Chương 14. Từ đầu đến cuối chỉ là một màn kịch
Đảng ra lúc ấy Lục Gia Hân bà phải mạnh tay hơn mới phải. Nếu bà nhẫn tâm hơn bắt Cẩn Y Tuệ phải bỏ
đứa bé ấy đi thì giờ đã chẳng còn gì dây dưa dính líu tới nhau nữa rồi. Chỉ vì lúc ấy bà còn quá non nớt, chưa
kể nhìn đứa con gái bé bỏng của mình, Lục Gia Hân cũng không nỡ ra tay.
Lục Gia Hân dự định rằng ngay sau khi cô ta sinh đứa bé ấy ra, bà sẽ đưa nó về Châu gia để nuôi dưỡng.
Chẳng ngờ, Cẩn Y Tuệ sau đó biến mất như chưa hề tồn tại, khiến cho bà dù tìm kiếm như thế nào cũng chẳng thể tìm ra được tung tích của ả ta. “Chuyện này để sau hãng nói, việc trước mắt là buổi gặp mặt hôm nay với Lãnh Tử Duật phải diễn ra trong
êm đẹp cái đã.” – Châu Minh Đạt vội vàng xoa dịu vợ, chính ông cũng không ngờ là lại được gặp lại con gái
trong tình cảnh này, trong lòng tự nhiên cảm thấy bất an hơn.
“Cô Châu, tôi đã trang điểm xong cho cô rồi” – Cẩm An vừa thu dọn đồ đạc vừa quay sang nói với Thu
Huệ.
Châu Thu Huệ ngắm nhìn thật kĩ bản thân mình ở trong gương, cô gái này được mọi người ca tụng quả là
không sai.
Đúng là kĩ thuật và tay nghề của cô ta cực kì điêu luyện. Bình thường Thu Huệ tự trang điểm toàn khiến cho bản thân cô trong già đi và có phần hơi ăn chơi, hư
hỏng. Nhưng nhờ bàn tay của cô gái này, Thu Huệ giờ đây chẳng khác nào một tiểu thư đài các, thanh tú.
Những nét đẹp trên khuôn mặt cô càng được làm cho nổi bật và thu hút hơn. Lớp trang điểm cũng rất tự nhiên, nhìn vào cảm giác như Thu Huệ chẳng dùng gì trên mặt vậy. “Cô tên Cẩm An phải không? Tay nghề khá đấy. Lần sau nếu có việc tôi sẽ lại tiếp tục nhờ cô đến trang điểm cho tôi” “Cảm ơn cô, cô Châu” – Châu Cẩm An đáp lại lịch sự. Sau đó, Châu Thu Huệ đưa cho cô một phong bì đầy tiền, đúng như số tiền mà bạn của Cẩm An đã nhắc
tới.
“Nhưng mà tôi còn chưa trang điểm cho bà Châu."
Châu Cảm An có đôi chút ngần ngại vì theo như thỏa thuận ban đầu, cô sẽ phải trang điểm cho hai người.
Giờ nhận tiền mà lại chỉ mới trang điểm xong cho Châu Thu Huệ thì có phần không xứng đáng với số tiền đã
nhận.
“Mẹ tôi bỗng nhiên lại đổi ý. Không sao đâu, số tiền này có xứng đáng nhận được, cử cầm lấy đi” Châu Thu Huệ nói xong thì chẳng buồn nhìn Cẩm An thêm lần nào nữa, cô chỉ tập trung ngắm nghía vẻ đẹp lúc này của mình trong gương mà thôi.
Buổi tối hôm ấy.
Lãnh Tử Duật đã chọn một nhà hàng sang trọng bậc nhất trong thành phố để mời gia đình nhà Châu Minh Đạt tới ăn tối. “Đại ca, đến rồi sao còn chưa vào vậy?” – Tiểu Ngũ ngồi trong xe quan sát tình hình bên ngoài rồi quay
xuống nói với Lãnh Tử Duật.
“Ngồi đợi thêm một lát nữa. Sao vậy, cậu đói rồi à?”
“Không, em chỉ thắc mắc vậy thôi. Hai ông bà già kia cũng đã vào bên trong rồi mà nhỉ. Nhân vật chính của
chúng ta đâu rồi?”
Lãnh Tử Duật định ngồi đây để quan sát màn kịch mà anh đã dựng sẵn lên từ trước.
Châu Thu Huệ lái xe riêng tới sau bố mẹ mình, giả như là vừa đi làm xong thì vội tới buổi gặp mặt này. Cô
nhở lại lời dặn dò của mẹ mình trước khi đi.
“Thu Huệ con nên nhớ, Lãnh Tử Duật cậu ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách để vạch trần con. Bữa ăn lần này sẽ
không đơn giản chỉ là một buổi gặp mặt đơn thuần đầu”
Thu Huệ cười đầy thỏa mãn, Lục Gia Hân mẹ cô đã chinh chiến bao nhiêu năm trên cả thương trường lẫn tình trường. Chẳng phải tự nhiên mà ở nhà, ai nấy cũng đều phải sợ sệt và nghe lời bà răm rắp như vậy. So với Lục Gia Hân, Lãnh Tử Duật kia còn non và xanh lắm.
Châu Thu Huệ vừa mở cửa xe bước xuống thì chẳng biết ở đâu chạy đến một đứa bé bán hoa trông rách. rưới, bẩn thỉu vô cùng. Con ranh con ấy cứ nhất quyết bám chặt lấy chiếc váy trắng tinh tươm của Thu Huệ, khiến váy của cô giờ đây đã dính đầy những dấu tay của nó.
Thu Huệ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nếu như là bình thường, cô đã hất văng đứa bé này ra thật xa
người mình rồi.
“Em bé, có chuyện gì vậy? Mau nói cho chị nghe nào?” – Thu Huệ ngồi xuống để con bé ngồi lên trên đùi
mình.
“Chị xinh đẹp, chị mua nốt chỗ hoa này cho em với. Mẹ em ở nhà ốm đã mấy hôm nay rồi, em cần tiền để mua thuốc về cho mẹ” “Mẹ em bị làm sao vậy?” – Thu Huệ giả vờ hỏi han con bé.
“Mẹ em bị đau bụng, chẳng ăn uống được gì cả” - cô bé đó vừa sụt sịt khóc vừa kể cho Thu Huệ nghe.
“Được rồi, vậy để chị ra hiệu thuốc kia mua thuốc cho mẹ em nhé!” – Chầu Thu Huệ nhẹ nhàng xoa đầu có
bé rồi cười thật tươi dắt tay cô bé ra hiệu thuốc gần đó. “Dạ, em cảm ơn chị. Chị tốt quả” – bé con vừa khoanh tay vừa luôn miệng nói cảm ơn Châu Thu Huệ.
Thu Huệ mua thuốc cho con bé xong còn không quên mua thêm cho con bé hai hộp chảo và đưa nó chút
tiền rồi dặn dò:
“Em cầm tiền rồi đưa mẹ đi khám cho cẩn thận nhé!
“Dạ, em cảm ơn chị nhiều lắm. Vậy giỏ hoa này em tặng cho chị xinh đẹp hết đấy!”
Thu Huệ cầm lấy giỏ hoa rồi xoa đầu con bé nói: “Vậy thì chị xin nhận nhé, cảm ơn em” Một màn vừa xong đều đã lọt vào mắt của Lãnh Tử Duật.
“Đại ca, cô ta thể hiện tốt đấy chứ." - Tiểu Ngũ kêu lên đầy thán phục, chính anh cũng không ngờ được
rằng, cô tiểu thư nhà họ Châu vốn có tiếng là chơi bời hư hỏng lại tốt bụng đến như vậy.
Xung quanh người Châu Thu Huệ như tỏa ra một vầng sáng nhè nhẹ, khiến cô trông đã xinh đẹp lại càng
đẹp hơn gấp bội phần.
“Chúng ta vào bên trong thôi
Lãnh Tử Duật lạnh lùng nói rồi đẩy cửa xe đi vào nhà hàng trước mặt. “Tử Duật, cháu đến rồi ư?”
Hai vợ chồng Châu Minh Đạt nhìn thấy Lãnh Tử Duật thì vội vàng đứng lên chào anh.
“Hai bác đến lâu chưa ạ? Cháu có việc gấp ở công ty nên đến muộn một chút”
Lý do đó được Lãnh Tử Duật nói ra một cách rất tự nhiên, trong anh chẳng có chút hối lỗi nào vì đến muộn
hơn bậc bề trên của mình.
“Không sao, hai bác cũng vừa mới tới thôi” – Châu Minh Đạt vội vàng đáp lời.
“Thôi nào mọi người, đều ngồi xuống cả đi.” - Lý Gia Hân nói xong thì liền gọi phục vụ mang đồ lên.
Thấy vậy, Lãnh Tử Duật quay sang Châu Minh Đạt hỏi:
“Cô ấy chưa tới ạ?”
“Con bé chắc đang trên đường về, nó vừa nhắn tin là hôm nay ở công ty phải làm thêm giờ? - Lý Gia Hân
nhanh nhảu thay chồng mình trả lời.
Lãnh Tử Duật vắt một chân qua chân bên kia, lãnh đạm nói với hai người trước mặt: “Không sao, chúng ta có thể đợi cô ấy thêm một lát nữa cũng được.” “Xin lỗi mọi người, con đến trễ quá” – Châu Thu Huệ giả bộ vội vã đi vào, vừa đi vừa cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi vì
đến muộn, sau đó đi vào chỗ được định sẵn cho cô.
Lãnh Tử Duật không nói gì mà chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý. Anh nhìn Thu Huệ một lượt rồi dừng lại ở gương
mặt thanh tú của cô.
Đúng là hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ ban đầu của anh. Chầu Thu Huệ trông thật nhẹ nhàng và nữ tính, không hề giống với cô gái ăn chơi, lêu lổng mà mọi người vẫn đồn đại một chút nào. Tóc cô được bới cao gọn gàng, một vài sợi buông lơi rất tự nhiên. Kiểu trang điểm hôm nay càng giúp tôn
lên những đường nét thanh tú trên khuôn mặt Châu Thu Huệ, khiến ai nấy nhìn thấy cô cũng đều bị hớp hồn.