Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Nam Chiến nhất thời ảm đạm, chậm rãi nói: “Anh Bàng, ngay cả tôi cũng anh cũng không cứu sao?”

“Tôi có tiền, tất cả số tiền Lôi đại ca kiếm được hơn mười năm nay đều ở trong tay tôi.”

“Bao nhiêu tiền?” Bàng đại ca nheo mắt lại, xem ra đây là một mối làm ăn rất được.

“Không…” Nam Chiến do dự, không phải vì tiếc mạng không tiếc tiền, mà là anh ta có suy nghĩ khác.

“Chỉ cần anh Bàng có thể bảo vệ cho con của Lôi đại ca, tất cả tài sản lúc còn sống của Lôi đại ca đều thuộc về anh.” Nam Chiến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu Lôi đại ca có thể nghe được nhất định sẽ rất cảm động. Lúc đối diện với sự sống chết mới có thể nhìn ra ai mới anh em thật sự.

Bàng đại ca nhìn Đường Tuấn, trong lòng đã có tính toán.

Ông ta khoát tay cho người đưa Nam Chiến đi tĩnh dưỡng.

Nghiệp Gia nói: “Anh Bàng, anh đang muốn làm gì vậy?”

Bàng đại ca mỉm cười: “Số tiền này sẽ phỏng tay.”

Nghiệp Gia nhíu mày: “Vừa rồi không phải anh nói…”

Bàng đại ca nói: “Người anh em, sự trung nghĩa của Nam Chiến khiến chúng ta bội phục. Nhưng, tiền này chúng ta không thể lấy.”

“Nếu đã không thể lấy, thì phải đẩy đi, đẩy đi một cách có lợi nhất.”

Sắc mặt Nghiệp Gia trở nên khó coi, chỉ sững sờ ở đó không nói lời nào.

Bàng đại ca lắc đầu: “Cậu nghĩ anh thành dạng người gì rồi?”

“Không nói đến quan hệ của tôi cùng với Lôi đại ca như thế nào, chỉ với phần nghĩa khí này của Nam Chiến chúng ta cũng nên giúp đỡ anh ta.”

“Vậy anh còn đưa tiền…”

“Tôi muốn đưa đến thành phố Giang Tư.” Bàng đại ca nói: “Không phải anh ta không muốn chen chân vào chuyện của thế giới ngầm sao? Tôi lại muốn kéo anh ta vào.”

“Không phải anh ta muốn lấy tiền xây dựng thành phố Giang Tư à? Vậy chúng ta vô cùng chính đáng giúp đỡ anh ta.”

“Nhưng đã nhận tiền rồi thì người tất nhiên cũng phải nhận, đúng chứ?”

Lúc này Nghiệp Gia mới thả lỏng, cười nói: “Xin lỗi anh. Tôi hiểu lầm anh rồi.”

Bọn họ là anh em kết nghĩa với nhau.

Bàng đại ca lắc đầu: “Lúc nãy tôi còn suy nghĩ làm sao để phá vỡ thế cục ở thành phố Giang Thanh này.”

“Hiện tại đã có người nghĩ cách giúp chúng ta rồi.”

“Đến lúc đó Giang Hải có không muốn cũng không được.”

Nghiệp Gia nói: “Đúng vậy, Phác Thiên Ưng đang nhắm vào số tiền này, nếu anh ta biết nó đã đã rơi vào tay Giang Hải, nhất định sẽ đi đòi lại.”

Một lát sau, một chiếc xe chạy nhanh về phía thành phố Giang Tư.

Trên xe chỉ có Nghiệp Gia và Nam Chiến.

Tuy Nam Chiến vẫn còn rất yếu, nhưng thoạt nhìn sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

“Cậu Giang sẽ nhận sao?” Giọng nói của Nam Chiến rất nhẹ.

Nghiệp Gia nói: “Sẽ.”

Nam Chiến thở dài một hơi: “Anh nên để cho người đưa tôi đến thành phố Giang Tư sao lại tự mình lái xe đi.”

Phác Thiên Ưng giống như một con chó điên đang điên cuồng chiếm đoạt địa bàn.

Nhưng Hoành Thiên Giai vẫn luôn im lặng chưa hề ra tay can thiệp.

Nam Chiến lo lắng Phác Thiên Ưng đang điên cuồng sẽ ra tay với Bàng đại ca.

Nghiệp Gia nói: “Còn chưa ra khỏi thành phố Giang Thanh, Phác Thiên Ưng đã biết chúng ta rời khỏi. Anh Bàng cũng đi khỏi thành phố Giang Thanh từ sớm rồi.”

Trong thành phố Giang Thanh, Hoắc Yến Hoa vô cùng cay cú, như phát điên dẫn người xông đến chỗ của Bàng đại ca.

“Hai chữ kia nghĩa là gì?” Anh ta nhìn lên bảng hiệu.

Một đám đàn em đều gãi đầu, bọn họ có được học hành gì đâu.

Cho dù hai chữ “Thiên Địa” không viết thành kiểu thư pháp như vậy bọn họ cũng không biết là chữ gì.

“Đập cho tao.” Hoắc Yến Hoa hừ lạnh, Bàng đại ca chẳng qua là một tên lưu manh mà thôi, còn học đòi văn vẻ.

Đứng ở trước của, Hoắc Yến Hoa hơi hơi nheo mắt lại.

Bàng đại ca ở đây hơn mười năm, chiếm cứ một nửa địa bàn ở thành phố Giang Thanh.

Nhà họ Hoắc có ân oán với Bàng đại ca, bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, lúc Bàng đại ca còn trẻ, không ai trong nhà họ Hoắc dám đến tỉnh Hải Đông.

Hoắc Yến Hoa cười lạnh: “Hơn mười năm rồi, cuối cùng thì con người cũng không đấu lại năm tháng.”

“Bàng đại ca đã già rồi. Cũng đừng nghĩ đến chuyện báo mối hận năm đó nữa.”

“Đại ca, chúng ta vào không?”

“Không, không cần thiết, bên trong không có ai.” Hoắc Yến Hoa biết, Bàng đại ca là một con cáo già nhất định đã rời đi rồi.

“Biệt thự này không tệ, có cần vào xem có thứ gì đáng tiền không đại ca?”

Hoắc Yến Hoa lắc đầu: “Canh chừng nơi này, không ai được bước vào.”

Hoắc Yến Hoa không nói hiện tại anh ta không dám đi vào vì anh ta đang sợ, sợ Bàng đại ca có thiết kế bẫy rập gì ở bên trong.

Vì an toàn, Hoắc Yến Hoa lựa chọn tạm thời rời đi, chờ thời cơ chín muồi lại đến chiếm nơi này.

Bàng đại ca ở tỉnh Hải Đông nhiều năm như vậy, nếu nói không hề chuẩn bị đường lui thì khó ai tin được.

Cho nên hết thảy lấy an toàn làm đầu.

“Con cáo già này rất giảo hoạt, chiếm cứ thành phố Giang Thanh mười mấy năm, mày thật sự là ông ta thật sự không thắng được Lôi đại ca sao? Xử lý Lôi đại ca xong tao mới biết được, ông ta cũng chỉ là con kiến mà thôi.”

“Không cần phải gấp gáp, trộn được nhất thời không trốn được cả đời. Chỉ cần lão già kia lại xuất hiện, tao sẽ làm thịt ông ta.”

Bàng đại ca đã đi đâu?

Hoắc Yến Hoa cũng lười phải nghĩ.

Bàng đại ca có thể trở về nữa không, cũng khó nói.

Hiện giờ, cục diện ở phía bắc nhìn như ổn định, thật ra đã sớm hỗn loạn.

Các gia tộc đã không rảnh để bận tâm đến chuyện ở tỉnh Hải Đông. Phía bắc đang tiến hành thanh tẩy, Hoắc Yến Hoa thừa cơ hội này hốt tỉnh Hải Đông vào trong túi.

Có tỉnh Hải Đông làm chiến tích, Hoắc Yến Hoa đã có thể đứng vững trong nhà họ Hoắc, không bao giờ… bị người ta nói là đồ con hoang nữa.

Có lẽ, anh ta còn có thể kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Hoắc.

Không tìm thấy Bàng đại ca, Hoắc Yến Hoa lập tức tiến hành thanh trừ, sau đó kết nạp tất cả sản nghiệp của Bàng đại ca ở thành phố Giang Thanh.

Trong một sòng bài ngầm, bảng hiệu đã bị vứt xuống đất, người ngã ngựa đổ.

Đại ca Thang Trạch phụ trách quản lý nơi này ngã trên mặt đất, Hoắc Yến Hoa nhìn từ cao xuống, đạp lên đầu của ông ta.

“Phục hay là không phục?”

“Thả anh của tao ra, mày có bản lĩnh thì đánh tao này!”

Thang Dương rống lên, nhưng ngay cả đứng anh ta cũng không đứng nỗi, lảo đảo quỳ trên mặt đất, gân xanh hằn lên trên trán anh ta.

Trơ mắt nhìn anh ruột chịu nhục mà anh ta không thể làm gì được.

“Tao hỏi lại một lần nữa, phục hay là không phục?” Hoắc Yến Hoa cười nhạo, những người này cũng chỉ là con kiến mà thôi.

“Muốn tụi tao bán mạng cho mày, mày nằm mơ đi.” Thang Trạch gian nan nói: “Có giỏi thì mày giết tao đi…”

“Ộc…”

Anh ta không có chút do dự, càng không có chút thương hại.

Đâm một đao xuyên qua cổ Thang Trạch.

Máu tươi phun tung toé trên mặt Hoắc Yến Hoa, khiến anh ta càng thêm dữ tợn.

“Anh…”

“Tao đào mồ tổ tông nhà mày…”

Thang Dương trừng lớn hai mắt, nhìn anh mình chết đi.

Hoắc Yến Hoa tao nhã lau vết máu trên người, thản nhiên nói: “Ném ra ngoài cho chó ăn.”

Hai mắt Thang Dương đỏ quạch tơ máu hằn lên, giãy dụa liều mạng xông về phía Hoắc Yến Hoa.

“Bộp…”

Nhưng vừa đứng dậy anh ta đã bị tát ngã xuống đất.

Hoắc Yến Hoa đạp lên mặt của anh ta, làm cho anh ta không thể động đậy.

“Mày… phục có hay không?”

Chỉ cần nói một chữ phục anh ta sẽ được tiếp tục sống.

Nhưng một chữ này đại biểu cho việc anh ta phải làm trâu ngựa cho Hoắc Yến Hoa.

Cả người Thang Dương run rẩy, dữ tợn nói: “Tao muốn xé xác mày ra, còn muốn tao khuất phục, mày đợi kiếp sau đi!”

“Tao có thành ma cũng sẽ không buông tha cho mày…”

Anh ta rống lên, cho dù bị đạp không thể nhúc nhích nhưng vẫn không hề khuất phục.

“Muốn giết cứ giết, người của anh Bàng không một ai là hồng mềm dễ bóp đâu.”

“Không phải mày muốn chiếm địa bàn à? Mày nằm mơ đi.”

“Anh Bàng sẽ trả thù cho tụi tao, cuối cùng mày nhất định sẽ không được chết tử tế.”

Thang Dương cũng chỉ có thể nguyền rủa.

“Bốp…”

Một tiếng động vang lên, Hoắc Yến Hoa đạp mạnh lên mặt Thang Dương.

Thang Dương rên lên kêu không ra tiếng. Mặt của anh ta đã biến dạng, xương mặt phát ra tiếng kêu rôm rốp, cằm của anh ta bị đạp lệch sang một bên.

“Anh Bàng?”

“Hiện tại ông ta còn chưa lo xong cho chính mình, e rằng cũng không dám trở lại đây nữa.”

“Ầy, thật sự đáng tiếc, đời này ông ta cũng đừng nghĩ đến việc báo mối thù này.”

“Ộc…”

Lại là một dao, anh em nhà họ Thang đều bị giết cùng một cách.

Hoắc Yến Hoa nhìn quanh bốn phía, đàn em của Bàng đại ca đứng đó, là những người ở đây hoặc đến từ nơi khác, bọn họ đều lộ vẻ sợ hãi.

Khóe miệng của anh ta khinh thường nhếch lên: “Hiện tại các người lựa chọn đi theo tao hay là chết?”

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, làm chó cho tao, tao có thể sẽ cho chúng mày tất cả những gì chúng mày muốn. Tôi sẽ cho còn nhiều hơn so với anh Bàng của chúng mày.”

Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Hoắc Yến Hoa cười lạnh: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chẳng lẽ chúng mày muốn chết cả sao?”

Nói xong, anh ta lại đâm một dao vào ngực của một người.

“Tao hỏi lần cuối cùng, theo tao hay là chết?”

Bịch bịch… bịch bịch…

Người thứ nhất, người thứ hai…

Một người tiếp một người không ngừng quỳ xuống, không ai có thể bình tĩnh khi đối diện với cái chết.

So với chết đi bọn họ lựa chọn quỳ sống.

Hoắc Yến Hoa rất vừa lòng cười to.

Anh ta tóm lấy được một người từ trong nhóm người ra.

“Mày hẳn là người bên cạnh Bàng đại ca, đúng không?”

“Phải phải…..”

“Tao hỏi mày, những thứ đáng giá của Bàng đại ca đang ở đâu?”

“Tôi… tôi không biết…”

Hoắc Yến Hoa cười lạnh: “Nếu không biết, vậy tao giữ mày lại còn có ý nghĩa gì?”

Chỉ một thời gian ngắn, thế giới ngầm của thành phố Giang Thanh bị thay đổi hoàn toàn.

Ngay cả những đàn em trung thành với Bàng đại ca và Lôi đại ca cũng bị thủ đoạn tàn độc của Hoắc Yến Hoa ép chết hoặc khuất phục.

Chỉ tốn vài ngày đã nắm được thành phố Giang Thanh, Hoắc Yến Hoa vô cùng đắc ý, vì đây là chuyện hơn mười năm qua Bàng đại ca cũng chưa làm được.

Nhưng, Hoắc Yến Hoa lại càng nhíu chặt mày hơn.

Biết được Nam Chiến đến thành phố Giang Tư, anh ta lập tức cho người đuổi theo.

Nghiêm lệnh dặn dò, cho dù có đuổi tới nước ngoài cũng phải lôi Nam Chiến đang bị thương nặng về.

Hoắc Yến Hoa là con riêng của Hoắc Thiên Lôi, nhà họ Hoắc phía Đông Nam, nhà họ Hoắc đã hợp tác với nhà họ Hoàng ở phía bắc, địa bàn của tỉnh Hải Đông, nhà họ Hoắc có thể lấy được bao nhiêu thì lấy.

Hai mươi năm qua nhà họ Hoắc không dám vào tỉnh Hải Đông, hiện tại bọn họ biết cơ hội đã tới.

Bởi vì lúc này phía bắc đang loạn cả lên.

Bạch Hùng bị cắm sừng hơn hai mươi năm, hiện tại muốn lật mặt với Lan gia.

Không bao lâu sau phía bắc chia thành ba phe lớn, hình thành nên thế cục có lợi cho cả ba.

Tựa như hiệu ứng cánh bướm vậy, bắt đầu thay đổi lan rộng ra.

Rất nhiều người sáng suốt đều nhìn ra được, cái sừng trên đầu Bạch Hùng chỉ là một mồi lửa mà thôi.

Ngọn lửa này đốt lên những suy gì ti tiện vẫn luôn ẩn sâu của các gia tộc, cũng làm bùng lên rất nhiều mâu thuẫn.

Nhất thời mọi người đều bắt đầu tính toán.

Nguyên nhân vì thế cho nên phía bắc không rảnh để bận tâm đến tỉnh Hải Đông này.

Hoắc Yến Hoa sẽ thừa cơ hội này chiếm toàn bộ thành phố Giang Thanh, hơn nữa anh ta còn muốn cơ cấu lại thế giới ngầm cả toàn tỉnh.

Tỉnh Hải Đông sắp sửa nghênh đón một đại ca quản lý tất cả ở thế giới ngầm.

Hai ba mươi năm nữa thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông là của Hoắc Yến Hoa.

Anh ta mới là đại ca của tỉnh Hải Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK