• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy mà giờ đây con bé lại nói với bà nó không muốn bà làm phiền nó. 

Cẩn Y Tuệ lén lau giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt. Dù bà không hiểu có chuyện gì, nhưng bà biết con gái bà đang phải chịu tổn thương gì đó rất lớn, người làm mẹ như bà không giúp được gì cho con thì đúng thật là vô tích sự, thật là đáng trách. 

Mấy ngày sau Cần Y Tuệ cũng không gây ảnh hưởng tới không gian riêng của Châu Cẩm An nữa. Bà chỉ chuẩn bị sẵn đồ ăn ba bữa một ngày cho con bé, nếu thấy đồ nguội lại hâm nóng cho con bé. Nhưng Châu Cẩm An dù một miếng cũng không động vào. Việc này khiến cho Cẩn Y Tuệ vô cùng đau lòng, nhưng bà lại chẳng biết phải chia sẻ cùng với ai. 

Tại nhà của Lâm Tú Linh. 

“Cái con bé này, có nhà không ở, sao lại sang đây ăn chực hoài vậy?” – Lâm Tú Linh nhìn thấy Châu Cẩm 

An mặt mày buồn phiền thì lên tiếng trêu chọc. 

Thấy Châu Cẩm An ngày thường hoạt bát, vui vẻ là vậy, hôm nay có trêu mà lại không có bất kì phản ứng gì, 

Lâm Tú Linh cũng có chút lo lắng, liền nhỏ giọng hỏi han: 

“Sao vậy, Cẩm An? Có chuyện gì vậy?” 

Từ ngày quen biết nhau, Lâm Tú Linh và Châu Cẩm An đã trở thành một đôi bạn thân khăng khít không rời, 

chuyện gì cũng có thể chia sẻ với nhau được. “Chị Tú Linh, bà Tâm đi đâu rồi ạ?” – Châu Cẩm An nhỏ giọng hỏi. À thấy em sang nên bà sang nhà bạn bà ở bên hàng xóm chơi bài rồi. Chắc muốn để chị em mình tâm sự với nhau cho riêng tư đó mà” 

Lâm Tú Linh nói tới đây xong thì mới nhận ra bà của mình thật sự là một người nhìn thấu tâm lý người khác. 

Chắc bà cảm nhận được Châu Cẩm An đang có tâm sự nên mới để cho cô và Cẩm An ngồi riêng với nhau như thế này. 

Châu Cẩm An nghe thấy vậy thì mới yên tâm trải hết lòng mình ra với Lâm Tú Linh. Cô kể không bỏ sót chuyện nào, kể cả việc Lục Gia Hân kia tìm tới cô với mục đích xấu xa ấy. “Chuyện quái gì vậy? Chị không ngờ trên đời lại có một người đáng sợ như vậy đấy!” Lâm Tú Linh tức giận đập tay xuống đệm, chỉ muốn được lập tức đứng ra trước mặt chửi cho người đàn bà 

mặt dày kia một trận thôi. 

Châu Cẩm An thấy Lâm Tú Linh như vậy cũng chẳng tài nào vui cho nổi, cô cứ ngồi thở dài thườn thượt đầy 

thieu não. 

Lâm Tú Linh biết việc này là quá sức chịu đựng đối với con bé Châu Cẩm An, cô nắm lấy tay Châu Cẩm An 

rồi an ủi con bé: 

“Cẩm An, chuyện này em đừng nghĩ nhiều nữa. Họ đã tệ bạc với em như vậy, em càng nên dứt khoát mặc 

kệ đi. Sắp tới hãy tập trung tới việc đi du học của em. Người em cần quan tâm lúc này chỉ có mẹ em mà 

thôi.” 

Nghe đến mẹ thì bỗng nhiên Châu Cẩm An lại òa lên khóc như một đứa trẻ con khiến cho Lâm Tú Linh 

không khỏi lo lắng. 

“Ơ kìa cái con bé này, sao lại khóc lóc như vậy? Lâm Tú Linh dù nói như vậy nhưng vẫn ôm lấy Châu Cẩm An rồi vỗ lưng cho con bé. 

Một lúc sau, xong khi đã khóc đến mức sưng húp cả hai bên mắt lên, Châu Cẩm An mới bình tĩnh hít thở 

thật đều để không thổn thức thêm nữa. “Chị Tú Linh... chị ơi... hu hu”. “Được rồi, có chuyện gì kể cho chị nghe nào. Chuyện gì cũng đều có cách để giải quyết, đừng có nghĩ ngợi 

nhiều nữa.” 

“Em... lần này em sai thật rồi.” 

Lâm Tú Linh gỡ Châu Cẩm An đang ôm lấy mình, chăm chăm nhìn thẳng vào cô rồi hỏi: 

“Rốt cuộc là em đã làm sai chuyện gì vậy?” 

“Em... đã lỡ làm mẹ em buồn rồi” . Nhắc tới mẹ, Châu Cẩm An lại òa khóc dữ dội hơn khiến Lâm Tú Linh chỉ đành biết cười trừ. Sau đó Châu Cẩm An kể cho chị Tú Linh nghe về việc cô đã cư xử và làm cho mẹ cô buồn phiền ra sao. 

Lâm Tú Linh nghe xong thì gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi mới nói: 

“Ừm, chị hoàn toàn có thể hiểu được tại sao em lại hành động như vậy. Em đang trong tình trạng bị kích động. Bí mật mà người lớn chôn giấu hơn 20 năm giờ lại bị lôi ra để làm công cụ công kích em, chắc chắn trong một vài ngày em không thể chịu được rồi”. 

“Nhưng Cẩm An này, mẹ em không có lỗi trong chuyện này, chính em cũng biết tại sao mẹ em lại giấu em 

về chuyện Châu gia, tất cả chỉ là muốn bảo vệ em bình yên lớn lên. Nhưng con người nhà đó thật sự quá 

nguy hiểm, không thể xem thường được. Chưa kể mẹ em còn không biết chuyện bố em và vợ ông ta gọi em 

tới để gặp mặt riêng mà” 

Nói tới đây, Lâm Tú Linh khẽ búng nhẹ vào trán của Châu Cẩm An rồi mắng yêu cổ: 

“Tự nhiên bị cô giận dỗi, mẹ cô chắc giờ này đang buồn lắm đấy. Còn không mau về nhà hòa giải rồi xin lỗi 

mę ngay di." “Chị có nghĩ mẹ sẽ tha thứ cho em không?” – Châu Cẩm An ngước đôi mắt long lanh lên rồi hỏi Lâm Tú 

Linh. 

“Làm gì có người mẹ nào lại không tha thứ cho đứa con của mình. Chỉ có điều liệu em có muốn nói ra 

chuyện bố em đã tới gặp em và cho em biết về thân thể của bản thân hay không?” 

Châu Cẩm An suy nghĩ một hồi rất lâu, sau đó mới cẩn thận trả lời chị Tú Linh: “Em nghĩ là không chị ạ. Mẹ đã muốn giấu em chuyện đó thì hẳn là có lý do của mẹ. Em chỉ sợ nói ra chuyện này sẽ khiến mẹ phiền lòng hơn mà thôi. Chưa kể hiện giờ, tình trạng bệnh của mẹ em cũng đang trở nặng hơn.” Lâm Tú Linh hiểu nỗi lo của Châu Cẩm An, nhưng cô vẫn phải khuyên con bé một cầu thật lòng: “Ừm, trước hết đừng nói chuyện đó với bác ấy... nhưng về lâu về dài ấy, em cũng không nên giấu mẹ em 

đầu. Bản thân em cũng sẽ chỉ cảm thấy nặng lòng và khiến cho mẹ em lo lắng nhiều hơn mà thôi.” 

“Dạ vâng chị, chuyện này em sẽ từ từ suy nghĩ thêm. Chị Tú Linh, thật sự cảm ơn chị đã luôn ở bên em vào 

những lúc như thế này" 

Châu Cẩm An vừa nói vừa sà vào lòng chị Tủ Linh rồi ôm chầm lấy chị ấy, cô ôm chặt tới mức khiến cho Lâm Tú Linh cảm thấy khó thở. 

“Cái con bé ngốc này, toàn nói những điều không đâu không à.” Châu Cẩm An ngồi nói chuyện với chị Tú Linh thêm một lúc lâu nữa, mãi tới tận khi bà Tâm về nhà thì có 

mới chào hai người rồi quyết định sẽ trở về khu nhà của cô. Bà Tầm nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Châu Cẩm An thì cũng ngờ ngợ nhận ra mọi việc. Nhưng bà rất tâm lý 

nên không hỏi một trong hai cô gái bất cứ cầu nào. 

“Cẩm An, bà có muối một ít dưa muối, cháu mang về cho mẹ cháu cùng ăn nhỏ” 

Trước khi ra về, bà Tâm vẫn có nhét cho Châu Cẩm An tủi lớn túi nhỏ toàn đồ ăn bà làm. 

“Bà ơi, cháu cảm ơn bà ạ” 

“Con bé này, sao lại khách sáo với bà như thế. Thôi mau về nhà sớm đi kẻo mẹ lại lo. Hôm nào rảnh rỗi thì 

lại sang nhà bà ăn cơm với Tú Linh và bà nhé 

“Dạ vâng, cháu sẽ chăm chỉ sang nhà bà ăn chực a." - Châu Cẩm An lúc này mới nở ra được một nụ cười 

thật tươi, còn lè lưỡi trêu ngươi Lâm Tú Linh. “Thôi bà ơi, bà đừng có để con bé này sang đây bám càng bà cháu mình nữa. Cẩm An, em mau về nhà đi.” Châu Cẩm An gật đầu rồi vẫy tay chào hai người đó. Cô tung tăng về nhà và dự định sẽ tìm cách xin lỗi và làm hòa với mẹ. Tìm điện thoại trong túi quần để xem giờ thì Châu Cẩm An phát hiện điện thoại đã tắt ngóm hết pin từ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK