Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hiệu kéo quần, cảm thấy mãn nguyện.

Việc đạp lên tôn nghiêm của Huyền Bảo Khang làm cho anh ta thấy thật thỏa mãn.

“Anh Huyền, tôi rất thích đấy.” Bạch Hiệu cười nói.

Huyền Bảo Khang quả thật không biết nên vui hay nên buồn.

Giả bộ hào hứng: “Huyền gia nhất định bất chấp gian nguy, bảo vệ sản nghiệp ở đây của nhà họ Bạch.”

Huyền Bảo Khang bước tới, ngồi xổm xuống sửa lại thắt lưng cho Bạch Hiệu.

Dáng bộ ti tiện khiến kẻ khác buồn cười.

Quả thật, Bạch Hiệu thấy thật kích thích, chơi vợ của Huyền Bảo Khang, tên này còn tự xách quần cho mình.

Thản nhiên nói: “Tiết Nhân, cứ theo kế hoạch lúc trước của chúng ta, cứ mạnh dạn mà làm.”

“Tôi thật muốn xem, có mấy đối tác muốn ở lại.”

Hai mắt Huyền Bảo Khang sáng lên, vội hỏi: “Anh Bạch định làm như nào vậy?”

Bạch Hiệu nói: “Thành phố Giang Tư, có Tiết Nhân cầm quân, anh ta là một võ giả rất mạnh.”

“Về phần thương trường, nếu bị uy hiếp, nội bộ mâu thuẫn, thì bọn họ sẽ thế nào?”

“Lửa giận của những người này sẽ thiêu rụi tập đoàn Uyển Như.”

Huyền Bảo Khang lo lắng nói: “Đây chẳng phải là đắc tội khiến nhiều người tức giận?”

“Nhiều người tức giận?” Bạch Hiệu biến sắc: “Tỉnh Hải Đông, còn có người nào mà nhà họ Bạch không dám động tới?”

Bạch Hiệu ngang ngược kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Nhất là ở tỉnh Hải Đông, anh ta chỉ kiêng kị duy nhất Diệp gia thì hiện giờ đã phải bán tống bán tháo gia sản co đầu rụt cổ không chịu ra.

Về phần nguyên nhân, Bạch Hiệu cũng không hiểu rõ, chỉ biết là sau bữa tiệc mừng thọ trăm tuổi thì mọi chuyện thành ra như vậy.

Nhiều người đồn đoán, là do sức khỏe của ông cụ Diệp không tốt.

Bạch Hiệu dáng vẻ bệ vệ, kiêu ngạo ngút trời.

Huyền Bảo Khang muốn tặng Nhạc Thuần cho Bạch Hiệu.

Nhưng Bạch Hiệu chẳng qua chỉ là chơi chơi thôi, không có ý định giữ lại bên người.

Chẳng lẽ Huyền Bảo Khang lần nào cũng sẽ cởi quần vén quần cho mình sao?

Rời khỏi biệt thự, Nhạc Thuần mặt xám như tro, đai an toàn tuột xuống cũng không biết.

“Sau khi trở về, tôi sẽ chuyển tiền cho cô, đây là số tiền cả đời cô cũng kiếm không được.” Huyền Bảo Khang lạnh như băng nói: “Cô bỏ đứa bé này đi.”

“Về sau…”

“Đừng bước chân vào cửa Huyền gia nữa.”

Không còn giá trị lợi dụng, đây là vận mệnh cuối cùng của Nhạc Thuần, có thể nhận được một khoản tiền đã là may mắn lắm rồi.

Nhạc Thuần lặng im không nói, đôi mắt uốn cong những giọt nước mắt ánh lên như làn nước mùa thu.

Kết hôn, cơm ăn áo mặc. Nhạc Thuần hận chính mình, vì sao mình lại gả cho một gã súc sinh.

Chính mình đang mang trong mình đứa con của anh ta, vậy mà anh ta nhiều lần để người khác chơi cô.

Nhạc Thuần hận Huyền Bảo Khang, nghiến răng nghiến lợi, hận đến khắc cốt ghi tâm.

Cắn răng, vô hồn nhìn Huyền Bảo Khang: “Không… tôi sẽ sinh đứa bé này ra.”

“Tôi không muốn đứa con này.” Sắc mặt Huyền Bảo Khang đột nhiên trầm xuống.

Người phụ nữ xấu xa này còn vọng tưởng muốn làm bà chủ của Huyền gia?

Nhạc Thuần quay mặt đi, rất quyết liệt.

Bàng hoàng bất lực, cô là một người phụ nữ nhu nhược, vận mệnh an bài, không thể phản kháng.

“Tôi sẽ sinh nó ra.”

“Nếu là con trai, tôi sẽ cho nó đi ăn trộm.”

“Nếu là con gái, tôi sẽ bán nó vào ổ điếm.”

“Người Huyền gia, đời đời kiếp kiếp, nam ăn cắp còn nữ làm đĩ.”

Giọng nói của Nhạc Thuần không lớn, vẻ mặt lúc đó tràn ngập ý nguyền rủa.

Huyền Bảo Khang không nghe rõ, mắng một câu: “Nói khùng điên cái gì đấy?”

Nhìn bóng dáng của Nhạc Thuần, tia đau lòng cuối cùng của Huyền Bảo Khang cũng tiêu tan.

Chỉ cần Huyền gia có được tập đoàn Uyển Như, kể cả không phải của mình. Đối với Huyền gia mà nói, giống như đại diện cho ích lợi khổng lồ vậy.

Một ả đàn bà mà thôi, quan tâm làm gì.

Từ nhỏ, cuộc sống an nhàn sung sướng Huyền Bảo Khang đã hiểu được một đạo lý.

Phụ nữ chỉ dùng để chơi đùa.

Phụ nữ xinh đẹp đối với người nghèo mà nói chính là xa xỉ phẩm, nhưng đối với kẻ có tiền chính là tiêu phẩm.

Nữ thần trong mắt người nghèo chỉ là một món đồ chơi trong mắt người giàu.

Trong biệt thự, Tiết Nhân nói: “Anh Bạch, tên Giang Hải này tôi đã điều tra qua. Thân thủ khá được, rất hung tàn.”

“Nếu suy luận không sai, thiên sứ tội lỗi chính là gã.”

Bạch Hiệu híp mắt, rót cho mình một ly rượu, chậm rãi lắc: “Thì sao? Anh sợ chết?”

Tiết Nhân vừa nghe thì nhắm mắt, vẻ mặt khinh thường.

Giang Hải, ngay cả có giết được ông Lương thì sao, anh ta vẫn không sợ.

Bạch Hiệu nói: “Nghe nói thằng con hoang kia nói, ai gây rối ở thành phố Giang Tư, sẽ chọn một bãi đất xây mộ cho kẻ đó ở ngoài thành.”

“Đó là chuẩn bị cho chính gã!” Tiết Nhân cắn răng nói.

Giang Hải chính là một đứa con hoang.

Mặc dù phiêu bạt ở bên ngoài vài năm gặp được chút kỳ ngộ thì đa sao, cũng dám ở trước mặt mình làm ra vẻ.

Ở bên kia, Giang Hải đưa Cố Uyển Như quay về công ty.

Trấn an Cố Uyển Như, Giang Hải mất rất nhiều công sức mới khiến cho vợ mình nín khóc mỉm cười, miễn cưỡng tin anh và Tạ Hương Lam là mối quan hệ trong sạch.

Sau đó, Giang Hải xuất hiện ở phía tây.

Một cái lều đơn giản, bên trong là đám người Thất Hồn, Tần Hiên, Kim Thâu đang ngồi vây quanh.

“Anh Giang, đám súc sinh kia đánh xong rồi đi, không dây dưa, tìm không ra tung tích.” Tần Hiên thiếu chút nữa quăng vỡ cái chén.

Thật sự rất bực bội.

Một số chỗ bị đập vỡ hết cả, đám người kia như bị điên, làm xong là rời đi luôn.

Giang Hải thản nhiên nói: “Các cậu hình như đã quên người đứng đầu thành phố Giang Tư là ai rồi à?”

Hử? Đứng đầu thành phố Giang Tư?

Không phải Hoành Độ Dương sao?

Lập tức, Kim Thâu mắt chợt lóe sáng: “Anh Giang, ý anh là giám sát toàn thành phố?”

Chính xác, vẻ bề ngoài là Hoành Độ Dương định đoạt thành phố Giang Tư.

Nhưng, thế lực kinh tế thì có tập đoàn Uyển Như, thế giới ngầm thì có Tần Hiên.

Không chỉ như thế, với địa vị của công ty bảo vệ ở thành phố Giang Tư, phát động quần chúng chỉ là một chuyện đơn giản.

Bất luận là kẻ nào, chỉ cần xuất hiện ở thành phố Giang Tư đều không thoát khỏi được tầm mắt của Tần Hiên.

Phía đông, quán Karaoke phấn sắc giai nhân.

Ở thành phố Giang Tư, đây là một nơi được phép kinh doanh các hoạt động mờ ám hiếm hoi.

Chỉ cần có tiền thì bạn có thể chơi mọi thứ mình muốn tại đây.

Một vài ông lớn, sảng khoái phát tiết cả một đêm.

Sau khi thỏa mãn thì buộc phải rời đi.

Ra khỏi phòng, những bước chân ngạo nghễ bước xuống lầu.

Có người đi tới kêu thanh toán tiền, vung tay đánh mấy cái.

Thấy mấy người này hung tợn, không ai dám tiến đến ngăn cản.

Bên cầu thang, một người phục vụ áo trắng đang đứng ở đó, cũng không dám mở miệng hỏi tiền.

Tựa hồ cung kính tiễn các vị đại gia rời đi.

Một gã đàn ông to lớn bước tới, túm tóc gáy người phục vụ, thô bạo kéo: “Mẹ mày ở trên đó à?”

“Được lắm, kỹ thuật rất tốt”

“Bây giờ tao là cha cha, nghe chưa?”

Người phục vụ mỉm cười.

Vỗ vỗ vào mặt người phục vụ: “Thật ngoan, chờ lúc nào tao rảnh, lại đến chơi mẹ mày.”

Mấy người vạm vỡ phía sau cười rộ lên, xách lỗ tai người phục vụ: “Gọi cha xem nào!”

“Ở đây, chỉ cần có khả năng chi tiền, thì gọi ông nội cũng được.” Người phục vụ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, mặt luôn mang một nét cười.

“Phục vụ khách hàng là tôn chỉ của chúng tôi”

“Ái chà?” Gã ta cười nhạo: “Mày cũng chuyên nghiệp phết đấy.”

“Nào, gọi một tiếng xem nào.”

Người phục vụ mỉm cười, trên tay đang đếm tiền.

Gã kia vừa muốn đánh, tên còn lại ngăn lại: “Đừng làm bậy, mau trở về đi, để đại ca tức giận thì không tốt đâu.”

Đưa tay ra đẩy người phục vụ sang một bên.

“Nói cũng có lý, hôm nay quên đi vậy. Nơi này tạm thời giữ lại, ngày nào có hứng thì tới chơi.”

Người đàn ông vạm vỡ rời đi với tiếng cười to.

Nhưng họ vừa ra đến sảnh, đã nhìn thấy một tên nhóc tóc xanh đứng ở cửa.

Cái màu sắc này, đúng là rất hợp xuất hiện ở đây.

“Mọe nó, đúng là có đứa thích làm rùa thật kìa?”

“Xem mái tóc của thằng ranh kia kìa, chẳng nhẽ chúng ta đã chơi vợ nó rồi?”

“Đồ rùa, mở cửa ra cho ông!”

Kim Thâu cung kính mở cửa, nhưng đứng ở giữa cửa.

Ngoài cửa, đám người Tần Hiên, Thất Hồn đang vô tư hút thuốc.

Tần Hiên nhả một làn khói: “Các vị, chơi vui chứ?”

“Cũng được, haha…”

“Các anh em, xem ra tên họ Tần kia là sợ quá không dám ra rồi đúng không, còn có tên họ Giang kía nữa, thật hèn.”

“Tao cứ nghĩ có thể đánh nhau một trận, đến bây giờ vẫn chưa gặp được hai kẻ hèn đấy.”

“Tao thật ra ở trong phòng riêng đánh nhau một trận với em gái kia, ai ui, một trận đó khiến eo tao đau quá.”

Người đàn ông to lớn bước tới, đứng trước mặt Tân Nguyên Võ vỗ vỗ lên mặt anh ta.

“Trở về nói cho gã họ Tần kia biết, buổi tối hôm nay chuẩn bị cho tao một triệu, không thì… tao đập nát chỗ này…”

Lời còn chưa dứt, tay cũng duỗi được nửa.

Cổ tay của tên lực lưỡng bị nắm chặt.

Trên mặt Tần Hiên vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên, thái độ phục vụ rất tốt.

“Các vị, ai thanh toán?”

Thanh toán?

Gã vạm vỡ sửng sốt, sau đó bật cười.

Lập tức, trong số đó có kẻ cười khúc khích thành tiếng: “Thằng ranh này đầu bị kẹt cửa à? Muốn đòi tiền bọn tao?”

“Không có tiền?” Sắc mặt Tần Hiên trầm xuống: “Không có tiền thì không được ra khỏi cửa.”

“Các vị, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

“Rượu phạt, phạt ra sao?”

Trong đó, một gã cường tráng lặng lẽ cười, hai tay khoanh trước ngực: “Các anh em, có người giữ chúng ta lại ăn cơm, vậy… ăn xong rồi đi?”

Sắc mặt Kim Thâu có chút kì lạ, nhìn Tần Hiên.

Ấy thế mà có người chủ động yêu cầu Tần Hiên mời ăn, quả là can đảm.

Nếu cho mấy người này biết, lần trước Tần Hiên mời người ta ăn cơm là cái cảnh tượng gì, không biết họ sẽ có phản ứng ra sao.

“Ăn, cũng phải trả tiền.” Tần Hiên nhẹ nhàng nói.

Tần Hiên vẫn học theo thái độ của Giang Hải.

Làm phục vụ, vậy phải có ý thức của phục vụ. Khách hàng có yêu cầu gì thì nhất định phải thỏa mãn.

Nhưng, tiền nào của nấy.

Không muốn trả tiền, không có chuyện đấy.

Giang Hải thích nhất là cùng nhau bàn tính lợi nhuận.

“Mẹ nó, không biết xấu hổ.” Một gã cường tráng ở phía sau tiến lên, tay đút túi quần: “Xem ra hôm nay không đập tan chỗ này thì chúng mày không vừa lòng rồi?”

“Các anh em, đập trước nói sau.”

Tần Hiên cười nhạo: “Ở cái đất thành phố Giang Tư này giờ chẳng còn mấy người dám nói mấy lời đó trước mặt Tần Hiên tao đâu.”

“Mày, cả gan dám làm loạn.”

Gã kia sửng sốt, nheo hai mắt: “Mày là Tần Hiên?”

Tần Hiên đứng khoanh tay, tư thế tự cao tự đại: “Đâu dám, đâu dám, gọi tao là Anh Hiên.”

Mấy gã cường tráng liếc nhau, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Chậm rãi thong thả bước đến gần Tần Hiên. Gã cường tráng này âm trầm cười lạnh: “Anh Hiên? Mày mà cũng xứng…?”

Một con dao găm đâm thẳng vào bụng của Tần Hiên.

Làm mà không hề báo trước.

Tuy nhiên, Tần Hiên đã sớm có chuẩn bị, anh ta nghiêng người, dễ dàng nắm lấy cố tay đối phương.

“Các vị, vị nào thanh toán?” Tần Hiên trở tay vặn một cái, lấy dao đâm vào vai đối phương, một bại tai khiến gã cường tráng mắt đầy sao.

Lập tức gã ta bị đánh bay ngược lại.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK