Ba người áo đen nhìn nhau, hai cô gái yếu đuối, sao có thể chạy trốn được, ra oai anh hùng gì chứ. Một người lên trước, vung tay tát Thúy Họa hai cái bạt tai.
Thúy Họa đau quá kêu lên rồi ngã sấp xuống. Người áo đen kia nắm lấy cổ áo của cô kéo cô dậy, véo véo cái cằm cô. Tài liệu rơi đầy đất, hai má Thúy Họa sưng phồng lên, nhưng cô vẫn ngoan cường nhìn chằm chằm người mặc áo đen.
“Cô em à?”
“Được rồi, đùa thế được rồi” Một người áo đen khác nói: “Cậu chủ còn đang đợi đấy.”
Lại nhìn về phía Cố Uyển Như : “Cố tiểu thư, cô tự mình lên xe hay là chúng tôi giúp cô lên? Chân tay chúng tôi thô kệch sợ sẽ làm cô đau đó, như thế thì cậu chủ cũng sẽ đau lòng.”
“Cố tổng, chị nhanh chạy đi.” Thúy Họa hét lên.
Không phải Cố Uyển Như không muốn chạy, mà đang đi giày cao gót căn bản là không thể chạy được. Có chạy cũng vô ích thôi. Nhanh chóng bình tĩnh lại, Cố Uyển Như biết, lúc này cần phải cố gắng kéo dài thời gian, nói không chừng Giang Hải đã trên đường về rồi.
“Xin hỏi, ba người các anh là muốnbắt cóc sao?”
Một giọng nói đột ngột vang lên thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, một người thanh niên cao ráo, gầy gò đứng ở gần đó.
Không có ai phát hiện người thanh niên này xuất hiện ở đây từ lúc nào.
“Thất Sát, nhanh chóng liên lạc với Giang Hải đi.” Cố Uyển Như nhìn thấy Kiếm Huyền thì vui mừng như nhìn thấy người thân.
Kể từ khi Giang Hải sắp xếp Thất Sát làm lái xe cho Lôi Nhân Hào, thì người thanh niên ít nói này giống như không khí ở trong công ty vậy, không ai để ý tới.
Mà trong lúc quan trọng này, Thất Sát lại xuất hiện. Hai người áo đen đưa mắt nhìn nhau, cùng lao về phía trước. Thất Sát nhìn hai người cùng tới kia như nhìn động vật nhỏ vô hại, nhưng lại làm cho bọn họ có một cảm giác rất kì lạ.
Khiến người ta khiếp sợ, rất nguy hiểm. Bọn họ phải nhanh chóng giải quyết Thất Sát.
“Bụp bụp.”
Người áo đen đang khống chế Thúy Họa không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì, hai người áo đen còn lại đã nằm bò trên đất như chó chết rồi.
“Ba người các ngươi là muốn bắt cóc ai à?” Thất Sát lại hỏi.
Người áo đen cuối cùng sợ đến mức răng va vào nhau lập cập. Kỹ năng của hai người kia như thế nào anh ta biết rõ ràng, thế mà trong chốc lát đã ngất lăn ra đó rồi. Không khoa học chút nào, bị đánh ngã mà còn không kịp kêu câu nào.
“Mày là ai?” Người áo đen nuốt nước bọt.
“Mày sẽ biết thôi, nhưng mà….”
“Không phải bây giờ.”
Người áo đen chỉ thấy nhoáng một cái thì Thất Sát đã đứng ở ngay trước mắt mình rồi. Nắm chặt lấy cổ họng gã, Thất Sát cười hung dữ
“Mày nên cảm thấy may mắn, bởi vì mày còn có chút tác dụng. Nếu không, mày đã là một xác chết rồi. Nghe nói là khi ngạt thở sẽ không cảm thấy đau, đợi lúc mày tỉnh lại thì nhớ nói cho tao biết là có thật không nhé.”
Mặt của người áo đen đỏ bừng lên, rồi dần dần tím ngắt đi, trước khi mất đi ý thức thì bị một đòn mạnh đập vào đầu. Thất Sát một tay đánh ngất người áo đen. Âm thanh ma sát ở lối vào hầm để vang lên, Giang Hải đã quay về.
Xuống xe, lạnh lùng nhìn ba người áo đen kia, lạnh nhạt nói: “Giao cho Tần Hiên, bảo anh ta moi hết thông tin từ chúng.”
Thất Sát gật đầu. Nhìn Cố Uyển Như một lượt, thấy cô không việc gì thì mới thở phào một hơi, may mà đã có sắp xếp trước. Cố Uyển Như bị dọa mặt mũi tái tợt, khóe miệng cũng có chút trắng bợt. Giang Hải ôm cô vào vòng tay, nhẹ giọng an ủi.
Quay sang nhìn thấy dấu tay tên mặt Thúy Họa, Giang Hải nói: “Thúy Họa , cô nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Đưa Cố Uyển Như được an ủi lên xe, chuyện lại giao cho Thất Sát. Công trường ở phía tây, ba người áo đen bị nhốt bên trong thùng container. Vài chậu nước lạnh đã làm ba người tỉnh lại.
Tần Hiên hỏi: “Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, muốn ăn gì không?”
Ba người bị trói rất chặt, như mấy con sâu đo lăn lộn không ngừng. Dây da bò đã ngâm qua nước, làm gì cũng không thể cởi ra được.
“Xem ra là bị câm rồi.” Tần Hiên vẫy vẫy tay “Mang ‘hàng’ lên đi.”
Mấy người đàn em cười xấu xa, treo mấy người kia lên. Đầu ngón chân vừa mới chạm xuống đất, dây dừng treo trên cổ đã thít chặt lại, nếu không muốn bị treo cổ chết thì phải cố gắng nhón mũi chân lên.
“Thấy thích không?” Tần Hiên hỏi.
Ba người nhìn chằm chằm Tần Hiên, rất không phục.
“Có biết bọn tao là ai không? Thằng ranh này, dừng lại đi…”
“Tốt nhất là thả bọn taora ngay lập tức, nếu không…”
Tần Hiên vung tay tát một bạt tai: “Nếu không thì sẽ làm cho tao hối hận khi đã tới thế giới này hả, mày có câu nào khác ới mẻ hơn được không?”
Quay người lại, nói với mấy người Kim Thâu: “Mấy đứa chúng mày, còn phải dạy dỗ thêm, bọn nó chính là tài liệu giảng dạy tốt nhất đấy.”
“Nếu không học tập cho tốt, thì sẽ không làm việc được, nói năng tàn nhẫn thì cũng chỉ có hai câu thôi. Học theo anh Giang, đánh người cũng có thể nói đạo lý.”
“Bà chủ hay nói thế nào nhờ….”
Kim Thâu vội vàng nói “Kiến thức chính là sức mạnh.”
“Đúng, đúng là câu này!” Tần Hiên cười.
“Chúng ta có kiến thức, trong tay sẽ có sức mạnh, cũng có thể thực hiện ước mơ.”
Kim Thâu bị dọa sững người, bản thân chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà thôi, ước mơ rốt cục là cái quái gì?
Lập tức tiếc nuối lắc đầu: “Xem ra món mì không hợp khẩu vị rồi, lấy hai tép tỏi ra đây.”
Vẫy tay một cái, Kim Thâu đã mang mấy cái túi bước vào, trong túi chứa toàn là gạch. Luồn dây vào, đeo lên cổ ba người kia.
Ba người áo đen đang nhón chân, bây giờ lại treo thêm cả mấy chụccân nữa suýt chút thì chết nghéo rồi.
“Có nói không?” Tần Hiên lạnh lùng hỏi.
“Mày…. đợi…. đó… tao…”
Tần Hiên sửng sốt: “Ai chà, lại còn dọa tao nữa à, tao sợ rồi đó!”
“Nào, lại thêm một chút gia vị nữa.”
Tần Hiên thật sự muốn chơi chết ba người này, đợi đến khi tinh thần của cả ba người đều cạn kiệt thì mới thả xuống.
“Ăn mì xong rồi, bây giờ ăn há cảo nhé.”
Người áo đen thở hổn hển, hung ác nhìn Tần Hiên.
Tần Hiên cười: “Mày xem, ánh mắt này, nói trước là chưa đủ đô có phải là tốt rồi không?”
Lại lôi ba người ra ngoài, trói ngược lên, cho đầu buông thỏng xuống hồ nước.
“Hỏi lại lần nữa, có nói không?”
Người áo đen sợ hãi nhìn chằm chằm hồ nước gần trong gang tấc, vừa muốn xin tha thứ thì đầu đã nhúng vào trong nước rồi. Ùng ục uống nửa bụng nước.
Nụ cười xấu xa trên mặt Tần Hiên chưa dừng: “Nấu há cảo ấy, khi nước sôi thì đừng quên cho thêm nước lạnh vào, nếu mà để nó rách lớp vỏ thì sẽ bị thay đổi hương vị đó.”
Mấy người Kim Thâu vội vàng gật đầu, đã từng lăn lộn với lão đại, chỉ quan tâm tới đánh đánh giết giết, cái nghề “làm cơm” này thật sự phải theo học tập với Tần Hiên.
Đầu nhúng vào nước một phút thì nhấc ra, ba người suýt chút đã uống no rồi.
Tiếp theo lại là một phút nữa, ba người lăn lộn và vùng vẫy trong nước. Đến khi chẳng còn sức lực nữa, chấp nhận số phận phải chết rồi. Lúc này Tần Hiên mới khoát tay bảo người thả họ ra.
“Há cảo có ngon không?” Tần Hiên hỏi rất chi là khách sáo, không biết còn thật sự cho rằng đang đi vào quán ăn.
Người áo đen nôn ra rất nhiều nước, nước mắt nước mũi tùm lum.
“Có nói không?” Trong mắt Tần Hiên lóe lên tia tàn ác.
Dám đụng vào người phụ nữ của Giang Hải, thật sự là chán sống rồi.
Cũng không nghe ngóng một chút xem, những người trước kia làm thế bị chết như thế nào rồi.
“Còn không nói hả?” Tần Hiên hừ lạnh: “Đưa rau xào lên.”
Kim Thâu gãi đầu nói: “Đại ca, rau xào này là gì? Chúng ta chưa từng chơi qua món này.”
Ở cuối đường, một chiếc xe lớn phóng nhanh tới, ánh đèn chói mắt.
Tần Hiên nói: “Đây nè, nồi đến rồi đây”
Ánh mắt Kim Thâu phát sáng lên, đây không phải là xe bồn xi măng à?
Cho người vào trong rồi quay vài vòng, thế cũng thật sự là quá ácrồi.
Kim Thâu cũng có chút lạnh hết sống lưng, đều nói gừng càng già càng cay, Tần Hiên lăn lộn ở trong xã hội nhiều rồi, cách chỉnh người cũng không phài là độc ác bình thường đâu.
May mắn lúc đầu không bị rơi vào tay Tần Hiên, còn độc ác hơn Giang Hải nhiều. Ba người áo đen cả bụng đầy nước bị đưa vào bên trong xe bồn, lăn qua lăn lại cả nửa ngày.
Ba người ở bên trong bồn thét gào thảm thiết không dứt. Kim Thâu ghé mắt nhìn vào bên trong mấy lần, bên trong còn có trục quay bằng sắt nữa, một đầu lắp lên trên, còn một đầu thì dính bê bết máu.
“Bây giờ thì nghĩ xong chưa? Có nói không?” Tần Hiên nói vọng vào trong bồn.
Chẳng có ai quan tâm Tần Hiên, chỉ biết than khóc thôi.
Tần Hiên vẫy vẫy tay: “Cho bọn họ thêm ít đồ ăn nữa.”
Mấy người áo đen bị lôi ra ngoài, đã không còn hình dáng con người nữa rồi. Sắc mặt của Tần Hiên cũng trầm xuống, mấy tên này cũng cứng miệng quá rồi.
“Có nói không?” Tần Hiên chẳng còn nhiều kiên nhẫn nữa, tức giận túm chặt lấy cằm của một người áo đen.
Làm ầm ĩ cả nửa cái khách sạn rồi mà cũng chẳng có kết quả gì. Làm to quá thì người chết mất, làm nhẹ quá thì bọn họ lại không chịu nói. Nếu lúc Giang Hải đến mà một chữ cũng không hỏi được thì chứng tỏ là năng lực của anh ta có vấn đề rồi.
“Còn không nói nữa thì cho các món nguội lên….”
Nhìn thấy mấy người áo đen nửa sống nửa chết, toàn thân đầy máu, Kim Thâu cũng run hết cả gan lên.
“Vẫn không chịu nói?”
“Bắt tao phải bày đại tiệc luôn đúng không?”
Tần Hiên chỉ hận không thể đạp chết ba tên này, hỏi có mấy câu làm sao mà khó thế chứ? Trong khách sạn, Huyền Thanh nhận được điện thoại của mấy tên đàn em gọi tới, Huyền Thanh đã uống thuốc từ lâu rồi.
Kinh nghiệm chinh phục phụ nữ của cậu chủ Huyền gia có thể viết thành một quyển sách luôn ấy chứ, nhưng suy cho cùng thì không có gì khác ngoài tiền bạc và năng lực.
Huyền Thanh đã không thể chờ đợi được nữa muốn gặp Cố Uyển Như. Đợi mãi đợi hoài, một ngọn lửa nóng như muốn đốt cháy người ta mà vẫn không thấy mấy ai đưa người tới.
Đến lúc không chịu nổi nữa rồi thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới. Trời dần sáng, Huyền Thanh vẫn luôn không ngủ,mắt đỏ au.
Huyền Thanh vô cùng tin tưởng đối với bản lĩnh của mấy người áo đen đó, trước đây từng giúp anh ta cưỡng bức con gái nhà người ta nhiều lần rồi.
Đưa một người trở về, lại cần tới một đêm ư?
Gọi điện thoại thế mà lại không thể nào liên lạc được.
Huyền Thanh âm thầm mắng chửi. Ba tên đáng chết này, chắc không phải là cũng thích đồ chơi của mình rồi chứ? Sẽ không đâu, bọn họ không dám.
Lẽ nào, gặp phải rắc rối gì rồi.
Thành phố Giang Tư nhỏ bé này, lẽ nào còn có cao thủ ẩn thế nào ư?
Huyền Thanh không tin, chắc chắn không tin.
Giơ chân đá Nhã Lam Khanh tỉnh lại: “Cô nói có thể kí được hợp đồng, có thật không?”
“Ai ya, Huyền thiếu….”
Anh ta vung tay tát một bạt tai: “Cô đừng có nói nhảm nữa, nói việc chính đi.”
Nhã Lam Khanh chỉ có thể nói: “Chắc chắn mà, em đã liên hệ với giám đốc phụ trách dự án này của tập đoàn Uyển Như rồi.”
“Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” Huyền Thanh rất ghét ngập ngừng như thế này.
“Chỉ là người kia rất dê, lúc nào cũng muốn lợi dụng tôi.”
Huyền Thanh cười chế nhạo: “Cái loại người như cô, còn có gì mà lợi với chả dụng chứ? Lăn lộn với hàng tá người rồi, còn giả vờ thanh cao gì chứ?”
“Không mà, em chỉ là người của mình Huyền thiếu thôi.”
“Có bao nhiêu phần trăm có thể giành được?” Huyền Thanh hỏi.
“Chắc chắn không có vấn đề gì cả, Huyền thiếu, anh yên tâm đi.”
“Thế thì tốt.” Huyền Thanh cười nguy hiểm: “Tới lúc đó dùng một công ty ma làm cho tập đoàn Uyển Như thua lỗ nhiều tiền.”
“Tới lúc đó, Cố Uyển Như còn không chủ động bò lên giường của tôi à?”