Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài cánh cửa đen, có rất nhiều người Lập Dị đứng tập hợp ở đó.

Một ông già áo đen thình lình xuất hiện.

Lúc này, cơ thể mục nát của ông ta dưới lớp áo choàng đang nhẹ nhàng run rẩy.

Đã đến thời hạn ba ngày rồi, dựa vào những kinh nghiệm trước đó, lúc này còn chưa đi ra thì khả năng lớn là đã chết rồi.

Năm người tài giỏi trong gia tộc người Lập Dị, khi tiến nhập vào Thập Thánh Cảnh chỉ có hai người sống sót ra ngoài.

Mà Giang Hải, vẫn không có tin tức gì.

Không cần Whelton và Hill thì người áo đen cũng tự mình cho rằng, chỉ có Giang Hải mới dám cả gan làm loạn, ra tay với người Lập Dị.

Lúc này, Giang Hải với khuôn mặt hốc hác tiều tụy, mang theo chữ giận trên mặt xuất hiện ở trong cánh cửa đen.

Ánh mắt oán độc của ông già áo đen lập tức bắn tới.

Giang Hải đang ngồi ở dưới đất, ánh mắt mang theo sự oán hận nhìn về phía người áo đen.

“Đây, chính là Thập Thánh Cảnh của các người à?”

Giang Hải chất vấn trước.

Ông già áo đen toàn thân run rẩy, toát ra sự giận dữ.

Giết chết người của gia tộc Lập Dị, lúc này, lại còn giở trò, làm như thể là người Lập Dị có lỗi với Giang Hải ấy.

Thế này, lam sao có thể khiến ông ta không giận dữ được chứ.

Nhưng, hiện tại không phải là lúc nhắm vào Giang Hải. Ít nhất, cần lấy được loại thần dược để hóa giải lời nguyền đã.

Hai chân của Giang Hải đã đạp lên đầu người Lập Dị, nhưng, bọn họ vẫn phải nhịn. Cũng giống như, mấy nghìn năm trước, cả gia tộc đã phải chịu đựng lời nguyền, chịu đựng sự đày ải.

“Lẽ nào, ba ngày anh Giang ở trong thánh cảnh không vui vẻ ư?”

Giọng nói lạnh lùng như băng.

Ông ta, hận không thể lập tức giết chết Giang Hải.

“Lãng phí thời gian ba ngày của tôi, tôi thật muốn hỏi thử, người Lập Dị, sẽ bồi thường như thế nào đây?”

Giang Hải ngẩng mặt lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

Người áo đen tiếp đón Giang Hải đứng ở bên cạnh ông già mặc áo choàng đen, nhỏ giọng nói bên tai vài câu.

“Cậu chắc chắn chứ?”

“Chính xác trăm phần trăm.”

Ánh mắt của ông già áo đen lập tức nhìn về phía Whelton.

Trên người Giang Hải, không có bất cứ thiết bị chiếu sáng nào, hơn nữa, lúc tìm thấy thì anh đang bị vây trong Huyễn cảnh.

Rất rõ ràng là Giang Hải hoàn toàn chưa bước vào trong Thập Thánh cảnh. Càng không có cơ hội ra tay.

“Cậu có thể biết tin tức của Hill không?” Ông già áo đen hỏi.

Sắc mặt Whelton ngẩn ra, rất chi là ngây ngô hỏi: “Anh ấy, không ra trước à?”

Ông già áo đen lại hỏi một người thanh niên mặc áo đen khác.

“Ba ngày này, cậu đã làm những gì?”

Dựa vào thứ tự sắp xếp mà nói, ngoài ba người đã chết ra thì người có thế thu được lợi ích lớn nhất chính là người thanh niên áo đen này, anh ta trở thành người thừa kế thứ nhất trong danh sách của người Lập Dị.

“Thưa gia chủ, tôi ở trong Thập Thánh cảnh….”

Người áo đen giơ tay, cắt ngang lời nói của người thanh niên áo đen, dưới lớp áo choàng đen, sắc mặt càng ngày càng âm trầm tới đáng sợ.

“Hill đâu?”

Whelton ngơ ngác nhìn quanh, giả vờ như mới phát hiện ra, chỉ có hai người bọn họ ra ngoài.

Sau đó, Whelton nhìn Giang Hải, rồi lại đưa mắt nhìn về người thanh niên áo đen.

Anh ta thể hiện ra một dáng vẻ thông minh tuyệt đỉnh, rất tự nhiên cũng có những nghi ngờ giống với ông già áo đen.

“Thằng oắt Phương Đông kia, có phải là mày không?”

Whelton vô cùng tức giận đứng trước mặt Giang Hải.

“Là tôi cái gì?”

Giang Hải nheo mắt lại, quả nhiên là như thế, tên này, bắt đầu vu khống rồi.

“Tao hỏi mày, Hill đâu?”

“Tôi chẳng quen ai là Hill cả.” Giang Hải rất chi là tự nhiên mà phủ nhận.

Ánh mắt âm u, Giang Hải nắm tay đứng lên, liên tục cười lạnh.

Lại nhìn về phía ông già áo đen lần nữa: “Lần này, tôi hy vọng người Lập Dị có thể cho tôi một lời giải thích hoàn mĩ, nếu không….”

“Thập Thánh cảnh, ha ha, tôi ở trong chẳng thấy một cái gì hết, mà bị đói trong ba ngày.”

Ông già áo đen yên lặng không nói, trầm mặc đứng ở phía sau một bóng đen.

Cho phép Giang Hải bước đi như thế, khắp cả người, toát ra một luồng khí ngột ngạt mạnh mẽ.

Whelton không ngờ tới, Giang Hải cứ như thế mà đi, lẽ nào, cái chết của Hill không có người nào truy cứu ư?

“Thưa gia chủ, Hill anh ấy….”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, ông già áo đen dần dần biến mất trong bóng tối.

Ông ta, hoàn toàn không phải không hoài nghi Giang Hải, cũng hoàn toàn không phải không hoài nghi người thanh niên áo đen và Whelton, lúc này, ông ta không có bất cứ bằng chứng nào, hung thủ thật sự chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Nếu muốn xác định nguyên nhân cái chết của Hill, tự nhiên là phải tìm xác của anh ta đưa về kiểm tra, nhưng, để khởi động Thập Thánh cảnh một lần nữa, hoàn toàn không hề đơn giản như thế.

Về tới khách sạn, Phúc Thự bản khắc đá đã bị lấy đi rồi, chỉ là một cơ quan nhỏ đơn giản, cũng chỉ có thể gây khó khăn trong chốc lát mà thôi, nếu như người Lập Dị không thể phá giải được trong ba ngày thì cũng thật là ngu ngốc

Đánh chén no say, Giang Hải làm một giấc thật ngon.

Khi thức dậy tinh thần thật là sảng khoái.

Khoanh chân lại ngồi thiền, nhưng mà, cũng không thăng cấp được.

Đối với điều này thì Giang Hải cũng không quá để ý tới, cơ duyên, rồi sẽ tới thôi.

Tiếp theo, Giang Hải bắt đầu chỉnh lý sắp xếp lại, thu hoạch được một lượng lớn thông tin ở trong Thập Thánh cảnh.

Đầu tiên phải kể đến chính là chiếc đỉnh khổng lồ kia, có liên quan đến nguồn gốc của loài người.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Giang Hải sẽ bị coi là một thằng điên mang theo ý nghĩ viển vông, sẽ bị thuyết tiến hóa đè xuống đất mà điên cuồng chà đạp.

Nhưng mà, Giang Hải tin. Không có chứng cứ xác thực, thì người Lập Dị sẽ không để quyển sách cổ kia vào Thập Thánh cảnh.

Thứ hai, chính là mối quan hệ giữa các nền văn minh khác nhau.

Dường như, không cùng chủng tộc, không cùng ngôn ngữ, nhưng đều tới từ cùng một vị thần.

Còn có, đó chính là nguồn gốc của Đế Vương. Bất cứ Đế Vương nào cũng đều không có tên, cái có chính là một số danh hiệu Đế Vương mà thôi.

Sự tồn tại của Đế Vương, rốt cục có ý nghĩa gì.

Chính vào ngày Giang Hải rời khỏi Lục Ngã, nhận được tin tức Giang Hải có thể tham gia Hội Thiện Nhĩ lần tiếp theo.

Đến lúc đó, Giang Hải sẽ đi vào Thần Miếu.

Nhưng mà, người Lập Dị yêu cầu đi tới vùng đất Canaan trước lúc đó.

Đối với điều này, Giang Hải chỉ cười ha ha. Anh mới không cần vội vàng, người phải vội chính là người Lập Dị.

Lúc đó, tại Danh Quận.

Tóc của Kim Thâu đã dài rồi, nhưng vẫn là màu xanh như cũ.

Lúc này, anh ta đang phì phèo điếu thuốc, miệng nhếch lên, vẻ mặt hung ác.

“Mày nói gì?” Chân đạp một cái lên mặt người ta, giọng nói của Kim Thâu, hơi run rẩy.

Nhiều ngày trước đó, trong một đêm, nhà họ Doãn không còn nữa rồi, bất kể là các thế lực ngoài sáng hay những thế lực ngầm, cũng bắt đầu chia cắt lại lần nữa.

Tự nhiên xuất hiện từ đâu ra một tên tóc xanh, càng ngày càng leo cao, thế lực ngầm của Danh Quận, nhao nhao thể hiện sự trung thành.

Kim Thâu thống nhất thế giới ngầm của Danh Quận, tự nhiên cũng có người không phục.

Nhưng mà, vừa mới nghe nói, anh ta là người của Giang Hải ở Thành phố Giang Tư, thì tất cả mọi người đều trầm mặc, run rẩy từ tận đáy lòng.

Giang Hải hung hăng như thế nào, phần lớn mọi người đều không rõ ràng, nhưng trong lòng mỗi người, hình tượng của Giang Hải chính là một sát thần hung ác, không động đậy gì đã giết người rồi.

Bọn họ biết được, nhà họ Doãn ở Danh Quận, chỉ trong một đêm mà máu chảy thành sông, đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Thậm chí cả viện trợ từ nước ngoài mà nhà họ Doãn mời tới là ông Phàn đại danh đỉnh đỉnh cũng bị đầu lìa khỏi cổ.

Thậm chí bị chết rất thảm.

Càng không cần nói tới một cô gái là Doãn Thư, khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng, người không ra người ma không ra mà.

Nghe đồn rằng, Doãn Thư phải chịu sựu tra tấn và sỉ nhục cực kì mạnh mẽ, nửa tháng sau mới chết đi như một sự giải thoát.

Còn có người nói rằng, Doãn Thư vốn dĩ không chết, mà bị Giang Hải bán cho một quốc đảo nào đó rồi.

Những tin đồn này, không ai quan tâm là thật hay giả, nhà họ Doãn bị diệt, là sự thật không cần phải tranh cãi.

Dậu đổ thì bìm leo.

Những đứa trẻ mồ côi của nhà họ Doãn, chạy trốn ở nơi thật xa quê nhà, thậm chí có rất nhiều người đã thay tên đổi họ.

Việc này, gây náo động cho cả Danh Quận. Tên tuổi của Giang Hải ở Thành phố Giang Tư, gần như đã trở thành điều cậm kị tại Danh Quận.

Có ai đó không cẩn thận nói ra một câu có liên quan tới chuyện ở Thành phố Giang Tư, lập tức sẽ bị bóp chặt cổ lại, dường như là đầu lìa khỏi cổ.

Thành phố Giang Tư hoàn toàn vang danh tại Danh Quận rồi.

Giang Hải không chỉ diệt nhà họ Doãn, thậm chí, còn sắp xếp những cấp dưới đắc lực, khống chế thế giới ngầm của cả Danh Quận.

Người này chính là Kim Thâu.

Mà lúc này, hai mắt Kim Thâu đang trợn trừng lên.

Hoàn toàn không phải là có người nào đó của Danh Quận khiến anh ta không vui, anh ta ở Danh Quận, cả cái thế giới ngầm này, cho dù đánh rắm một cái cũng chính là chân lý.

Điều khiến sắc mặt Kim Thâu thay đổi, là tin tức truyền tới từ Thành phố Giang Tư, Giang Hải, lại không thừa nhận bất cứ liên quan, quan hệ gì với anh ta.

Mọi thứ của Danh Quận, đều là của bản thân Kim Thâu. Sau này, bất luận phát sinh việc gì đều không có bất cứ liên quan gì tới Giang Hải cả.

“Anh Giang không cần tôi nữa ư?”

Tất cả mọi thứ ở Danh Quận đều là của Kim Thâu, nhưng lúc này, Kim Thâu cần không phải là những vật ngoài thân này. Tất cả mọi thứ của anh ta ngày hôm nay, đều là do Giang Hải cho.

Kim Thâu muốn đi theo Giang Hải mãi mãi, còn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc làm lão đại trong thế giới ngầm của Danh Quận.

Người cấp dưới bị dẫm vào mặt run rẩy lẩy bấy, giọng nói cũng run rẩy.

“Anh Mao, nhất định là anh Giang đã nói cho mọi người bên ngoài biết rồi, anh chính là anh em tốt của anh ấy…”

“Anh em tốt…” Kim Thâu thở dài một cái, giơ tay ra hiệu cho cấp dưới cút đi được rồi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu: “Tôi không xứng.”

“Truyền ra ngoài, sau này, chỉ cần là người của Thành phố Giang Tư tới, thì đầu tiên cần hỏi xem có phải là người của tập đoàn Uyển Như hay không. Nếu đúng thì hãy xem như là tổ tiên mà phục vụ cho tôi.”

Kim Thâu có ân tình rất sâu nặng với tập đoàn Uyển Như, mặc dù, anh ta chỉ làm lái xe cho Cố Uyển Như trong một thời gian ngắn mà thôi.

Lúc này, có một thanh niên mặt mày nhợt nhạt bước vào.

“Anh Mao.”

“Những sản nghiệp của nhà họ Doãn đã tiếp nhận gần đủ rồi.”

Kim Thâu thở dài một hơi, tâm tư hoàn toàn không đặt trên những thứ sản nghiệp này.

Thu dọn những sản nghiệp này lại, cho người phân loại chỉnh lý lại toàn bộ tư liệu, gửi về Thành phố Giang Tư.

Nhưng, nhận được câu trả lời lại là….

Lúc này, sự rung chuyển dữ dội của máy bay đã làm Giang Hải tỉnh lại từ trong mộng đẹp.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đang lượn vòng, sau mấy phút nữa sẽ hạ cánh tại Thành phố Giang Tư.

Xuống máy bay rồi, nhận hành lý là một chiếc ba lô siêu to, anh bắt xe đi thẳng về Thịnh Thế Hào Đình.

Trước khi về nước, Giang Hải lại đi một chuyến tới Thái Lan, những viên đá quý sản xuất từ những mỏ đá quý có chất lượng tuyệt vời, Giang Hải cũng muốn mang một chút về làm quà tặng cho Cố Uyển Như với mẹ vợ.

Thời gian không còn sớm nữa rồi, Cố Uyển Như cũng sắp về rồi, thế nên, Giang Hải cũng không tới tập đoàn Uyển Như.

Cố Vân Lệ đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn, từ xa đã nhìn thấy Giang Hải, sửng sốt không nói nên lời.

Giang Hải mới rời đi chưa đầy tháng, mà lúc này, đen sì không giống ai nữa rồi.

“Mẹ, mẹ nhìn con chằm chằm như thế làm gì ạ?” Giang Hải sờ sờ mặt nói: “Lẽ nào trên mặt con có thứ gì đó ư?”

“Tiểu Giang…” Cố Vân Lệ thở phào nhẹ nhõm, khoảnh khắc nhìn thấy Giang Hải, thì dường như trái tim đang treo lơ lửng của bà cuối cùng cũng được đặt xuống rồi.

“Con làm gì mà đi lâu thế?”

Mang theo cả sự nghẹn ngào và trách móc. Nói đi có mấy ngày, nhưng ai mà biết được, đi một cái là gần một tháng liền.

Gãi gãi đầu, Giang Hải nói: “Mẹ ơi, con đói quá.”

“Đói à?” Trên mặt Cố Vân Lệ lập tức xuất hiện một nụ cười.

“Đây đây, mẹ đi nấu cơm luôn đây….”

Khi món ăn thứ hai được đưa lên, thì cả đĩa xương sườn xào chua ngọt đều đã bị Giang Hải ăn sạch sẽ rồi.

Đặt đĩa thịt kho tàu xuống, Cố Vân Lệ suýt nữa thì khóc đỏ mắt lên rồi.

Thằng bé này, ở bên ngoài phải chịu bao nhiêu vất vả chứ, nhìn xem, đói thành ra như thế này, thật là khiến người ta đau lòng.

“Ăn chậm thôi con, cẩn thận không nghẹn con.” Cố Vân Lệ hiền từ khiển trách.

Tiện tay, lấy cái túi ở phía sau lưng Giang Hải đặt sang bên cạnh.

“Nhìn cái túi bẩn này của con này… ấy… sao lại nặng thế?”

“Con bỏ cái gì trong này thế?”

Giang Hải nghiêng đầu cười nói: “Mẹ, mẹ đoán xem, con mang quà gì về tặng mẹ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK