Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Uyển Như lo sợ giữ chặt Giang Hải: “Chạy thôi, họ tới nữa rồi.”

Giang Hải cứ đứng đó, vỗ lên tay của Cố Uyển Như an ủi. Chiếc xe dừng lại, một đám người nhảy xuống, trong tay họ đều là vũ khí. Dẫn đầu là Tần Hiên, khi anh ta vừa thấy hiện trường thì miệng há hốc lên.

Một đám người lăn lê trên đất, kêu gào thảm thiết. Tần Hiên vọt tới trước mặt Giang Hải , trong ánh mắt vừa kính vừa sợ. Ai có thể đánh cả đám người thành ra như vậy, hơn nữa bản thân Giang Hải còn đứng thoải mái không hề thở gấp.

Còn là người sao? Anh ta chỉ biết Giang Hải biết đánh nhau, nhưng không ngờ lại lợi hại tới mức này.

Tần Hiên quẹt đi mồ hôi trên trán: “Anh Giang, tôi tới muộn.”

“Không sao.” Giang Hải hỏi: “Thất Hồn đâu?”

“Anh ấy xử lý đám khác, gần đây du côn tới đây quấy rối rất nhiều…” Tần Hiên muốn nói lại thôi

Giang Hải cười lạnh: “Chọc giận người không nên chọc sao?”

Giang Hải cho dù có thể đánh, Thất Hồn cho dù mạnh, nhưng bọn họ cũng chỉ có hai người.

“Họ muốn chết cứ để họ toại nguyện đi.” Giang Hải đứng trước tên cầm đầu.

“Vừa rồi mày nói một cái cây đáng giá bao nhiêu tiền?” Giang Hải hỏi.

Tên cầm đầu cười nịnh nọt: “Đại… Đại ca, em không có mắt, tha cho em, nếu biết chỗ này là địa bàn của ngài thì tôi không dám tới rồi…”

“Một gốc cây bao nhiêu tiền?” Giang Hải hỏi lại, giọng nói mang theo sự lạnh nhạt.

“Hỏi mày đấy, bao nhiêu tiền?” Tần Hiên đạp một đạp.

Tên cầm đầu đập đầu xuống đất, giơ hai tay đầu hàng: “Đại ca em sai rồi. Em nói, em nói.”

“Một cây là năm mươi triệu, cây cỏ mười triệu.”

Giang Hải hỏi: “Tạo trả. Tổng bao nhiêu tính đi.”

Tần Hiên khó hiểu nhìn Giang Hải, đúng là rất biết kinh doanh, đây là muốn tính sổ với nhóm người đang náo loạn ở trung tâm thương mại đây mà. Bọn mày muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho, sẽ khiến bọn mày hài lòng luôn.

Nhưng sau đó bọn mày cũng phải bồi thường cho ông đây, khiến ông đây hài lòng mới được. Đều là những người làm ăn, ai dám không tuân thủ quy tắc là muốn bị khử sao.

“Đại ca, miếng đất này không hề có liên quan gì cả, em chỉ đùa thôi.”

Tên cầm đầu cảm thấy nguy hiểm, lăn lộn trong giang hồ thì phải biết thời thế, lúc này nên giả bộ hiền lành trước mặt diêm vương này.

“Tiền bồi thường không cần?”

Tên cầm đầu gật đầu như gà mổ thóc.

Giang Hải cười yếu ớt: “Ồ, đến lượt tao.”

“Tao vừa mới sang phẳng chỗ này, mày tới giẫm hư rồi. Hay thế này, tao lấy rẻ, mỗi dấu chân là mười triệu đồng.”

Giang Hải mặt bình tĩnh nói. Tần Hiên nghe vậy theo phản xạ nhìn dấu chân. Quá tàn nhẫn rồi. Tần Hiên cũng đã từng làm chuyện ác nhưng giống như Giang Hải thì chưa thấy, cũng chưa từng nghe qua.

Thực sự gậy ông đập lưng ông rồi, là do bọn mày dùng chiêu sư tử ngoạm trước, tao đây chỉ bắt chước bọn mày. Quan trọng nhất là hiện quyền chủ động đang nằm trong tay Giang Hải.

Loại người như thế mới là đáng sợ nhất.

“Mọi người đông vậy, lại nằm đè lên cây cỏ của tao, à còn nằm thoải mái vô cùng, rất hưởng thụ trên đất của tao. Thôi, tính rẻ tổng chỉ cần hai tỷ là đủ, nhiều không?”

Tên cầm đầu không dám nói câu nào.

Tần Hiên quát: “Hỏi mày đó, câm điếc hết rồi à?”

“Không nhiều, không nhiều.” Tên cầm đầu nào dám từ chối, dù sao không có tiền anh ta cũng chẳng làm gì được.

Giang Hải nói với Tần Hiên: “Đánh gãy một chân, sau đó trói hết lại. Bảo đại ca bọn chúng đem tiền tới chuộc, mỗi người một trăm triệu thôi, chậm một giờ tăng thêm một trăm triệu..”

“Đại ca?”

Tên cầm đầu vội vàng trả lời: “Đại ca của tôi là Thiết La, ở đây còn có cả đàn em của Đại Bàng nữa.”

Hắn ta cười chạy theo Giang Hải: “Đại ca đại nhân đại lượng, anh xem xem, chân kia đừng đánh, tiền sẽ có đủ mà…”

Giang Hải đi đến chỗ Cố Uyển Như: “Ồn ào thì đánh gãy hai chân luôn đi.”

“A…”

“A…”

Tần Hiên quyết đoán rõ ràng, ra tay dứt khoát. Cho người lôi tên cầm đầu ra ngoài, những tên còn lại vẫn để nằm đó.

“Xem như vừa rồi là thư giãn chút, mọi người làm đi, sẽ có thêm thưởng.” Giang Hải nói to với các công nhân.

Lúc này công nhân phấn khởi tinh thần tỉnh táo hơn, người bị hành hung cũng xông xáo đi làm. Ông chủ tốt như vậy, làm việc thật chính là báo đáp.

“Chúng ta đi thôi.” Anh kéo tay của Cố Uyển Như rời đi: “Trời nắng thế này em nên để ý.”

“Em mà đen đi thì làm sao anh đêm nay tìm thấy em.”

“Đáng ghét…”

Trong thành phố, tại cuộc một họp mặt.

Trên bàn họp, Lan Thương đang ngồi còn Lan Gia Thác đứng ở phía sau. Còn có ba người khác ngồi hai bên. Thiết La ngậm điếu thuốc, lộ ra bộ dáng bất cần đời anh ta.

Ngược lại với anh ta, Đại Bàng nhìn chất phát hơn, nhưng người ở thành phố Giang Tư đều biết Đại Bàng là loại người nào. Sát Hồng lại là một phụ nữ vo cùng quyến rũ nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, cô ta nhìn ai cũng bằng ánh mắt ma mị. Đó chính là chiêu thu phục đàn ông của cô ta.

“Nếu tôi xử lý được tên họ Giang đó tôi muốn hơn một nửa địa bàn của Hồng Tam Lão.” Thiết La nhếch miệng.

Hoắc Ngụy đã chết, Lan gia rất cần người làm việc thay mình trong giới này, người đó không cần mạnh nhất nhưng phải trung thành nhất, mà ba người kia dường như không liên quan đến hai từ trung thành.

Đại Bàng cười gian manh: “Thế người của tao cũng ở đó, nếu người của tao xử lý được thì sao.”

“Các vị hình như quên tôi nhỉ? Cái gì cũng chiếm cả, tôi phận nữ nhi nên làm sao?” Vừa nói vừa õng ẹo, giọng nói ma mị, lại có lực hấp dẫn, khiến đám đàn ông không chịu nổi mà rụt rịch.

Lan Thương cũng cố gắng lắm mới áp chế bản thân không bị sự ma mị kia thu hút.

Lan Thương nói: “Chỉ cần là ai giúp khử được tên Giang Hải thì Lan gia sẽ giúp người đó thu về địa bàn béo bở kia.”

“Người có thể đem Giang Hải quăng trước mặt tôi để tôi xử lý, thì Lan gia sẽ giúp đỡ tranh giành lấy nửa đia bàn.”

“Địa bàn của Hồng Tam Lão, Lan gia chỉ cần một phần nhỏ, còn lại chia theo công.”

Sắc mặt của Thiết La trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng. Phần còn lại? Còn bao nhiêu chứ?  Lúc này, một tên đàn em bước vào, ghé sát vào tai Thiết La thì thầm vài câu.

Thiết La vỗ bàn: “Mày nói gì?”

Ngay sau đó, Đại Bàng và Sát Hồng đều nhận được tin tức, tất cả người được phái đi đều đã thất bại, những kẻ bị mang về không mất một tay thì cũng mất một chân.

Tên đó nói: “Ở công trường phía tây thành phố có một cao thủ, gần một trăm anh em của chúng ta đều bị người kia hạ.”

“Một người?”

Tất cả mọi người tự động cảnh giác hơn. Lan Thương vừa nghe, sắc mặt xấu đi, giận tím mặt nghĩ đến một thân phận: võ giả!

Chẳng trách Hoắc Ngụy lại thua, một tên giang hồ quèn đối đầu với một võ giả, đúng là lấy trứng chọi đá mà. Cả ba người đều nhìn về phía Lan Thương.

Đại Bàng nói: “Đàn em của chúng tôi không chỉ bị chặt tay chặt chân, còn bị đòi bồi thường một trăm triệu mỗi người.”

Sát Hồng dịu dàng nói nhưng lạnh đi vài phần: “Người bên tôi thì rẻ hơn một chút.”

Thiết La sắc mặt khó coi nhất, Giang Hải còn chưa đưa ra con số cụ thể. Phái đi bao nhiêu người trong lòng anh ta đều biết rõ, nhưng trên công trường có bao nhiêu cái cây, bao nhiêu ngọn cỏ ai có thể đếm được chứ.

Thiết La nói: “Lan chủ, anh em chúng tôi đều là làm cho Lan gia, cũng nên đưa họ về lại chứ?”

Lan Gia Thác nói: “Một lũ vô dụng, nhiều người thế cũng không làm gì được?”

Thiết La nheo mắt: “Lan gia chủ, đây là vứt cày giữa đường?”

“Chuyện tôi đã hứa tôi sẽ làm, tôi cần kết quả là Giang Hải, còn về quá trình không liên quan tới chúng tôi. Nên nhớ cái tôi cần chính là tên Giang Hải kia.” Lan Thương nói không vấp, mặt không đổi, không thể nhìn thấu được ông ta đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này nhất thời không ai nói chuyện, mặc dù không có Hoắc Ngụy, Lan gia này cũng không ai dám làm gì.

Một người vội vàng bước vào, cung kính đưa điện thoại cho Lan Thương: “Ông chủ, là Tần Hiên.”

“Hả?” Lan Thương rất kinh ngạc, Tần Hiên có tư cách gì mà dám gọi ông chứ.

Chuyện Tần Hiên đi theo Giang Hải đã không phải là bí mật, Lan Thương đang muốn biết đầu của anh ta có phải là bị lừa đá không mà lại lựa chọn như vậy.

Nhưng nếu Giang Hải là võ giả, thì e là không nói trước được điều gì. Thành phố Giang Tư vẫn tồn tại võ giả, nhưng họ luôn rất kiêu ngạo, sao có thể đồng ý quy thuận Lan Thương chứ.

Nhận điện thoại, Lan Thương hừ lạnh: “Tần Hiên, ngay cả mày cũng dám đối đầu với tao, đối đầu với Lan gia?”

“Ông đừng phí lời, hãy cho người mang tiền đến chuộc người đi. Chậm một phút tăng thêm một trăm triệu.”

Tần Hiên không nể tình, lời nói lạnh như băng không hề sợ hãi: “Trả cùng lúc, một trăm triệu, không chuộc từng người. Thiếu một đồng cũng không được”

Sau đó Lan Thương chỉ nghe được tiếng tút tút kéo dài, trong mắt Lan Thương tràn đầy sát khí, tên Tần Hiên này là đang muốn chết sao?

Nhìn mấy người Thiết La, Lan Thương đột nhiên hiểu được, đòi tiền là phụ, Tần Hiên đang muốn chia rẽ bọn họ, muốn làm cho mấy người Thiết La phản lại ông ta.

Đây là tâm kế, lớn mạnh như Lan gia cũng không thể đắc tội quá nhiều người cùng lúc. Lan Thương đứng dậy bước đi.

Sát Hồng cười kiều mị: “Lan gia chủ, vậy hợp tác kia nên dừng nhỉ?”

“Sao? Muốn uy hiếm Lan gia.” Lan Gia Thác cười nhạo: “Cũng không tự nhìn lại xen mình là ai.”

Tuy Lan Gia Thác chỉ là tên phá của, nhưng mấy người Thiết La lại iim lặng, trong mắt ai cũng đều lộ ra lửa giận.

Lan Thương nói: “Những gì Lan gia đã hứa đều có hiệu lực, Lan gia không cần địa bàn của Hồng Tam Lão, ai bắt được Giang Hải thì nó là của người đó.”

Nói xong Lan Thương rời đi luôn.

“Làm sao bây giờ? Chuộc người thì quá mất mặt?” Đại Bàng giận tím mặt, những việc mà Lan Thương làm khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Thiết La cười lạnh: “Gần hai trăm người, để anh ta nuôi cơm đi.”

Sát Hồng lạnh lùng nói: “Ý của anh là không lo sao?”

“Lo thế nào bây giờ?” Thiết La vỗ bàn: “Chẳng lẻ bỏ tiền cho tên đó ăn không?”

Mấy tỷ lận đó.

Ở công trường phía tây, mấy chục chiếc xe đứng ở ven đường, tất cả những người gây sự đã bị đưa về đây. Thất Hồn đứng ở trước mặt Giang Hải , phía sau anh ta là mười người, Thiên Ưng Môn đều đông đủ.

Giang Hải gật đầu, đám người Thất Hồn cùng Tần Hiên đang trông giữ hai trăm người. Cố Uyển Như cùng Ngô Mẫn đã sửa xong bản vẽ, sau đó chỉ còn thi công là xong.

Hai người đang bàn chuyện đi tìm đội thi công, Giang Hải nói: “Không cần tìm xa, bọn người kia đều ăn không uống không. Cứ để họ làm. Ai không làm thì không cho ăn, cho nhịn đi.”

Hơn hai trăm người đang ngồi xổm ở đây, Tần Hiên cười nhếch khóe miệng. Dù sao thì Tần Hiên cũng là người lăn lộn trong xã hội, cũng được gọi một tiếng là anh Hiên. Cũng từng đánh hội đồng không ít, nhưng một lần gom được ngần này người, lại còn có thể quát mắng trước mặt Lan Thương đúng là quá đã mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK