• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4. Ước mơ cuối cùng cũng trở thành hiện thực 

“Mẹ đừng nói vậy, con không thấy vất vả hay khổ sở gì đâu. Bác sĩ cũng nói rồi, bệnh của mẹ vẫn có thể duy 

trì thêm 2 năm nữa. Lúc đẩy con sẽ kiếm đủ tiền để làm phẫu thuật cho mẹ. Chỉ cần mẹ khỏe lên thôi, cuộc 

sống của mẹ con mình sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều”. 

“Được rồi, khoan nói đến những thứ ấy. Mau cho mẹ xem học bổng của con nào” 

Cẩm An lập tức mở mail trên máy điện thoại ra cho mẹ cô xem thông báo trúng tuyển vào trường và chứng 

nhận học bổng của cô. 

“Trời ơi, đúng thật rồi này. Con gái của tôi đã làm được thật rồi. Thôi, mau đi vào lau mặt, mẹ làm thêm vài 

món nữa, hôm nay mẹ con mình phải làm một bữa liên hoan thật lớn mới được.” 

“Dạ vâng, à có túi củ cải này, mẹ cất đi để dành cho bữa sáu” 

“Củ cải ở đầu ra vậy? Con mua à?” 

“Dạ không, kể ra thì dài lắm. Một bà cụ đã đưa cho con, bà yểu quả nên con giúp đưa bà về nhà” 

Cẩn Y Tuệ xoa đầu cô con gái bé bỏng của bà: “Ừ được rồi, con cứ để ở bếp, mai mẹ sẽ làm món canh củ cải với thịt hầm củ cải cho con. Màu vào rửa tay 

với rửa mặt đi” 

“Con đi liền ạ. Mẹ đợi con ra giúp mẹ làm nốt” 

“Được rồi, mẹ làm tí là xong ấy mà.” 

Cẩm An vào phòng vệ sinh rửa lại mặt cho sạch, khuôn mặt cô lúc này đã tèm lem nước mắt. Nhìn mình 

thật kĩ trong gương, chính Cẩm An cũng không ngờ một đứa bé từng bị bạn bè chê cười là không có cha rồi 

thì xấu xí, ốm yếu lại có thể chạm tới ước mơ của chính mình nhanh đến như vậy. “Châu Cẩm An, giỏi lắm! Cuối cùng mày đã làm được rồi!” Bữa cơm của hai mẹ con Châu Cẩm An tuy chẳng có gì cao sang, nhưng lại là một “bữa tiệc” vô cùng lớn kỉ 

niệm việc cô đã giành được suất học bổng đi du học. Đây vốn chỉ là ước mơ xa vời kể từ ngày đầu tiên cô 

cầm chiếc cọ trang điểm trên tay, cuối cùng giờ lại trở thành hiện thực. 

“Vậy bên họ mới chỉ gửi giấy báo về cho con thôi à? Còn các thủ tục và thời gian bay sang bên đó là khi 

nào?” – Cẩn Y Tuệ lên tiếng hỏi con gái. 

“Thủ tục thì nhà trường sẽ hỗ trợ mẹ ạ, con chỉ việc chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ thôi. Tháng 8 là bắt đầu 

nhập học rồi nên chắc Con sẽ bay sang đó trước từ tháng 7”. 

“Nhanh nhỉ... còn hơn 3 tháng nữa thôi” – Cẩn Y Tuệ nhẩm tính thời gian. 

“Vâng, con sẽ học nốt kì học ở đây rồi bảo lưu kết quả. Nhưng điều mà con lo nhất là để mẹ ở lại đây một 

mình” - Cẩm An đặt bát xuống rồi nắm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ cô. “Mẹ không sao, một mình mẹ vẫn ổn mà. Thỉnh thoảng sang dọn dẹp giúp các nhà quanh đây vẫn đủ chi phí sinh hoạt. Con đừng lo, cứ cố gắng học tập” “Con vẫn còn chút tiền tiết kiệm nên mẹ không cần đi làm thêm cũng được. Từ giờ đến trước khi sang đỏ 

con sẽ chăm đi làm hơn” 

“Con bé này, mẹ nói rồi mà. Việc của con là cứ lo học tập và chuẩn bị giấy tờ thôi.” 

“Nhưng mẹ còn thuốc thang... Thật sự con vẫn lo lắm, nhỡ bệnh của mẹ lại tái phát lúc con không ở nhà thì 

sao?” – nói đến đây, Châu Cẩm An lại cảm thấy sợ hãi. 

Mẹ có thể trạng lúc nào cũng yếu ớt hơn người bình thường, nhất là từ sau khi sinh Cẩm An ra đến giờ. Nghĩ 

đến quãng thời gian mẹ phải vất vả mưu sinh nuôi mình ăn học, Cẩm An lại không kìm được nước mắt. 

“Ở con bé này, đang vui lại khóc là sao? Đừng lo, mẹ sẽ nhớ đi kiểm tra thường xuyên, Con học rồi nhanh 

trở về với mẹ là được mà” 

Cẩm Y Tuệ nói vậy nhưng một bên bụng của bà chợt nhói đau. Thật ra, bà vẫn giấu con gái về việc mấy 

tháng nay không đi khám và không mua thêm thuốc uống. Y Tuệ lo chi phí thủ tục sẽ tốn kém rất nhiều, 

chưa kể sang đó sống cũng cần rất nhiều tiền. Bà không muốn Cẩm An phải khổ sở hay vất vả thêm nữa. 

“Mẹ yên tâm, ngay khi trở về con sẽ đưa mẹ đi làm phẫu thuật.” “Được rồi, không nói chuyện ấy nữa. Con mau ăn đi” 

Ở phòng khách nhà Lãnh Tử Duật. “Có chuyện gì vậy, bà mau nói đi. Ở công ty còn rất nhiều việc” “Con trai, sao mới về nhà được một lát đã vội đi rồi. Hiếm có dịp về đây, hay ăn trưa xong hằng đi có được không?” – Châu Tuyết Lan nhẹ nhàng hỏi. 

Lãnh Tử Duật trừng mắt nhìn bà mẹ kế của mình, anh toan đứng dậy đi thì bà ta vội lên tiếng: “Con trai, chuyện là con cũng đã ngoài 30 tuổi, cũng đến lúc nên lấy vợ, sinh con rồi. Mẹ sẽ giúp con tìm vài mối tốt có được không?” – Châu Tuyết Lan vừa nói vừa thăm dò vẻ mặt Lãnh Tử Duật. 

“Bà gọi tối về hôm nay chỉ để nói những điều này thổi à?” 

Giọng Tử Duật bỗng trở nên cực kì đáng sợ, Châu Tuyết Lan dù cảm thấy rùng mình nhưng vẫn chửi thầm thằng con trai mất nết, đến bà nó còn chẳng coi ra gì. Nhưng Tuyết Lan bà sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được cơ chứ. 

“Thì cũng lâu rồi không gặp, mẹ muốn thăm con không được à?” – Châu Tuyết Lan giả vờ nói với giọng 

thổn thức. 

“Lần sau nếu không có chuyện gì thì đừng gọi làm phiền tôi.” 

Nói rồi Lãnh Tử Duật liên quay lưng đi thẳng ra cửa. 

“Nó còn chẳng thèm chào tối lấy một câu” – Chấu Tuyết Lan bất lực thở dài. 

“Cậu chủ tỉnh tình vẫn như vậy nhỉ?” – thím Vụ dọn hai tách trà vẫn còn nguyên trên bàn rồi quay sang nói 

với bà chủ. 

“Bà không biết đó thôi, thằng bé này lúc nào cũng vậy. Tính tình thật đáng sợ. Nếu không phải hôm qua đi 

xem bói, thầy phán thằng bé nên lấy vợ sớm, sẽ tốt cho vận khí của cả gia tộc, thì tôi có phải hao tổn tâm sức mà gọi nó về như thế này không?” Châu Tuyết Lan nhìn chiếc xe của Lãnh Tử Duật đang đi thẳng ra khỏi cổng, lòng bà lại chợt thắt lại. 20 

năm trước, bà được gả vào Lãnh gia với danh phận là một người mẹ kế. Bố của Tử Duật lấy bà chỉ nhằm 

mục đích để có người chăm sóc cho đứa con trai duy nhất của ông trong khi ông còn đang bận rộn với việc 

kinh doanh. 

Ngày ấy, Lãnh gia chưa có cơ ngơi lớn đến thế này, bố Tử Duật cũng chỉ là một chủ buôn nhỏ, gia đình vì 

vậy mà khấm khá hơn so với những nhà khác một chút. Năm Lãnh Tử Duật lên 10 thì mẹ anh bị tai nạn qua 

đời. Đây là cú sốc tinh thần rất lớn cho cả Tử Duật và bố. Cuộc sống của cả hai bị đảo lộn khiến bố anh 

quyết định cần có một người phụ nữ để chăm lo cho hai bố con anh. 

Châu Tuyết Lan là bạn từ thuở nhỏ với bố của Lãnh Tử Duật. Bà đã từng có một đời chồng trước đây, nhưng hắn quả tệ bạc với bà. Sau khi biết Tuyết Lan không thể sinh con, hắn ta đã đuổi bà ra khỏi nhà. Duyên phận đưa đẩy thể nào, bà được bổ Tử Duật ngỏ ý muốn bà về sống chung cùng bố con ông. 

Tuyết Lan chẳng có lý do nào để từ chối lời đề nghị ấy cả. Nếu lúc trước bà là một người phụ nữ thất bại thì giờ đây bà bỗng nhiên có một mái ấm mới. Châu Tuyết Lan được đường đường chính chính gả về Lãnh gia. Cuộc sống giờ trở nên đầy đủ, no ấm không thiếu thứ gì. Chồng bà cũng đối với bà rất tốt. 

Duy chỉ có một điều, Châu Tuyết Lan chưa bao giờ được công nhận là một thành viên trong gia đình ấy. Bà không được làm giấy đăng kí kết hôn dù điều này cũng không khiến bà phiền lòng lắm. Nhưng chồng bà và con trai của ông ấy chưa từng thật sự chấp nhận Tuyết Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK