• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không thể tối... tôi và anh đã chấm dứt rồi” 

“Vậy em, muốn thằng đàn ông kia biết mọi chuyện của chúng ta hay sao? Anh không ngại mà kể ra chi tiết tường tận cho thằng đó biết anh và em đã ở bên nhau vui vẻ như thế nào đâu nhé!” 

Hạo Anh Kiệt vừa dọa nạt, vừa không ngừng tiến sát lại gần người Châu Thu Huệ, ánh nhìn ngày càng thâm 

độc hơn. Chầu Thu Huệ càng lùi lại phía sau thì anh ta càng ngày càng tiến sát vào người cô, hận không thể 

cùng có hai người hòa lại thành một. 

“Anh... đồ đàn ông thối tha nhà anh. Anh rốt cuộc muốn cái gì thì mới chịu buông tha cho tôi đây.” “Anh nói rồi mà, em không tin anh sao? 

Hạo Anh Kiệt càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ, anh ta đã thành công đẩy Châu Thu Huệ ngã xuống giường. Sau đó ma mị thổi một luồng hơi vào tai CỐ. 

“Anh thật sự chỉ muốn em mà thôi. Thu Huệ à, anh nhớ mùi hương ngọt ngào của em quá đi mất thôi. Anh 

thực sự đã nghiện em mất rồi.” 

Nói xong, Hạo Anh Kiệt túm chặt hai bàn tay của Châu Thu Huệ rồi đưa lên trên đầu cô, cùng lúc đó nhanh 

chóng cởi hết lớp đồ hóa trang đang che lấp cơ thể quyến rũ của cô đi. 

Châu Thu Huệ lúc đầu còn có chút phản kháng, nhưng rất nhanh sau đó đã bị khuất phục dưới bàn tay thuần thục của Hạo Anh Kiệt. 

Cô kiềm chế những tiếng rên đang ngày một to hơn phát ra từ miệng của mình. Không thể phủ nhận dù đã hết tình cảm với Hạo Anh Kiệt, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông này rất ghê tởm, nhưng sự hoan lạc mà anh ta đem lại cho Chậu Thu Huệ cô, cô vẫn cảm thấy rất sung sướng và thỏa 

mãn. 

Hạo Anh Kiệt ấy như con thú bị nhốt trong lồng lâu ngày giờ mới được thả về rừng, không chịu buông tha 

cho Chậu Thu Huệ dễ dàng như mọi lần nữa. 

Anh ta thử đủ mọi tư thế, hết nhẹ nhàng rồi lại đến mạnh bạo, vần vò Chậu Thu Huệ cho tới khi cô mệt lả đi, chỉ còn biết mở miệng hấp hay nói để xin anh ta tha cho cô, Hạo Anh Kiệt mới dừng lại. 

Hạo Anh Kiệt xuống giường, đem bỏ chiếc bao đã dùng xong vào thùng rác rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa 

qua loa, sau đó mới quay trở lại nằm xuống giường nghỉ ngơi, thuận tiện ngắm nhìn người đàn bà lúc này 

khắp người đã đầy dấu vết tím đỏ do mình tạo ra. 

Tóc Châu Thu Huệ lòa xòa che gần hết khuôn mặt nhưng cô vẫn mặc kệ, chỉ nằm đó thở khò khè từng hơi 

vất vả. Vùng eo và hông của cô đau nhức tới mức không thể đứng dậy nổi. 

Hạo Anh Kiệt như muốn xả hết sự tức giận của anh ta lên người Châu Thu Huệ nên đã hành hạ cô khiến 

cho cô không còn giống một con người bình thường nữa. Vậy mà giờ này hắn ta còn nằm xuống bên cạnh Chầu Thu Huệ, khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi 

vén đống tóc ra phía sau lưng. 

“Thế nào, có sướng không?” – Hạo Anh Kiệt ngọt ngào hỏi cô. 

“Sướng cái con mẹ nhà anh ấy" 

“Hừm, trước mặt hắn ta em có nói năng như vậy hay không. Hư như vậy là phải bị phạt rồi” 

Nói xong câu đó, Hạo Anh Kiệt không chút do dự mà ngậm chặt lấy bầu ngực đầy đặn của Châu Thu Huệ 

rồi cắn một miếng thật mạnh. 

Chầu Thu Huệ hét lên một tiếng thất thanh rồi định đẩy Hạo Anh Kiệt ra, miệng cô lại phát ra hàng loạt 

những câu chửi thề khác. 

Hạo Anh Kiệt khẽ lườm Châu Thu Huệ một cái để dọa cho cô nàng sợ mà im miệng lại, sau đó anh không 

cắn cô nữa mà chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy bầu ngực rồi ra sức mút vào, sau đó liếm vài phát tạo thành những 

vòng tròn đầy ma mị. 

Hình như sau một lúc nghỉ giữa hiệp, máu nóng trong người Hạo Anh Kiệt lại tăng thêm vài phần, anh ta 

không nhịn được mà lại đẩy Châu Thu Huệ xuống, trực tiếp nằm đè lên cơ thể mềm mại của cô. 

“Hạo Anh Kiệt, anh là đồ vô liêm sỉ” 

Sau một đêm bị Hạo Anh Kiệt "hành hạ” theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, sáng hôm sau Chậu Thu Huệ 

mới có thể lết được cơ thể tàn tạ của mình về nhà. 

Nhìn bộ dạng của Châu Thu Huệ lúc này trông không thể thảm hại hơn được nữa. 

Lúc vào tới cửa thì đúng lúc Lục Gia Hân và Châu Minh Đạt đang ngồi ăn bữa sáng. Lục Gia Hân thấy con 

gái mình sắc mặt rất tệ, bộ dạng nhếch nhác thì không nhịn được liền mắng: “Con gái con đứa mà đi ra ngoài cả đêm giờ này mới về. Thu Huệ, con thử nhìn lại bộ dạng của mình xem có giống là một đứa con gái ngoan hiền, nết na hay không. Với cái tình trạng này của con thì tới khi nào mới thành công tán đổ được thằng bé Lãnh Tử Duật kia đây” 

“Thôi nào bà nó, mới sáng ngày ra, đừng hơi tí là quát nạt con bé nữa” 

Dạo gần đây mối quan hệ giữa Châu Thu Huệ và Lãnh Tử Duật đã ngày càng khăng khít hơn. Lãnh Tử Duật cũng giúp cho công việc làm ăn của Châu Minh Đạt rất nhiều, kiểm cho ông kha khá các mối làm ăn với lợi 

nhuận vô cùng lớn, khiến cho công ty của ông không còn gặp phải vấn đề gì nữa cả. 

Châu Minh Đạt đối với chuyện này thì vô cùng vui vẻ. Ông cũng không còn tỏ ra nghiêm khắc với đứa con gái đang hái ra tiền này của mình như trước nữa. Thậm chí còn ngày càng chiều chuộng, nịnh nọt Châu Thu Huệ hơn gấp vài lần. 

“Con còn đứng nghệt ra đó làm cái gì, không nhớ sáng nay Lãnh Tử Duật sẽ tới đón con đi ăn sáng và tới 

trung tâm mua sắm hay sao. Còn không mau lên thay đồ, chuẩn bị” – Lục Gia Hân lườm chồng bà một cái 

rồi vội giục cô con gái đang đứng thất thần này của mình. Châu Thu Huệ dường như đã quên mất lời hẹn này với Lãnh Tử Duật, cô ngây người ra mất một lúc. 

Với tình trạng hiện tại của cô bây giờ thì làm sao có thể đi gặp anh ấy được. Trên người Châu Thu Huệ cô lúc này ngập tràn những dấu vết của trận hoan lạc tối qua. 

Tên Hạo Anh Kiệt kia nhất quyết không buông tha cho cô, khiến cô lúc này đây không khác nào thân tàn ma dại. Chỉ sợ Lãnh Tử Duật mà nhìn thấy những dấu vết đỏ trên người cô thì sẽ không khỏi hoảng sợ rồi đá 

bay có đi thật xa. Vậy thì những cố gắng vừa qua của Châu Thu Huệ cố và bố mẹ chẳng phải sẽ sôi hỏng 

bỏng không rồi hay sao. Nghĩ như vậy nên cô chỉ đành tỏ vẻ mệt mỏi rồi quay sang nói với bố mẹ: 

“Chắc hôm nay con phải hủy hẹn với Lãnh Tử Duật rồi, mẹ mau nói với anh ấy là con bị mệt nên không ra khỏi nhà được." 

“Ở kìa, con bé này!” Lục Gia Hân nghe con gái nói vậy thì tức giận nghiên chặt răng, hận không thể tát cho con bé ngốc nghếch 

đó một cái được. 

Nhưng nghĩ thế nào bà lại nở nụ cười ghê rợn, hình như dạo gần đây con bé Chậu Thu Huệ nhà bà đối với 

Lãnh Tử Duật kia có chút dễ dãi rồi. Ai cũng biết cậu ta bận rộn tới nhường nào, nên một khi đã hẹn thì đều 

không dám hủy hẹn với cậu ta. Nhưng con gái bà đương nhiên là phải khác chứ. Coi như lần này thử kiểm tra thái độ của Lãnh Tử Duật kia 

một chút, xem xem cậu ta đã thật sự đã rơi vào bẫy mà gia đình bà tốn công bày ra hay chưa. Đồng thời 

cũng là để cậu ta gặp chút khó khăn, như vậy trò chơi này mới trở nên thú vị được chứ. 

“Vậy được, con lên phòng nghỉ ngơi trước đi. Mẹ sẽ đi báo cho Lãnh Tử Duật một tiếng” 

Nói xong, Lục Gia Hân phá lên cười vui vẻ trước sự ngạc nhiên của Châu Minh Đạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK