Chương 5. Hôn ước với Châu gia
“Đại ca, giờ quay về công ty luôn ạ?” – Tiểu Ngũ hỏi khi thấy Lãnh Tử Duật lên xe.
“Tôi đã bảo cậu thế nào. Gọi tôi là sếp hoặc chủ tịch”
“Thì giờ có ai ngoài em với đại ca đầu, khi nào đến công ty em gọi lại là được mà. Thế đại ca muốn đi đâu vậy?”
Lãnh Tử Duật lạnh lùng kiểm tra danh sách công việc trên máy tính của anh.
“Đến Châu gia”
Tiểu Ngũ nghe vậy liền quay xe lại, đi thẳng một mạch đến tư trang của Châu Minh Đạt. Quen biết với Lãnh
Tử Duật hơn mười năm nay, Tiểu Ngũ hiểu đại ca ghét nhất việc tò mò. Trừ khi đại ca nói, còn không thì Tiểu
Ngũ sẽ không bao giờ tọc mạch vào chuyện của anh ấy cả. Nghe tin Lãnh Tử Duật ghé thăm, Châu Minh Đạt đã đứng sẵn ở cổng để chờ đón anh. “Tử Duật, cháu đến rồi à. Mau vào nhà ngồi uống nước
Tiểu Ngũ cũng đi vào cùng Tử Duật. Đi sau đại ca, anh để ý thấy Châu gia này thật sự chuẩn bị tiếp đón rất chu đáo. So với lần trước Tiểu Ngũ đến, nội thất hình như được bày trí khác đi chút ít, trên bàn tiếp khách đã bày sẵn một bình trà quý và rất nhiều món tráng miệng bắt mắt. “Cháu có thấy thư kí báo lại là bác gọi đến” – vừa ngồi xuống, Lãnh Tử Duật đã vào thẳng vấn đề đúng với
tính cách của anh.
“À, chuyện là.." - Châu Minh Đạt chợt giật mình, tay ông cầm bình trà run rẩy.
“Bác có điều gì cứ nói ạ. Bác với bố cháu là bạn đã nhiều năm, bác cũng từng giúp bố cháu rất nhiều trước
đây”. “Cảm ơn cháu Tử Duật. Cháu uống trà trước đã, giống trà này là do bác mới nghiên cứu ra được”
Châu Minh Đạt đặt tách trà trước mặt Lãnh Tử Duật rồi quan sát nét mặt anh.
“Ừm, trà ngon đấy” – Lãnh Tử Duật buông ra một câu nhận xét không cảm xúc.
“Ô vậy ư. May là cháu thích. Cháu ăn thêm bánh đi, nguyên liệu bên trong cũng đều do bác trồng đấy.”
Ngưng lại một lúc, Châu Minh Đạt mới ngập ngừng nói tiếp:
“Chuyện thật ra là... Tử Duật này, không biết cháu có nhớ lời bố cháu nói trước khi qua đời hay không?"
Lãnh Tử Duật nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, anh biết ý tứ trong lời nói của ông ta. Châu Minh
Đạt vốn là chủ của nhiều nông trại lớn chuyên cung cấp thực phẩm sạch. Nhưng dạo gần đây, thiên tai ngày
một nhiều hơn, mùa màng vì vậy cũng không còn bội thu như trước. Có lẽ do vậy mà gương mặt của người
đàn ông đã ngoài ngũ tuần này cũng già đi trông thấy. “Dạ bác cứ nói. Những điều bố căn dặn, cháu đương nhiên vẫn ghi nhớ ở trong lòng.”
“Ừ, vậy thì thật tốt quá! Con gái lớn của bác, cháu còn nhớ nó chứ. Nó cũng đã hơn 25 tuổi rồi” – khuôn mặt
của Châu Minh Đạt ngày càng trở nên khó coi hơn vì căng thẳng. Ngồi trước Lãnh Tử Duật lâu thêm chút
nữa chắc ông nhồi máu cơ tim mà lăn đùng ra đấy mất thôi.
“Ồ, cháu vẫn còn nhớ" - Lãnh Tử Duật ngược lại chẳng hề có chút vội vã nào cả, anh cứ từ từ chơi trò mèo
vờn chuột với lão già trước mặt.
Lãnh Tử Duật thừa hiểu, Châu Minh Đạt này là đang muốn gả con gái lớn của mình cho anh. Chuyện làm ăn
của ông ta đang trên đà nguy hiểm, nhờ cậy được Lãnh Tử Duật có thể khiến ông ta yên tâm mà an hưởng
tuổi già.
“Vậy cháu còn nhớ hôn ước mà năm ấy bố cháu đã đề nghị với ta hay không? - Châu Minh Đạt vui như mở cờ trong bụng, ông còn nghĩ nói ra việc này sẽ khó khăn lắm cơ. “Việc này tất nhiên là cháu cũng nhớ. Bố cháu trước đây từng nợ bác rất nhiều ân huệ. Cho nên ước nguyện
cuối cùng của bố cháu là cháu có thể trở thành con rể của bác” – Lãnh Tử Duật từ tốn nói ra những điều ấy,
nói xong anh còn đưa tách trà lên miệng thưởng thức. “May quá. Bố cháu thực sự là một người biết trước biết sau, rất trọng chữ tín. Bác cũng chẳng làm được gì nhiều cho ông ấy. Vậy mà đến cuối đời, người bạn già này của bác vẫn còn nhớ đến bác như vậy.” – Châu Minh Đạt vừa nói vừa lấy khăn tay chẩm chấm nước mắt.
Tiểu Ngũ đứng bên cạnh suýt nữa thì bật cười vì màn diễn này của Châu Minh Đạt, may là đại ca đã kịp lườm anh một cái.
“Cháu cũng định đề cập với bác chuyện này. Nhưng thiết nghĩ vẫn nên tôn trọng quyết định của người lớn” Châu Minh Đạt nghe vậy thì ngay lập tức ngưng khóc mà nắm chặt lấy tay Tử Duật: “Bác thì chẳng có ý kiến gì rồi, quan trọng là ý của tụi nhỏ bọn cháu. Châu Thu Huệ con gái bác thì lúc nào
cũng ngưỡng mộ anh Tử Duật rồi. Không biết ý cháu sao thôi?”
Lãnh Tử Duật nở nụ cười khó hiểu đáp:
“Cháu vốn không có ý kiến gì. Quan trọng là bác với bố cháu đã đều muốn vậy thì phận làm con cháu như
cháu cũng đâu thể trải lời. Còn Thu Huệ thì sao ạ? Cháu nghe nói em ấy với con trai nhà Hạo gia đang qua
lại có đúng không?”
Châu Minh Đạt nghe đến đây thì giật mình thót tim, ông cười trừ rồi lập tức tìm cách xoa dịu tình hình:
“Hạo Anh Kiệt ư? Không... không. Không thể có chuyện ấy được. Anh Kiệt với Thu Huệ chỉ là bạn bè bình
thường thôi. Tuyệt đối không thể là thứ quan hệ ấy đâu.” Lãnh Tử Duật lạnh lùng nhìn Châu Minh Đạt đang không ngừng run rẩy trước mặt anh. Đúng là lão già ngốc
nghếch, mới vậy mà đã đánh trúng tim đen của ông ta rồi. Ông ta nghĩ Lãnh Tử Duật anh là ai mà dám qua
mặt anh như thế. Châu Thu Huệ con gái ông ta là loại người nào, cả cái vùng Thanh Hoa này ai mà chưa
từng nghe danh.
127
Lãnh Tử Duật chỉ cần bỏ ra ít tiền để điều tra là đã có ngay một bộ hồ sơ về tiểu sử ăn chơi trác táng của
Châu Thu Huệ rồi. Nếu không nghĩ tới việc Châu Minh Đạt đã từng có ơn với bố anh, Lãnh Tử Duật còn lâu mới đặt chân tới Châu gia. “Bác đừng lo lắng, cháu cũng chỉ nghe vậy nên mới hỏi lại bác thôi.” “Tử Duật, cháu tuyệt đối không được nghe lời người ngoài miệng lưỡi độc địa. Bọn họ toàn là ghen ghét, đối kị với Thu Huệ con gái bác nên mới ác mồm như vậy đó” – Lục Gia Hân chẳng biết từ đầu chạy tới, bà ngồi
xuống bên cạnh chồng rồi vội lên tiếng thanh minh.
Lãnh Tử Duật đã bắt đầu cảm thấy chán nản lắm rồi. Nếu còn không mau mau kết thúc cuộc trò chuyện
này thì chắc chắn Tử Duật sẽ không tiếp tục giữ được vẻ bình tĩnh như vậy nữa đâu.
Châu Minh Đạt tức giận quay sang liếc xéo vợ, ông khẽ nói: “Ai cho bà ra đây. Tôi đã bảo bà cứ ngồi yên trong phòng đợi rồi cơ mà” “Đợi cái gì mà đợi. Ngồi đợi xong để ông có mỗi cái việc cỏn con như vậy cũng nói không xong à?” – Lục Gia Hân cũng chẳng vừa lườm lại chồng mình.
“Hai bác yên tâm, cháu đương nhiên không có chuyện chỉ nghe từ một phía như vậy “Đúng đó, đúng đó” – Lục Gia Hân vội vàng quay sang nhìn Tử Duật rồi nói. “Tất nhiên cháu cũng không muốn người vợ tương lai của mình có quá nhiều điều tiếng như vậy. Càng
không muốn quá khứ của cô ấy bị nhúng chàm”
Lãnh Tử Duật quan sát vẻ mặt của hai người đó lúc này, thật đúng là đã bị anh dọa cho biển sắc.
“Bà chủ của Lãnh gia đương nhiên sẽ phải khiến cho người người nể phục. Nếu những tin đồn ấy là thất
thiệt hại bác yên tâm là cháu sẽ khiến chúng biến mất không để lại vết tích gì.”
“Cảm... cảm ơn cháu Tử Duật” – Châu Minh Đạt run rẩy đáp. Lục Gia Hân chán nản nhìn thái độ của chồng, ông ta đúng thật chẳng làm được việc gì ra hồn cả. “Vậy ý của cháu thì sao? Bác muốn sắp xếp để hai đứa gặp nhau càng sớm càng tốt” – Lục Gia Hân vội
vàng lên tiếng.