Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta chậm rãi đi tới, chẳng thèm coi mấy khẩu súng của chúng ra gì.

“Bỏ súng xuống. Chúng mày mù hết rồi sao, đây là anh Cừu!”

Bọn chúng lập tức cất súng về bên hông, tên đi đầu bắt đầu cười nịnh nọt.

Mắt anh ta nhìn rượu và thức ăn trên bàn thì vò đầu: “Anh Cừu ở đây chán quá nên bọn em mới mạng ít thức ăn đến đây đánh chén.”

“Ăn uống cũng no đủ nhỉ?” Anh mắt Cừu Tứ liếc về phía góc, từ trên người mấy cô gái đó, anh ta như nhìn thấy bóng dáng của em gái mình.

“Ăn xong rồi, xong rồi ạ…… ôi ôi, đều là do em mắt chó không thấy núi thái sơn…….”

Một tên chạy nhanh tưới nhấc lên một chén rượu, cung kính đưa cho Cừu Tứ.

Cừu Tứ mỉm cười, chậm rãi, đưa ly rượu ra trước mặt mấy tên đó.

Trong mắt Cừu Tứ, bốn tên này, đã là người chết rồi.

Bữa ăn này coi như là bữa cuối cùng, bữa rượu này coi như là rượu đưa tiễn của chúng đi.

“Lên đường đi!” Trong ánh mắt Cừu Tứ hiện ra sát ý.

————–

Tại một câu lạc bộ đêm ở Thanh Thiền.

Trong một phòng bao, âm thanh ầm ỹ.

Một người đàn ông quần áo đàng hoàng, bộ dáng cà lơ phất phơ tay cầm một ly rượu đang cười rất điên cuồng.

“Cái tên Tả Thành ngu ngốc kia, đầu tiên là bị người ta phế đi của quý, sau đó lại bị mọi ruột đến chết, đúng là đáng đời.”

Tên còn lại cười lạnh: “Không có con trai, địa vị của Tả Quang Hào ở nhà họ Tả…… ha ha……”

Bất luận là có chuyện gì, đối với một gia tộc, việc kế nghiệp hương hỏa là một việc rất quan trọng. Không có con, cũng sẽ không quyền thừa kế, Tả Quang Hào đã bị gạt ra ngoài rồi.

Một đám đàn bà hở ngực dụi vào lòng tên đó, người thì liên tục vặn vẹo.

“Anh Tả, hay là…. chúng mình lên lầu chơi đi?”

Người đàn ông tòm lấy tóc người phụ nữ, khiến cô ta phải ngẩng đầu lên.

“Hôm nay anh rất vui, cử ở đây hầu hạ anh cho tốt vào, anh sẽ không bạc đãi cô em đâu.”

Tóc của cô ta suýt nữa thì bị kéo đứt, nhưng vẫn phải nén lại, nở nụ cười nịnh nọt, phóng đãng.

“Anh Tả, anh muốn chơi như thế nào, em sẽ chơi cùng với anh như thế…… chỉ là, anh nhìn cái túi kia……”

“Không phải chỉ là một cái túi thôi sao, không đáng gì…..”

Anh ta đè đầu cô gái đó xuống.

Có gái thuận theo ý anh ta quỳ xuống.

Trong phòng, truyền ra tiếng ồn ào.

“Em cá là trong súng của anh không có đạn……….”

Người đàn ông hừ lạnh, sảng khoái ngẩng đầu lên: “Ông đây chỉ có đại pháo, không có súng!”

Người đàn ông này tên là Tả Xán, cũng là một tên phá gia chi tử có tiếng.

Bởi vì địa vị của nhà họ Tả ở Thanh Thiền rất cao, nên họ cũng rất ngang ngược, kiêu ngạo.

Còn người đàn ông trẻ tuổi có đôi lông mày dài hẹp kia là Tả Hân, là anh họ của Tả Xán, anh ta rất trầm tĩnh, đa mưu túc trí.

Trong phòng riêng, cảnh xuân đang diễn ra, nhưng điều bọn họ không biết là ở bên ngoài câu lạc bộ có mấy chiếc xe từ Thành phố Giang Tư đến.

Cửa xe mở ra, người xuống xe đầu tiên chính là Hạ Phi.

Đằng sau Hạ Phi là một đám anh em.

Mấy anh em ai cũng muốn đến để báo thù cho người anh em đã bị giết.

Nhưng ở Thành phố Giang Tư không thể không có ai canh giữ, nên Hạ Phi chỉ dẫn mười người theo.

Như thế này là đủ rồi.

Bởi vì người ngồi trên chiếc xe cách đó không xa chính là Thất Hồn.

Thất Hồn không xuống xe, chỉ kéo kính xe xuống, nói 1 câu: “Không có cao thủ đâu, cứ yên tâm làm việc đi.”

Nếu như ba con chó nhà họ Tả xuất hiện, thì Thất Hồn sẽ ra tay.

Giang Hải sẽ không để cho bọn Hạ Phi hy sinh vô ích.

“Rầm rầm rầm……”

Cửa phòng bị đập vang lên, âm thanh ầm ỹ phát ra từ căn phòng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Cửa bị đá văng ra, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc, phụ nữ thì hét lên chói tai. Sau một trận gà bay chó sủa, thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc cuối cùng cũng dừng lại..

Thấy cảnh xuân sắc trong phòng khóe miệng Hạ Phi không nhịn được hiện lên một nụ cười lạnh.

Tả Hân giật mình xoay người, nhìn thấy trên tay bọn người Hạ Phi có cầm dao, thì đồng tử co rụt lại.

“Chúng mày là ai?”

Câu lạc bộ này là tài sản của nhà họ Tả, bảo vệ bên ngoài đương nhiên sẽ không để bọn người Hạ Phi cầm dao vào.

Cho dù là xông vào, cũng sẽ lập tức thông báo cho bọn họ biết.

Sao có thể không thông báo gì đã để cho bọn người này cầm dao vào phòng được?

Hạ Phi cười lạnh: “Chúng mày, ai họ Tả?”

Tả Hân giận tái mặt, không nói gì âm thầm suy đoán, mấy người này là từ đâu tới.

Vừa mới đến đã hỏi ai họ Tả, thế thì chắc chắn không phải là đến tặng đồ.

“Tao là Tả Xán, chúng mày đến làm gì……”

Đứng ở trên địa bàn của nhà mình nên Tả Xán có cũng rất kiêu ngạo.

Gã ta đá cô nàng đang ngồi bên cạnh ra dọa cô ta sợ hết hồn, quần còn chưa kịp kéo: “Chúng mày có biết đây là chỗ nào không?”

“Là đâu không quan trọng, nếu mày muốn chết ở đây vậy tao sẽ tành toàn cho mày.”

Hạ Phi từ trước giờ đều không thích nhiều lời, tiến tới kề dao vào cổ hắn.

“Muốn chết à! Chúng mày ăn gan hùm mật báo rồi phải không, ở địa bàn của nhà họ Tả mà dám cầm dao……”

“Người đâu……”

“Bụp……”

Tả Xán giương nanh múa vuốt kêu la, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đã làm cho anh ta bị choáng váng.

Cơn đau đột nhiên xông tới, Tả Xán chậm rãi cúi đầu, con dao nhọn đó đã đâm xuyên qua bụng gã……

……

Tả Xán còn chưa nói hết câu, dao của Hạ Phi đã muốn lấy mạng của gã.

“Chúng mày, chúng mày……”

“Aaaa……”

Tả Xán lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, miệng cũng bắt đầu chảy máu.

Dao của Hạ Phi bắt đầu xoay tròn, anh ta muốn hủy hoại toàn bộ nội tạng cả Tả Xán. Khiến cho anh ta chết từ từ trong đau khổ.

Tả Xán ngã xuống, tay ôm bụng, nhìn về phía anh họ, trong miệng còn lúng búng muốn nói gì đó.

Anh ta muốn xin Tả Hân cứu anh ta.

Anh ta cũng không biết tại sao Tả Hân không nói câu nào.

Thậm chí, lúc đó anh ta còn nghĩ liệu có phải tên sát thủ này là do Tả Hân tìm tới.

Mà, hiện tại sắc mặt của Tả Hân trắng bệch, ngồi đơ ra tại chỗ.

Anh ta chỉ có thể ngồi im nhìn đồng tử của Tả Xán dần mất đi tiêu cự, tính mạng đang dần mất đi, thân thể thì run rẩy.

Nhìn thấy em họ mình bị giết chết, Tả Hân nuốt nước miếng.

Tên này chính là tên điên, vừa vào cửa không nói hai câu đã giết người.

“Mày tên là gì?”

Hạ Phi nhìn về phía Tả Hân.

“Tôi tên là Hồ Khắc…… Hồ Khắc…… thật sự là Hồ Khắc……”

“Xin anh đừng giết tôi, tôi thật sự không quen biết anh ta….. thật sự không quen biết……”

Tả Hân sửng sốt sợ tới mức suýt nữa thì tiểu cả ra quần vội vàng giải thích.

Anh ta đã nhanh chóng nhìn ra, mấy người này tới là vì muốn nhằm vào người nhà họ Tả.

Nếu anh ta nói ra anh ta họ Tả, thì kết cục có thể sẽ còn thảm hơn cả Tả Xán.

Mà Hồ Khắc thật ra chính là nghệ danh của cô gái trong lòng anh ta bây giờ.

Cả người Tả Hân run rẩy, cô gái họ Hồ trong lòng anh ta bị dọa cho choáng váng.

“Chúng mày tên là gì?”

Từng người một bắt đầu giới thiệu họ tên.

Hạ Phi cầm dao đi đi đi lại.

Anh ta cũng không quan tâm Tả Hân có thật sự tên là Hồ Khắc hay không.

Gã ta họ Tả hay họ Hồ cũng được, cũng chẳng quan trọng.

Ý của Giang Hải lần này chính là: Giang Hải muốn cho đám người họ Tả biết, việc họ mang họ Tả, đã là một cái tội.

Bọn chúng dám đến Thành phố Giang Tư gây sự, dám giết người của tập đoàn Uyển Như ở Thành phố Giang Tư, bây giờ Giang Hải muốn bắt đầu giải quyết.

Trở về xe, Hạ Phi mới lôi con dao ra lau vết máu.

“Chỗ tiếp theo!”

10 phút sau, nhóm người Hạ Phi xuất hiện ở một quán ăn đêm khác, dùng cách tương tự như lúc trước nghênh ngang ra vào, giết chết mấy tên người nhà họ Tả.

Cuối cùng mấy chiếc xe lại nghênh ngang trở về Thành phố Giang Tư.

Trước khi đi, Hạ Phi còn bỏ lại một câu, nếu như tâm trạng của anh ta không thoải mái, sẽ đến Thanh Thiền để giết người, mà mục tiêu của họ, chắc chắn sẽ là người nhà họ Tả.

Nguyên nhân?

Nguyên nhân là gì thì trong lòng người nhà họ Tả đều biết.

Tại nhà họ Tả, mấy người có địa vị đều đã tập trung lại thức trắng đêm.

“Điều tra rõ tình hình ở bên kho hàng kia rồi.”

“Không còn ngờ gì, là do Cừu Tứ làm.”

Cừu Tứ còn thả mấy cô gái đó đi, cho mỗi người một ít tiền.

Mấy cô gái này chắc đã bị làm nhục tầm hơn nửa tháng, đáng nhẽ mấy cô đó không nên phải chịu đựng như vậy..

Cừu Tứ còn dùng mấy cái xích đó treo mấy tên kia lên.

Anh ta dùng một con dao đâm vào đùi bọn chúng, dùng một cái ống hút cắm vào động mạnh.

Bọn chúng nhìn lẫn nhau, nhìn thấy máu tươi chảy từ đùi của người còn lại.

Rất nhanh, bởi vì mất máu quá nhiều, nên bọn chúng cảm thấy rét run cả người.

“Ô ô……”

Bọn chúng giãy dụa cho sinh mạng của mình, nhưng Cừu Tứ cũng chẳng thèm quan tâm.

Mấy tên súc sinh nên phải chết cùng Tả Thành.

Chẳng lẽ trong nhà bọn chúng không có phụ nữ sao?

Chẳng lẽ bọn chúng không có mẹ sinh ra hay sao?

Chẳng lẽ bọn chúng không có vợ sao?

Tới khi bọn chúng ngất đi vì mất quá nhiều máu, thì Cừu Tứ mới chậm rãi rời đi.

Không tới nửa tiếng sau, cảnh sát đã tìm được kho hàng buôn lậu này.

Nên hơn 10 thùng hàng trắng đã bị tiêu hủy.

Tìm được hơn 300 thùng văn vật

Không bao lâu sau thì tin tức này cũng được đưa lên bản tin.

“Đã điều tra ra những người đó chưa?”

Giọng Tả Quang Tổ vang lên lạnh như băng.

Hiện quyền hành của ông ta ở nhà họ Tả đang càng ngày càng mạnh, nhưng trong trường hợp này thì ông ta lại càng mất mặt.

Mấy chuyện liên tiếp xảy ra với nhà họ Tả ở Thanh Thiền, đúng là chuyện cười cho cả thiên hạ.

Đầu tiên là Tả Thành bị phế, sau đó là bị giết. Bây giờ, chỉ trong vòng một đêm mà hai người nhà họ Tả đã bị giết chết.

“Gia chủ, bọn chúng đã rời khỏi Thanh Thiền.”

“Rầm.”

Tả Quang Tổ không nhịn được đập một cái thật mạnh lên bàn.

Ở Thanh Thiền, Cừu Tứ giống như một con giòi ở trong xương vậy, lúc nào cũng có thể gây hại cho cơ thể.

Ai muốn tìm được Cừu Tứ thì đúng là khó như lên trời. Chẳng ai có thể giữ chân được một cổ võ giả như anh ta.

“Liên lạc với Tây Cảnh.”

Sắc mặt Tả Quang Tổ âm trầm tới cực hạn.

Không phải là tình huống bất đắc dĩ, thì nhà họ Tả nhất định sẽ không cầu xin sự giúp đỡ từ cổ võ thế gia ở Tây Cảnh. Nhưng đối mặt với Cừu Tứ đang điên cuồng như vậy, Tả Quang Tổ không còn lựa chọn nào khác.

Theo quy tắc của cổ võ giả, thì một cổ võ giả nhất định không được phép ra tay với võ giả, lại càng không được phép ra tay với người thường.

Cừu Tứ là một cổ võ giả, nhưng trước giờ vẫn đều dấu đi. Nên Cừu Tứ mới có thể ra tay mà không ai nói gì như vậy.

Nhưng nếu thân phận cổ võ giả của Cừu Tứ bị phanh phui ra, để cho cổ võ thế gia ở Tây Cảnh biết, thì họ sẽ tới xử lý Cừu Tứ.

Đến lúc đó không chỉ có Cừu Tứ gặp chuyện, mà nhà họ Tả cũng sẽ bị liên lụy. Vì mấy năm nay Cừu Tứ đều làm việc cho nhà họ Tả mà.

“Gia chủ…… nếu không phải bất đắc dĩ……”

Một người đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ.

“Chẳng nhẽ hiện giờ còn có cách nào khác sao?”

Tả Quang Tổ biết, họa của nhà họ Tả chỉ mới bắt đầu thôi. Nếu ngày nào đó Giang Hải vui lên, chạy đến Thanh Thiền để tàn sát, thì đúng là không thể chịu nổi.

“Tôi thấy, tốt nhất bây giờ chúng ta nên…..”

Ông ta mới nói được nửa câu đã dừng lại ngửa cổ lên nhìn Tả Quang Tổ.

Bên trong phòng, mọi người trầm mặc không nói gì, chuyện này rất quan trọng.

“Nếu có võ sĩ của nước Nhật, thì dù là Thành phố Giang Tư, hay là Cừu Tứ, cũng chẳng là gì.”

“Cái này……” Tả Quang Tổ thong thả bước đi, rồi rơi vào trầm tư.

Nếu chuyện này thành công thì có thể ăn ngon ngủ yên mãi mãi rồi.

Nhưng nếu thất bại thì đúng là vạn kiếp bất phục.

“Gia chủ, chúng ta không còn thời gian để lo lắng nữa đâu, cùng lắm thì cho võ sĩ nước Nhật kia nhiều lợi ích một chút. Chỉ cần mọi chuyện thành công, nhà họ Tả của chúng ta sẽ nắm được toàn bộ Thanh Thiền.”

Một lúc lâu sau Tả Quang Tổ bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK