• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11. Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2) 

“Thôi nào cô em, ra giá đi” – Hạo Anh Kiệt choàng tay lên vai Tú Linh rồi kéo sát cô vào người mình. 

Một mùi hôi nồng nặc của rượu phả ra từ người anh ta khiến Tú Linh cảm thấy buồn nôn. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Tú Linh giẫm thật mạnh vào chân tên Hạo Anh Kiệt đỏ, gót đôi giày cao gót của 

cô khiến anh ta phải thét lên vì đau đớn. 

Tú Linh nhân cơ hội ấy liền thoát ra được, cô toan chạy đi thì bị tay Hưng kia túm tóc giật ngã ra sau. “Con ả khốn kiếp, giờ nhẹ nhàng không thích, cô em thích bọn anh phải ép buộc à?”. 

“Tôi nói rồi, tôi chỉ là nhân viên ở đây. Tôi không phải làm gái, nếu các anh cần, có thể vào trong nhà quản lý 

gọi giúp các anh” – giọng Tú Linh run rẩy vì đau đớn. 

“Nhưng giờ bọn anh cứ thích em đấy thì sao nào?” – hai tên đó lại tiếp tục phá lên cười một cách đầy màn 

rợ. Tủ Linh bây giờ chắc khác nào một con thỏ trắng ngon nghẻ đang bị thương, còn bọn chúng là hai con sói 

gian ác chỉ đợi được làm thịt cô. Tú Linh nhìn ra xung quanh, đây là khu vực ăn uống đông đúc, nhưng lại 

chẳng mấy ai thèm bận tâm đến chuyện đang xảy ra lúc này cả. Hình như quy tắc của mọi người là tránh xa 

quán bar và những kẻ từ trong đó đi ra. Họ dửng dưng trước tình cảnh của Tú Linh, nhìn cô bị hai tên to con 

ức hiệp mà không hề can thiệp giúp đỡ. Vì bị đẩy ngã xuống nền đất mà hình như Tú Linh bị treo chân mất rồi. Xui đến vậy là cùng, thế này thì khó 

lòng mà chạy thoát thân được. Tú Linh đảo mắt khắp nơi để hy vọng có một điều kì diệu sẽ xảy ra. 

Dương Tử Nhã đang khoác tay Cẩm An cười cười nói nói vui vẻ thì chợt thấy cô đứng khựng lại, Tử Nhã bất giác hỏi: “Cẩm An, cậu nhìn gì thế. Mau về thôi” “Cô gái kia hình như đang gặp rắc rối” 

Dương Tử Nhã nhìn theo hướng tay mà Cẩm An đang chỉ. Đúng là có hai tên đồ con gớm ghiếc đang vây lấy một cô gái, nhìn cách ăn mặc và trang điểm thì Tử Nhã đoán cô ta cũng chẳng phải hạng con gái đang 

hoàng gì cho cam. 

“Chắc không có chuyện gì đâu. Bọn mình mau về thôi không bác gái đang ở nhà đợi cậu đấy” – Dương Tử 

Nhã lay lay Cẩm An rồi kéo tay cô tránh xa khỏi vụ rắc rối này. 

Cẩm An định quay đi nhưng linh tính lại khiến cô quay người lại. 

“Tớ vẫn thấy có gì đó không ổn” 

Nói rồi, Cẩm An chạy một mạch sang bên kia đường. Đúng lúc ấy, Tủ Linh cũng ngẩng mặt lên thì nhìn thấy 

Cẩm An đang đi tới, cô ra hiệu cầu cứu cô gái ấy bằng chút sức lực ít ỏi cuối cùng của mình. 

“Nào em gái, có đứng dậy được không hay để bọn anh bể lên nhé! 

“Anh Kiệt, mày đợi ở đây. Tao đi gọi xe đưa em Tú Linh “về” nhé” – Hưng vỗ vai bạn mình rồi chạy ngay ra 

phía đường lớn để gọi taxi. “Các anh định làm gì tôi” – Tú Linh sợ hãi hỏi. Hạo Anh Kiệt cúi xuống vuốt ve khuôn mặt của cô rồi nhẹ nhàng an ủi: 

“Suyt! Ngoan nào, bọn anh thì làm gì được em cơ chứ. Thấy em đang vội nên bọn anh tiện đường đưa em 

về nhà thôi mà. Ngoan đi thì bọn này thưởng thêm cho nhỏ” 

Tủ Linh nhìn tên Hạo Anh Kiệt đó bằng ánh mắt ghê tởm, cô hất bàn tay bẩn thỉu của anh ta ra khỏi mặt 

mình. 

“A, con ranh này. Lại định không nghe lời nữa à” – Hạo Anh Kiệt toàn đưa tay lên tát Tú Linh. “Này anh gì ơi.” Châu Cẩm An vừa sang đến nơi, cô còn chưa kịp nói hết câu thì một người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm chợt đứng chắn ngay phía trước mặt cô. “Này anh, hình như anh đang làm phiền cô gái này thì phải” – người đàn ông đó túm lấy bàn tay của Hạo Anh Kiệt kịp lúc. “Mày là thằng nào? Không phải việc của mày” Hạo Anh Kiệt tức giận vì bị làm phiền, anh đứng dậy đẩy người đàn ông đó ra nhưng không được. Dù bị đẩy 

rất mạnh nhưng anh ta vẫn đứng nguyên như một bức tượng vậy. Giờ mới để ý thấy thân hình của người 

đàn ông ấy còn vạm vỡ hơn Hạo Anh Kiệt vài phần. “Cô gái, hắn ta làm phiền cô đúng không?” – Lý Gia Thiên quay sang Tú Linh ân cần hỏi. “Vâng... vâng” – Tú Linh nhìn thấy người đàn ông đó bỗng dưng từ đầu xuất hiện thì cũng ngạc nhiên đến 

độ không thốt lên lời. “Đúng vậy, tôi không quen anh ta. Anh ta và bạn xô ngã tôi rồi muốn bắt tôi đi để làm 

chuyện xấu xa” 

Lấy lại được sự bình tĩnh ban đầu, Tủ Linh có dịp tuôn ra một tràng để kể tội hai tên kia. Cô như người chết đuổi vớ được cọc, phải nhanh nhanh chóng chóng chớp lấy thời cơ tốt này mà bám ngay vào người đàn ông đó mới được. May là ông trời vẫn còn thương cho tấm thân này của cô. 

Lý Gia Thiên nghe vậy thì liền trở nên tức giận, anh ta túm lấy cổ áo của Hạo Anh Kiệt rồi nói: 

“Những điều cô ấy vừa nói có phải vậy không?” 

Hạo Anh Kiệt lúc này vẫn còn rất mạnh miệng: 

“Mày rốt cuộc là thằng nào? Đừng để tạo điên lên” 

“Điện lên thì anh định làm gì tôi? Gia Thiền tôi ghét nhất trên đời này là cái thử đàn ông đi bắt nạt phụ nữ. 

Cút ngay” 

Lý Gia Thiền nói xong thì tiện tay quăng Hạo Anh Kiệt sang một bên khiến hắn ta ngã sõng soài trên nền 

đất. 

“Mày nhớ mặt tạo đấy” 

Hạo Anh Kiệt đau đớn đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người rồi chạy biến. Lý Gia Thiên vội vàng quay sang, ân cần đỡ Tú Linh dậy: “Cô không sao chứ?” 

“Tôi... tôi không sao” 

Tú Linh miệng thì nói vậy nhưng chân cô chẳng thể nào đứng vững được nữa. "A" 

“Có sao không? Hình như cô bị treo chân rồi” - Lý Gia Thiên đã nhìn thấy những vết tấy đỏ trên chân của Tú Linh. 

“Không sao. Hôm nay rất cảm ơn anh đã giúp đỡ. Giờ thì tôi phải xin phép đi trước, xe buýt sắp đi mất rồi” “Xe tôi đậu ở đằng kia. Nếu cô không ngại thì để tôi đưa cô về “Tôi không thể làm phiền anh như thế được” - Tú Linh ngại ngùng nhìn anh rồi nói. 

“Chân có như vậy thì đi thế nào được nữa, để tôi đưa cô về” – Lý Gia Thiên quả quyết yêu cầu. 

Tủ Linh cảm thấy khó lòng mà có thể từ chối được sự giúp đỡ này, chưa kể đúng là chân cô đang cực kì đau nhức, nghĩ đến quãng đường từ đây ra bến xe thôi đã đủ khiến cô cảm thấy sợ hãi thêm rồi. Người đàn ông này trông cũng có vẻ đàng hoàng, chưa kể anh ta còn vừa giúp cô thoát khỏi hai tên say kia nữa. “Vậy thì... phải làm phiền anh rồi” 

Lý Gia Thiền dịu Tú Linh lên xe, chiếc xe ngay lập tức mất hút vào khoảng không trước mặt. 

“Cẩm An, về thôi” – Tử Nhã lúc này mới chạy đến kéo Cẩm An quay lại. 

VÀ ừ” – Cẩm An giật mình nhìn cô bạn. 

“May là cậu không can thiệp vào vụ đấy. Cậu biết chỗ này toàn loại người như nào không?” - giọng Lý Tử 

Nhã đầy vẻ trách cứ. 

“Cô gái đó có vẻ cần giúp đỡ” – Cẩm An vẫn chưa hết bàng hoàng. 

“Cẩm An ngốc này, cậu không thấy mấy tên đó đáng sợ như thế nào à? Cậu đâu thể làm gì được họ. Chưa kể cô gái kia cũng chẳng phại hạng vừa đâu. Chỉ cần bọn người ấy đụng vào cô ta, chắc chắn cô ta sẽ đáp trả lại thôi” “Tử Nhã này, cậu cũng biết nhiều thật đấy” “Đương nhiên, chỉ có cậu mới hiền lành ngốc nghếch lại còn hay thích xen vào mấy chuyện giời ơi đất hỡi này thôi. Về đi nào, để tớ lấy xe đưa cậu về nhé” “Nhưng mà... tớ” “Thôi đừng nhưng nhị gì nữa, sức cậu không giúp được gì đâu, có khi lại còn gây nguy hiểm cho chính bản thân mình ấy chứ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK