Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Sương Nhi tự nhiên không biết được sự nguy hiểm đang tới gần, mà người của cậu Tả kia thì chỉ cần có nửa ngày là có thể tới đây rồi.

Bị tát hai cái vào mặt, cậu Tả hoàn toàn phát điên rồi, anh ta thề phải làm cho Lam Sương Nhi quỳ xuống trước mặt anh ta. Từng chút từng chút một hành hạ người phụ nữ này tới chết.

Mà loại việc này, anh ta đã làm rất nhiều lần rồi.

Công ty tổng của tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như vẫn đang phân vân về việc chọn ngôi sao nào làm người đại diện.

Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, thì lên mạng tìm tư liệu cá nhân của Lam Sương Nhi, cô muốn biết rõ người này rốt cục có phù hợp hay không.

Sau khi tìm kiếm thông tin của Lam Sương Nhi, Cố Uyển Như kinh ngạc há to miệng kinh ngạc.

Người này, làm sao lại quen thế này nhỉ?

Nhưng mà, những tin tức phía dưới lại khiến Cố Uyển Như rất thất vọng.

Lam Sương Nhi dính vào một vụ bê bối, ở trong một khách sạn nào đó Lam Sương Nhi đang chạy vội ra ngoài, mà trên người cô ta thì đang mặc một chiếc váy dạ hội.

Quan trọng nhất là, Lam Sương Nhi gần như là đang chạy theo một người đàn ông chỉ mặc độc có một chiếc quần dài mà thôi.

Lúc này Giang Hải cũng nhào qua, nhìn thấy những tin tức lá cải trên mạng mà Cố Uyển Như đang xem.

“Đây lại là tin tức mà trang web đưa tin hot kia đăng lên à? Liệu có bao nhiêu cái là sự thật?”

Hot: Ngôi sao mới nổi Lam Sương Nhi sau khi uống rượu mất bình tĩnh chạy theo một người đàn ông bí mật trong đêm đen. Nói ra nguyên nhân thật khiến người ta đỏ mặt…

Sau khi xem xong, Cố Uyển Như thở dài nói: “Là chuyện xảy ra tối ngày hôm qua ở tỉnh Tề Vân.”

Nhìn bức ảnh này thì biết được là đã được chỉnh sửa rồi, nhưng mà điều này hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới sự hóng hớt nhiệt tình của người xem.

Nhìn chằm chằm vào người trong máy tính, lại nhìn về bức ảnh mà Lam Sương Nhi đang bước trên thảm đỏ.

Trong miệng Cố Uyển Như đột nhiên bật ra một chữ Khố Song.

Cái tên này quá đặc biệt, Cố Uyển Như chỉ nghe thấy có một lần là nhớ rồi.

Mà chủ yếu nhất là Cố Uyển Như lái xe lại đụng trúng cô ta nữa chứ.

“Em nói gì cơ?” Giang Hải cho rằng bản thân mình nghe sai, Cố Uyển Như làm sao biết được Khố Song, cái tên này chính là tên thật của Lam Sương Nhi mà.

“Trông thật sự rất giống.”

Trên mạng nói bức ảnh này là được chụp vào buổi tối này hôm trước, mà tối ngày hôm qua Lam Sương Nhi đang ở trong khách sạn Holiday ở Thành phố Giang Tư, thế này cho dù có giống thế nào đi nữa thì cũng không thể nào là một người được.

Cùng một người làm sao có thể đồng thời có mặt ở hai nơi là Thành phố Giang Tư với tỉnh Tề Vân được chứ.

“Ai trông giống cơ?” Giang Hải tiện tay mở ra xem, cả bài báo trừ chủ đề của người viết bài báo ra thì chẳng có nội dung nào mang tính thực chất cả.

“Em cũng vừa mới nghĩ ra, ngày hôm qua em đã đụng trúng một người. Người đó nhìn rất giống Lam Sương Nhi.”

“Người mà em đụng trúng tên là Khố Song à?” Giang Hải nhíu mày, cẩn thận xác nhận thời gian bức ảnh được đăng lên mạng.

Xem ra, trong vụ này có chuyện gì rồi.

Lật xem phía bên trên, Giang Hải mở tư liệu cá nhân của Lam Sương Nhi ra một lần nữa.

“Lam Sương Nhi chính là Khố Song, hơn nữa, quê quán của cô ta chính là ở Thành phố Giang Tư này.”

“Thật á?” Cố Uyển Như kinh ngạc “Thế thì người mà em đụng phải là Lam Sương Nhi à?”

“Không không không, không thể nào, nếu như nói không sai thì bây giờ Khố Song vẫn đang ở trong khách sạn Holiday mà.”

Giang Hải nheo mắt lại, suy nghĩ rồi nói: “Vợ ơi, anh thấy, càng là lúc này thì em càng phải giao cho Lam Sương Nhi làm người đại diện.”

“Nhưng mà tin tức tiêu cực này….”

Cố Uyển Như nào biết được, Giang Hải cũng có chút lòng riêng. Vì muốn báo đáp ân tình của chiếc bánh mì năm đó.

Trong lúc Giang Hải khó khăn nhất, mỗi một người có ân tình với anh, thì anh đều không quên mà cũng không dám quên.

“Trước hết hãy đi hỏi cho rõ ràng đã, xem Khố Song có phải là Lam Sương Nhi không.”

Cũng thật là trùng hợp, lúc này, Cố Uyển Như cũng chẳng có việc gì làm, nên mới chạy một chuyến tới khách sạn Holiday, đã đụng vào Khố Song rồi mà vẫn chẳng hỏi han, thăm nom gì người ta cũng thật là có chút không được hay cho lắm.

Vừa mới muốn bảo Giang Hải đi cùng thì Giang Hải lại ngồi xuống tiếp tục uống trà.

Cố Uyển Như có chút không yên tâm nên gọi điện thoại tới khách sạn Holiday, xác nhận lại liệu ngày đó Khố Song có từng ra ngoài hay không, lúc này có phải vẫn đang ở trong phòng hay không.

Suy cho cùng thì muốn đi từ Thành phố Giang Tư tới tỉnh Tề Vân thì chỉ mất có nửa ngày thời gian mà thôi. Nếu như đi một cách vội vã thì buổi chiều đi thì sáng sớm ngày hôm sau đã có thể quay về rồi.

Giám đốc khách sạn cực kì xác định mà báo cáo những tin tức của Khố Song.

Chỉ có sáng hôm nay Khố Song có mặc quần áo đen rời đi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi lại quay về phòng, không ra ngoài nữa, tới cả cơm cũng ăn ở trong lòng luôn.

Tại khách sạn Holiday, Lam Sương Nhi đang bôi thuốc vào chân.

Qua một ngày nghỉ ngơi thì chân đã không còn đau nhiều nữa, chỉ hơi hơi bầm tím mà thôi.

Lúc này, điện thoại của Lam Sương Nhi vang lên, là một số lạ gọi tới từ tỉnh Tề Vân.

Nhìn điện thoại, Lam Sương Nhi có chút không dám nghe, cô ta sợ, sợ là điện thoại của cậu Tả kia.

Trốn chạy không phải là cách hay, suy nghĩ một lúc lâu, Lam Sương Nhi quyết định nhận điện thoại, nói chuyện với cậu Tả thật tốt để xin anh ta bỏ qua cho cô.

Nhưng khi nghe điện thoại thì lại là một giọng nữ, hỏi xem cô có phải là Lam Sương Nhi hay không.

“Là tôi, cô là ai?”

Giọng nói ở trọng điện thoại dường như đã kiệt sức rồi, dường như sắp chết tới nơi rồi, có khí mà không có lực vô cùng yếu ớt.

“Tôi là ai không quan trọng, tôi gọi điện thoại cho cô để thông báo cho cô biết, người của cậu Tả đã tới Thành phố Giang Tư rồi….”

Người gọi điện thoại cho Lam Sương Nhi chính là người phụ nữ của cậu Tả, cũng là một người bị anh ta làm nhục.

Cô ta nghe trộm được điện thoại của cậu Tả, thật trùng hợp là cô ta cũng từng là một người nghệ sĩ, cũng rất trùng hợp là cô ta lại có số điện thoại của Lam Sương Nhi.

Nhưng mà, khi đó Lam Sương Nhi không có tâm trạng đi quan tâm người xa lạ, hai người cũng không qua giao lưu gì hết.

Lo lắng Lam Sương Nhi không tin mình nên người phụ nữ lại nói: “Tôi biết cô đang ở phòng tổng thống của khách sạn Holiday ở Thành phố Giang Tư. Hãy rời đi ngay lập tức, nơi đó không an toàn đâu.”

Người phụ nữ này làm so mà biết được chứ?

Nhưng mà tất cả mọi thứ này Lam Sương Nhi đều không rõ ràng. Vừa muốn hỏi cho kĩ thì trong điện thoại đã truyền tới tiếng tút tút rồi.

Lam Sương Nhi sợ hãi, hành động này của cậu Tả chính là muốn trói gô cô ta rồi lôi về tỉnh Tề Vân đây mà.

Nếu như cô ta không làm theo thì tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay.

Khóe mắt lập tức đỏ lên, bản thân mình rốt cục đã làm sai gì chứ? Làm sao lại gặp phải cái loại biến thái như thế chứ.

Lập tức thu dọn hành lý, muốn nhanh chóng rời đi.

Vừa mới tới Thành phố Giang Tư, Lam Sương Nhi cũng sợ sẽ thu hút sự chú ý, thế nên mới trọ ở một khách sạn bình thường mà thôi.

Thật không ngờ, che giấu trốn tránh như thế rồi mà vẫn bị cậu Tả tìm được.

Lam Sương Nhi không hiểu, hành tung của mình rốt cuộc vì sao lại bị lộ ra được.

Lẽ nào, là lúc bản thân đăng kí thông tin thuê phòng ư? Tay của cậu Tả thế mà lại có thể giơ dài như thế ư?

Kéo một cái vali nhỏ đi, Lam Sương Nhi hoảng sợ nhấn nút thang máy.

Xuống tới tầng một, hạ thấp vành mũ xuống, muốn lẻn ra ngoài nên chẳng thông báo với ai cả.

Thành phố Giang Tư đã không an toàn vậy nên cô muốn tới bến xe, tùy tiện mua một vé xe lập tức đi ngay.

Chẳng cần biết đi đâu cũng được, chỉ cần không bị tìm ra là được.

Lam Sương Nhi không biết, bản thân cần chạy trốn như thế này rốt cục tới khi nào mới thôi, nhưng mà cô không có thời gian để nghĩ về nó.

Đang muốn đi ra cửa quay thì bả vai đột nhiên bị người ta nắm lại.

“Aa…”

Lam Sương Nhi hét lên một tiếng, bị dọa sợ cả người đều run rẩy.

Người của cậu Tả, tới nhanh như vậy sao?

“Ai nha, xin lỗi, làm cô giật mình rồi…”

Vừa quay đầu lại thì thấy giọng nói của Cố Uyển Như vang lên.

Nhìn thấy người tới là Cố Uyển Như, Lam Sương Nhi suýt chút thì khóc thành tiếng rồi, vừa nãy tim như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Cố Uyển Như rất ngại, thật không ngờ là Lam Sương Nhi lại nhát gan như thế.

“Cô muốn ra ngoài hay là muốn rời đi thế?” Cố Uyển Như thấy Lam Sương Nhi đang đẩy hành lý nên hỏi.

“Tôi… tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo mà thôi.”

Suy cho cùng thì cũng là diễn viên, cho dù trong lòng sợ hãi thế nào thì sự thể hiện ra ngoài của Lam Sương Nhi cũng tương đối bình tĩnh, che giấu những cảm xúc ở trong lòng cực kì tốt.

“Đi dạo ở đâu, chúng ta cùng đi nhé.”

Cố Uyển Như mời Lam Sương Nhi cùng đi, thật trùng hợp chính là cũng đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ ràng, vừa đi dạo vừa nói chuyện cũng không tệ.

Nếu như, Lam Sương Nhi thật sự là Khố Song thế thì đương nhiên có thể bàn tới chuyện hợp tác rồi.

Bản thân Cố Uyển Như không cảnh giác, chỉ vì Giang Hải nói Lam Sương Nhi thích hợp nên trong lòng cô gần như đã xác định là Lam Sương Nhi rồi.

“Cái này…” Lam Sương Nhi chỉ muốn đẩy Cố Uyển Như đi để bản thân có thể nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, đi tìm một nơi không có người nào có thể tìm ra được cô ta.

Nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Lam Sương Nhi, Cố Uyển Như biết rằng Lam Sương Nhi có điều gì đó khó nói.

“Cô Khố Song, xin hỏi cô có phải là Lam Sương Nhi không?”

Chết tiệt, bị người ta nhận ra rồi.

Vào lúc này trong lúc đang hoảng sợ, Lam Sương Nhi cảm giác rằng ai cũng đều có thể làm hại mình.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lam Sương Nhi, Cố Uyển Như biết rằng mình đã đoán đúng rồi, Khố Song này chính là Lam Sương Nhi.

“Tôi đã xem những tin tức tiêu cực nói về cô ở trên mạng rồi, lẽ nào cô không thấy là tôi có thể làm chứng cho cô à?”

Cố Uyển Như mỉm cười, ra hiệu nói: “Cô Lam Sương Nhi, chúng ta có thể tìm một nơi để nói chuyện được không?”

“Không, tôi phải rời đi ngay lập tức.”

Lam Sương Nhi hoàn toàn không giấu được sự sợ hãi ở trong lòng nữa rồi. Nếu như, cô ta rơi vào tay của cậu Tả thì sẽ là sống không bằng chết.

Vừa nhận được điện thoại của người phụ nữ kia thì Lam Sương Nhi đã lập tức rời đi rồi, nhưng mà, có trời mới biết được, cậu Tả biết cô ta ở Thành phố Giang Tư từ lúc nào.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế? Hình như cô rất căng thẳng lo lắng.”

“Có người muốn hại tôi, thế nên tôi mới phải rời đi ngay lập tức.”

Lam Sương Nhi gấp gáp, đè thấp giọng nói, nhấc chân lên muốn đi.

Cố Uyển Như sửng sốt nhưng sau đó lại cười.

Luật pháp và trật tự của Thành phố Giang Tư rất tốt, có thể trở thành chuẩn mực của cả Phương Đông rồi. Thu nhập của cư dân không phải là cao nhất, nhưng mà chỉ số hạnh phúc chắc chắn tuyệt đối là số một số hai.

Quan trọng nhất là, Thành phố Giang Tư, rất an toàn.

“Cô Lam Sương Nhi à, cô yên tâm đi, ở khách sạn Holiday ở Thành phố Giang Tư, không ai dám làm gì cô hết.”

“Cô hoàn toàn không biết đâu, có người muốn lại tôi, thật sự muốn hại tôi….”

Lam Sương Nhi không thể nói là cậu Tả muốn chiếm lấy cơ thể của cô, chỉ có thể nói là có người muốn hại cô ta mà thôi.

Cố Uyển Như nói: “Nếu như, cô cảm thấy không an toàn thì cứ đi cùng tôi, ai cũng không dám làm gì cô hết.”

Nhà của Cố Uyển Như cực kì to lớn và có quyền lực.

Ở Thành phố Giang Tư, tập đoàn Uyển Như có thực lực để nói ra câu này.

Có thể nói, một nửa trật tự của Thành phố Giang Tư đều do tập đoàn Uyển Như nắm giữ.

Công ty bảo vệ dưới quyền của tập đoàn Uyển Như, thực hiện hầu hết các công việc bảo vệ an ninh trật tự trong Thành phố Giang Tư.

Nhìn thấy Cố Uyển Như có lòng tốt, Lam Sương Nhi mặc dù biết được Cố Uyển Như chính là bà chủ của tập đoàn Uyển Như, nhưng mà cô ta hoàn toàn không cho rằng Cố Uyển Như có thể vì một người xa lạ là cô ta mà đối địch với cậu Tả.

“Người mà tôi đã đắc tội cực kì lợi hại, cô cũng không đắc tội nổi đâu.”

Lam Sương Nhi kiên quyết muốn đi, đẩy cái vali nhỏ đi, khi đi đường chân còn hơi tập tễnh một chút.

Cố Uyển Như lại cản đường cô ta một lần nữa.

“Ở Thành phố Giang Tư, chỉ cần có tôi ở đây, không một ai dám làm gì cô hết.”

“Lời này, là tôi nói cũng là chồng của tôi nói.”

Nhìn thấy vẻ trịnh trọng trên mặt Cố Uyển Như, lời nói thể hiện sự bá đạo, Lam Sương Nhi tự nhiên lại có cảm giác tin tưởng tuyệt đối.

Cô ta trốn, thì có thể trốn đi đâu? Ở nơi nào không cần những thông tin cá nhân chứ.

Máy bay, tàu hỏa, xe khách đều cần sử dụng chứng minh thư mới có thể mua được.

“Cô nói thật chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK