn mặc giản dị thì liên tục lắc đầu.

Cô vợ ngốc này thực sự không biết làm sao có thể lăn lộn trong xã hội trong suốt mấy năm qua, thật sự có cảm giác như thể cô ấy không hề nhận ra sự nham hiểm của thế giới này.

Tham dự buổi họp lớp, sợ mọi người cảm thấy có khoảng cách nên cô đã cố tình ăn mặc giản dị, thậm chí không đeo trang sức đắt tiền.

“Anh đã chuẩn bị cho em một bộ quần áo để ở trong xe, em không muốn thay thật sao?”

Họp lớp, thực chất chính là để phô trương và giả vờ nịnh nọt lẫn nhau. Nếu như thật sự có mối quan hệ bạn bè tốt, thân với ai thì cứ tụp tập riêng với người đó là được rồi, tội gì phải kéo cả lớp lại làm gì.

Đương nhiên đây là lần đầu tiên Cố Uyển Như được mời tham gia buổi họp lớp, nên cũng không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Giang Hải.

“Không cần đâu, các bạn học của em gia cảnh cũng bình thường thôi.” Cố Uyển Như khoác lấy cánh tay Giang Hải

“Có người hỏi đến thì cứ nói em vẫn còn làm trong tập đoàn Cố thị là được rồi.”

 Đúng lúc này, mấy người còn lại cuối cùng cũng đã đến đông đủ, Tiền Nhã lập tức yêu cầu người phục vụ dọn đồ ăn lên.

“Cố Uyển Như đến rồi…”

Đột nhiên một người trong đám bọn họ hét lên. Giọng điệu ngạc nhiên cùng biểu tình giễu cợt đợi màn kịch hay sắp diễn ra.

Nghe tới đây, mọi người ngừng bàn tán, thay vào đó bọn họ cũng cùng lúc dõi theo ánh nhìn của người đó.

Tiền Nhã nhìn lên.

Nhìn thấy Cố Uyển Như thì chỉ hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên con hồ ly tinh đó được đàn ông bao nuôi vậy mà còn ra vẻ ngây thơ, đúng là thật rẻ tiền.

Có điều…

Tiền Nhã có hơi ngạc nhiên, mặc dù người đàn ông bên cạnh Cố Uyển Như trông rất bình thường, nhưng quần áo của anh ta không tầm thường chút nào.

Rất có giá trị.

Nhưng đám người còn lại không quá để ý tới Giang Hải, mặc dù quần áo của anh ta rất đắt tiền, nhưng cùng lắm cũng chỉ không quá tệ mà thôi.

Điều bọn họ quan tâm chính là Cố Uyển Như, người phụ nữ này so còn xinh đẹp hơn với mấy năm trước nhiều, thậm chí thần thái tự tin toát ra, vô tình mang theo một chút khí chất nữ vương trong thiên hạ.

Người đứng đầu tập đoàn Uyển Như, đương nhiên có khí chất của một người ở tầng lớp trên.

Cố Uyển Như hơi ngại ngùng vẫy tay chào với một vài người bạn thân.

“Tiểu Trư, cậu lại béo lên rồi.”

Bạn học nam được nhắc đến cười toe toét.

“Chu Lị, quần áo của cậu đẹp quá.”

Chu Lị nở một nụ cười gượng gạo và quay mặt sang một bên.

Trên khuôn mặt Cố Uyển Như vẫn luôn giữ nụ cười, tùy ý tìm một chỗ rồi kéo Giang Hải ngồi xuống.

“Cố Uyển Như, cậu cũng có giá cao quá, lại để mọi người chờ lâu như vậy.”

Giang Hải nghe vậy khẽ nhíu mày.

Người đang nói chính là Tiền Nhã.

“Đúng vậy, thật sự nghĩ mình là nhân vật quan trọng sao? Đến muộn rồi cũng không thèm xin lỗi Tiền Nhã một tiếng là có ý gì đây!”

Sau khi người này lên tiếng chỉ trích, đám bạn học khác cũng bắt đầu mở miệng xì xầm.

“Bữa cơm hôm nay là do Tiền Nhã mời, đến ăn miễn phí cũng thôi đi, còn dẫn thêm một miệng ăn đến, lẽ nào nhà cậu không có nổi cơm để ăn luôn sao?”

Vẻ mặt của Cố Uyển Như đột ngột thay đổi, không ngờ ngay khi vừa ngồi xuống, đã có người bắt đầu công kích cô rồi.

“Thời gian buổi hẹn không phải đã nói là mười hai giờ sao?” Cố Uyển Như tức giận đến đỏ mặt.

Nhưng, ngay lập tức, lại nhìn sang Tiền Nhã: “Bạn bè tụ tập, mọi người tự sắp xếp với nhau là được rồi, Tiền Nhã, cậu cũng quá tốn kém rồi.”

Quản lý nguyên cả Tập đoàn Uyển Như, thư ký sẽ thay cô lập kế hoạch một cách cẩn thận cho lịch trình mỗi phút mỗi giây, đúng giờ chính là nguyên tắc cơ bản nhất.

Nếu Cố Uyển Như là người đến cuối cùng, chỉ có thể nói những người khác đã đến quá sớm.

Chu Lị thì thầm vài câu với Tiền Nhã, sau đó mỉm cười xoa dịu bầu không khí: “Đều là bạn học cùng lớp cả, đừng nói mấy câu không vui này nữa, đồ ăn cũng đã dọn lên rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Chuyện Chu Lị quay sang nói với Tiền Nhã chính là, không cần phải vội, nếu chọc giận khiến Cố Uyển Như bỏ đi thật, thì màn kịch phía sau sẽ mất vui rồi.

Cô ta làm gì có ý tốt chứ.

“Bỏ đi, bỏ đi, mọi người ăn cơm đi.” Tiền Nhã hờ hững xua tay, không thèm nhìn Cố Uyển Như nữa.

Tất cả đám bạn học có mặt làm sao có thể không nhìn rõ tình hình lúc này được chứ, có lẽ không lâu nữa bọn họ sẽ được nhìn thấy Cố Uyển Như phải bẽ mặt như thế nào.

Lần đó, tên bạn trai khốn nạn của kia nằm trên người cô ta nhưng lại gọi tên Cố Tiền Dao, chuyện này đối với Tiền Nhã là một nỗi nhục vô cùng lớn, cô ta nhất định sẽ không nhịn mà cho qua.

Chỉ có cô ta mới xứng đáng là nữ thần, cho dù là lúc đi học hay sau khi tốt nghiệp.

Lúc này, nhìn thấy Cố Uyển Như mặc trên người một bộ đồ hết sức bình thường, Tiền Nhã tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.

Giang Hải liếc nhìn Tiền Nhã rồi khẽ lắc đầu.

Người phụ nữ này đeo trang sức tinh xảo, trang điểm xinh đẹp.

Tuy nhiên, nó mang lại cho người ta cảm giác thô tục, rỗng tuếch, và một sự thù địch tận trong xương tủy.

Có lẽ vì Cố Uyển Như trước giờ vốn trọng tình cảm, trân quý tình bạn này, cho nên lần đầu tiên được mời đến họp lớp cô đã không suy nghĩ mà tới ngay.

Nói một cách khác, Cố Uyển Như của trước đây rất tự ti, lần này được mọi người mời đến tham dự thì có cảm giác giống như được công nhân.

“Này, Cố Uyển Như…”

Ở đầu kia của chiếc bàn lớn, một cô gái miệng mồm chanh chua vừa ăn vừa thản nhiên nói.

“Tôi nghe nói cậu được người ta bao nuôi có thật không?”

Khuôn mặt của Cố Uyển Như lập tức thay đổi, rất xấu hổ và khó coi.

Ai lại tung tin đồn thất thiệt này vậy?

“Cố Uyển Như tìm được một người bao nuôi cũng thật có thực lực, chứ giống như chúng ta đây, cho dù muốn tìm một người như vậy, cũng không ai thèm để mắt đến.”

Nghe thì có vẻ như tự đánh giá thấp mình, nhưng thực ra là đang muốn làm nhục Cố Uyển Như.

Đám người còn lại trên bàn cũng phát ra một tràng cười sảng khoái.

Một vài người không muốn dính líu vào, nhưng khi nghe vậy cũng cảm thấy rất buồn cười, sau đó cười hùa theo bọn họ.

Tiền Nhã thở dài, lắc đầu rồi nói, “Tôi đoán, cũng chẳng phải tìm được người có tiền gì đâu, cậu xem bộ đồ trên người cậu đáng một trăm tệ không?”

“À đúng rồi.” Một người khác vỗ đùi rồi nói: “Cậu có thể nhờ Tiền Nhã nha, cậu ấy quen rất nhiều người có tiền, có thể giới thiệu vài người cho cậu.”

“Mấy người đó vừa già vừa xấu, không được không được.”

“Chỉ là tìm một một người bao nuôi thôi không phải sao, quan tâm gì đến xấu hay đẹp chứ, gã nào có tiền nuôi gái mà bụng không phệ.”

Sắc mặt của Cố Uyển Như tái nhợt, rất buồn trước sự mỉa mai châm biếm của bọn họ.

Cô không biết bản thân đã làm gì đắc tội đến mấy người này.

Mấy năm không gặp, tự dưng lại có ác cảm với cô.

Hối hận, Cố Uyển Như thật sự đã hối hận khi đến buổi họp lớp này.

“Cạch…”

Cố Uyển Như nặng nề đặt đồ ăn xuống, đỏ mặt: “Giang Hải, đi thôi.”

Nói xong, Cố Uyển Như đứng dậy.

Chẳng có lý do gì để ở lại đây cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK