Ngồi trên xe, Lục Gia Hân đánh mạnh vào lưng con gái mình rồi mắng:
“Cái con ranh con ngốc nghếch này, lần thứ mấy rồi. Con định để việc này tiếp diễn đến khi nào nữa hả?
“Mẹ, sao mẹ lại đánh con?” – Thu Huệ xoa xoa cải lưng của mình rồi khóc thút thít.
“Xem xem mày vừa gây ra chuyện gì đi, thật là làm ô uế thanh danh bố mày đã gây dựng mà. Mẹ cấm tuyệt
đối không được dính dáng đến thằng Hạo Anh Kiệt ấy nữa” “Me... Bố, bố nói gì đi chứ” – Thu Huệ nhìn bố mình cầu cứu.
“Mẹ con nói đúng đấy. Từ giờ tốt nhất là nhốt nó trong nhà một thời gian, đừng để nó lêu lổng bên ngoài nữa”.
Nghĩ đến đây mà Thu Huệ chợt cảm thấy rùng mình. Hai tuần qua chẳng khác nào như địa ngục đối với cô vậy. Thu Huệ bị cầm tù cả thể xác lẫn tinh thần, lúc nào cô cũng chỉ muốn được thoát ra khỏi nhà để trở về với thế giới của mình.
Thu Huệ tiếp tục đẩy Hạo Anh Kiệt ra xa khỏi cô, hắn chính là lý do khiến cô phải chịu cái cảnh "ngục tù” ấy.
“Thôi nào, đừng giận anh nữa nhé! Muốn gì anh cũng chiều em hết” Nói rồi, Hạo Anh Kiệt lao tới ôm chặt lấy Thu Huệ. Mặc cho cô còn đang giãy giụa trong vòng tay anh, Hạo Anh Kiệt đã chiếm đoạt được đôi môi “ngon lành” ấy. Anh ta cứ thế mà hôn ngấu nghiến lấy cô, bàn tay hư hỏng còn không ngại lần mò vào trong váy của Thu Huệ.
Châu Thu Huệ lúc đầu có đôi chút khó chịu và bất ngờ nhưng sau đó cô cũng nhiệt tình đáp lại. Bàn tay Anh Kiệt chạm tới chỗ nào trên da thịt Thu Huệ, người cô lại khẽ cong lên. Hai người cứ thể quấn quýt lấy
nhau mãi không rời. “Anh đến thế được chưa?" - Hạo Anh Kiệt vẫn ôm chặt lấy Thu Huệ rồi thì thầm vào tai cô. “Hứ, chỉ được cái nói mồm” – Thu Huệ tuy vẫn còn bực bội nhưng đã nguôi hết cơn giận ban đầu.
“Nhớ anh không? Chứ anh thì nhớ em phát điên lên được ý Anh Kiệt vừa nói vừa hôn lên cổ rồi lên vai Thu Huệ. Cô cũng dần buông thả để anh ta tùy ý làm mọi thứ trên cơ thể mình. Hạo Anh Kiệt si mê cô! Thu Huệ luôn tự tin vào điều ấy, cô biết cô có thể điều khiển người
đàn ông này theo ý thích của mình.
Tay Thu Huệ cũng dần dần sờ xuống phần phía dưới của Anh Kiệt, khiến anh ta giật bắn người lên.
“Ôi em yêu, em đúng là khiến anh không kiềm chế nổi nữa mà”
“Anh phải trả giá cho những gì anh đã gây ra cho tôi” – Thu Huệ nói vào tai Hạo Anh Kiệt bằng một chất
giọng khàn đặc đầy mê hoặc, giờ đây chính bản thân cô cũng đang đắm chìm vào thứ nhục dục ấy.
Anh Kiệt hôn mạnh lên khắp khuôn mặt Thu Huệ, rồi dần dần xuống thấp hơn. Anh mút thật mạnh khiến Thu Huệ khẽ rên lên từng tiếng. “Nhẹ thôi... đừng để lại dấu vết gì”. “Anh biết rồi, em mà cứ rên lên như thế là anh không kiểm soát được bản thân nữa đâu nhé” “Không kiểm soát được bản thân thì anh định làm gì?" - Thu Huệ nở một nụ cười ranh mãnh như muốn.
trêu ngươi anh.
“Định làm gì ư? Dù gì đây cũng là phòng riêng... anh không ngại ăn em ngay ở đây đâu nhé” – Hạo Anh Kiệt
cắn nhẹ lên vành tại cô.
Thu Huệ phá lên cười thích thú.
“Ngay trong quán bar này ư?” “Tại sao không nhỉ? Em đã thấy Hạo Anh Kiệt anh ngán thứ gì chưa? Hạo Anh Kiệt vừa nói vừa thò tay vào sâu bên trong áo của Thu Huệ. “Nào... nào buồn em”
Cuộc hoan lạc ấy đang diễn ra dở dang thì điện thoại của Thu Huệ chợt reo lên.
“Bỏ em ra đã” – Thu Huệ đẩy Anh Kiệt ra, anh ta lúc này còn đang bận vục mặt vào ngực cô.
Hạo Anh Kiệt bị đẩy ra thì khó chịu nhìn xuống chiếc điện thoại:
“Cái gì vậy?”
“Em có điện thoại. Trời ạ.” – Thu Huệ hoảng hốt thốt lên, có ngồi thẳng dậy chỉnh lại trang phục đang xộc
xệch trên người mình.
“Sao vậy, Thu Huệ?” – Anh Kiệt hết mất kiên nhẫn vì không hiểu có chuyện gì xảy ra mà cô lại bắt anh phải
dừng việc cấp bách” đang diễn ra lúc này như vậy.
"Im di" Thu Huệ hét lên với anh rồi mở máy lên nghe.
“Alo, mẹ à? Mẹ gọi con có việc gì không?” – cô nhẹ giọng nói. May là hôm nay Thu Huệ đã chọn căn phòng
cách ấm này trong quán bar.
“Mày giỏi lắm! Mấy giờ rồi, không ở nhà mà còn đi đâu thế hả?” – Lục Gia Hân lập tức tra khảo con gái.
“Con... con chẳng bảo mẹ là hôm nay sang nhà bạn dự sinh nhật rồi còn gì” - Thu Huệ vội vàng lấp liếm. “Đi cả ngày cơ à? Mau về nhà nhanh, bố mẹ có việc cần phải bàn với con gấp” “Có việc gì mà gấp vậy? Không đợi mai rồi nói được ạ, giờ bữa tiệc mới bắt đầu mà” Hạo Anh Kiệt ngồi bên cạnh cũng ra hiệu đồng tình với Thu Huệ. “Đừng nói nhiều, về ngay” Nói đến đây xong thì Lục Gia Hân vội dập máy. Trong nhà này, ý chỉ của bà chính là mệnh lệch quan trọng nhất, một khi bà đã tuyên bố điều gì đó ra thì không một ai có thể thay đổi được. Châu gia còn chẳng phải là nhờ Lục gia và bà mới có ngày hôm nay được ư? Đến cả Châu Minh Đạt còn không dám nói lại Lục Gia Hân
đến một cầu thì Thu Huệ có là gì. Dù ở ngoài hư hỏng thế nào nhưng một khi về nhà, cô vẫn phải đóng đúng
vai một đứa con ngoan ngoãn, nghe lời mẹ.
“Em phải về thôi” – Thu Huệ dường như cũng thất thần vì cuộc gọi bất ngờ này của mẹ cô. Chẳng nhẽ mẹ cô đã đoán được gì rồi ư? Nghĩ đến đây Thu Huệ lại cảm thấy thót tim.
“Mẹ nó, ở lại với anh thêm lúc nữa đi mà. Giờ em định bỏ lại anh như vậy rồi về ư?”.
Hạo Anh Kiệt chỉ xuống phía dưới đang cộm lên của mình rồi làm vẻ mặt tội nghiệp với Thu Huệ.
“Anh tưởng em không muốn ở lại ư? Nhưng mẹ em đã nói như vậy rồi”
Anh Kiệt khoanh tay lại ra vẻ giận dỗi:
“Em không sợ anh xuống kia tùy tiện tìm một em gái để giải quyết nhu cầu à?”
“Tùy anh thôi” – mặt Thu Huệ ngay lập tức biến sắc khiến Anh Kiệt run sợ.
Nói rồi, cô cầm túi xách đứng lên ra về, bỏ lại Hạo Anh Kiệt ngồi lại đó thất thần một mình. “Em yên tâm, anh sẽ biết giữ mình mà” – Anh Kiệt cố nói với theo dù không biết Thu Huệ có nghe được
những lời này hay không.
Lúc Thu Huệ về tới nơi thì bên trong nhà cô vẫn còn sáng đèn. Bố mẹ cô đều đã ngồi sẵn trong phòng khách, khuôn mặt họ vô cùng căng thẳng. Thu Huệ cũng chợt cảm thấy bất an, bố mẹ cô chưa từng nghiêm túc dạy dỗ cô như lần này, chẳng lẽ họ đã biết việc cô vẫn tiếp tục qua lại với Hạo Anh Kiệt rồi ư? “Thu Huệ con ngồi xuống đây đi, bố mẹ có việc cần bàn với con” .
Nhìn thấy con gái đã về tới cửa, Lục Gia Hân mới vẫy tay, nhẹ giọng ra hiệu bảo Thu Huệ ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà và chồng.
Đương nhiên Châu Thu Huệ được một phen thất kinh, cô chưa ngồi xuống đã vội vàng lấp liếm: “Nếu bố mẹ định nói đến Hạo Anh Kiệt thì con.” “Cái gì cơ, con vẫn qua lại với cái thằng đó hả?” – giọng Lục Gia Hân lúc này đã không giữ được vẻ bình tĩnh như ban đầu nữa.
“Không... không. Chẳng lẽ không phải bố mẹ gọi con về để nói về việc này ư?" Thu Huệ cũng sửng sốt trợn tròn mắt nhìn mẹ. Lục Gia Hân với tay đánh mạnh vào người con gái rồi mång: “Cái con trời đánh này. Sao mày ngu quá vậy trời” “Thôi bà, việc đó để sau hẵng nói đi. Giờ hãy nói nó nghe việc chính cái đã” – Châu Minh Đạt ngồi cạnh trấn an vợ mình.
“Việc chính là việc gì cơ ạ? Sao hôm nay trống bố mẹ nghiêm túc đến kì lạ như vậy?” - Thu Huệ nhìn mọi
việc đang diễn ra mà không biết có nên bớt lo hay càng cảm thấy lo sợ hơn đây.