• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi một lúc cho Châu Cẩm An bình tĩnh lại, cô cuối cùng cũng chịu lên tiếng: 

“Hai người muốn không nhận sớm không nhận, chắc chắn là có lý do mới gọi tôi tới đây để nhận quan hệ 

người nhà có phải không?” 

Nghĩ tới đây, Châu Cẩm An không khỏi đau lòng, cô như vậy mà đã từng tin tưởng Châu Thu Huệ, nghĩ chị 

ta là một người đơn thuần, tính cách thẳng thắn, mạnh mẽ, có gì nói đấy. 

Cô còn từng nghĩ cô và chị ta rất hợp nhau... Hóa ra tất cả chỉ là một vở kịch mà người duy nhất không biết 

sự thật chính là cố. 

Châu Cẩm An cảm giác như mình là con rối bị người khác điều khiển, nhà họ Châu kia chơi đùa, lợi dụng cô chán chê rồi mới nói cho cô biết sự tình. Mẹ liệu bà ấy... có phải cũng là muốn lừa dối có hay không? 

“Cháu thông minh đấy. Bác và bố cháu gọi cháu tới đây hôm nay đúng là có việc muốn nhờ cậy cháu. Cũng 

chỉ có Cẩm An mới có thể giúp Châu gia việc này mà thôi” – Lục Gia Hân hạ thấp giọng lên tiếng. “Thật là buồn cười làm sao. Hơn 20 năm các người coi như tôi và mẹ tôi không tồn tại, không đoái hoài gì 

tới. Giờ có việc lại gọi về nhận ruột thịt, còn muốn nhờ cậy tôi hay sao?” 

Trước lời nói châm chọc đó của Châu Cẩm An, Châu Minh Đạt sợ rằng vợ mình sẽ nổi điên lên mất, nhưng trái lại, Lục Gia Hân chỉ bình thản rồi cười lạnh lùng nói: “Thật ra cũng không hẳn là nhờ vả, mà là một cuộc trao đổi nhỏ, cả hai bên đều nhận được những lợi ích vô 

cùng xứng đáng.” Không đợi cho Châu Cẩm An kịp phản ứng, Lục Gia Hân lại tiếp tục lên tiếng tiếp: “Châu gia đang nợ ân nghĩa của một người. Hắn ta muốn lên giường với chị gái của cháu, Châu Thu Huệ thì 

mới tha cho nhà họ Châu chúng ta. Nếu không sẽ khiến Châu gia thân bại danh liệt. Nhưng con bẻ Châu 

Thu Huệ sống chết không đồng ý, bác chỉ còn biết nhờ cậy đến cháu” 

Châu Cẩm An cười mỉa mai, rồi gằn giọng nói: 

“Cái gì cơ? Mấy người cũng thật là khó hiểu rồi. Châu Thu Huệ chị ta không đồng ý thì liền tìm đến tôi. Các người nghĩ tôi sẽ đồng ý với lời đề nghị ngu xuẩn đó hay sao? Với lại ai là người vừa mới nói tôi không xứng 

gọi Chầu Thu Huệ là chị. Xin đừng lấy mấy cái lý do vớ vẩn ấy ra làm phiền tôi nữa, tôi và Châu gia các người 

thực sự không hề có liên quan gì tới nhau đâu.” 

Châu Cẩm An nói liền một hơi mà không dừng lại để thở, tới mức cổ họng cô khô rát muốn rách cả da, nhưng Châu Cẩm An cô không thể không nói, nếu không cơn giận dữ lúc này của cô sẽ không có chỗ phát tác, ngược lại còn thiếu đốt cơ thể cô ra mất. 

Mấy người nhà họ Châu thực sự nghĩ mẹ con Châu Cẩm An cô là ai cơ chứ. Là những người yếu đuối dễ bắt nạt hay sao. Trái với sự nóng nảy đó của Châu Cẩm An, Lục Gia Hân lại vô cùng bình tĩnh. 

“Bác đã nói rồi, đây là một cuộc trao đổi công bằng. Cải giả mà Châu gia trả cho cháu là 3 tỷ. Sức khỏe của 

mẹ cháu, Cần Y Tuệ chẳng phải vốn vẫn rất xấu hay sao? 3 tỷ này vừa vặn chính là khoản tiền cần để chi trả 

cho ca phẫu thuật đó phải không?” 

Nghe đến đây thì Châu Cẩm An không khỏi rùng mình hoảng sợ. Cô không ngờ người phụ nữ đang ngồi 

trước mặt tâm cơ lại thâm hiểm đến nhường vậy. Đã điều tra không bỏ sót tới cả khoản tiền 3 tỷ mà Châu 

Cẩm An cô đang muốn tiết kiệm lúc này. 

Nghĩ như vậy Châu Cẩm An lại dâng lên một niềm chua xót. Mẹ cô ngày trước chắc chắn không phải là đối 

thủ của Lục Gia Hân. Bà ta chắc hẳn đã không ít lần khinh dễ mẹ cô. Mà mẹ cô, để có thể thuận lợi sinh ra và nuôi lớn cô tới giờ, thật không phải chuyện đơn giản. Châu Cẩm An đã dần ngờ ngợ hiểu ra lý do tại sao mẹ con cô phải thay đổi nơi sinh sống nhiều tới như vậy. Hóa ra là để tránh khỏi sự kiểm soát của người phụ nữ độc ác Lục Gia Hân kia. 

“Xin lỗi tôi phải từ chối lời đề nghị này. Tiên của Châu gia các người, Châu Cẩm An tôi không xứng để nhận 

được.” 

Lục Gia Hân nghe vậy thì không bỏ cuộc mà lại tiếp tục lên tiếng: “Ngoài khoản tiền 3 tỷ làm phẫu thuật kia. Kể cả tiền viện phí và chi phí hồi phục, Châu gia đều sẽ chi trả cho cháu. Thậm chí nếu cháu yêu cầu tiền đi du học thì bác cũng sẽ suy nghĩ trả thêm cho cháu một khoản. Hãy suy nghĩ kĩ đi, lúc cháu đi du học, liệu có nỡ để mẹ cháu ở lại một mình không ai chăm sóc không. Nhưng nếu để mẹ cháu ở trong bệnh viện có phải là sẽ yên tâm hơn không?” “Bà im đi... các người các người thực sự là quá đáng sợ!” 

Châu Cẩm An run rẩy hét lên, cô không ngờ từng chuyện, từng chuyện trong gia đình của cô, Lục Gia Hân kia nắm rõ như trong lòng bàn tay, tường tận đến từng chân tơ kẽ tóc. Châu Cẩm An đứng bật dậy rồi định bỏ ra ngoài. Trước khi cô đi, Lục Gia Hân vẫn nói vọng theo sau lưng 

Có một câu: 

“Nếu cháu thay đổi suy nghĩ thì Châu gia luôn mở rộng cửa cho cháu cơ hội thứ hai.” 

“Gia Hân, chuyện này phải làm sao bây giờ?" - Châu Minh Đạt ngồi một bên chứng kiến cảnh vừa xong, lại còn thấy Châu Cẩm An tức giận đùng đùng bỏ đi như vậy, ông ta có chút lo lắng quay sang hỏi vợ. 

“Anh yên tâm đi, con bé đó không sớm thì muộn cũng sẽ gọi điện đến cầu xin anh thôi. Đến lúc đó thì nhớ làm đúng kế hoạch, đừng có mềm lòng quả rồi làm hỏng việc của em” “Gia Hân, anh biết rồi” – Châu Minh Đạt gật đầu liên tục tỏ vẻ đã hiểu. 

Châu Cẩm Ân thất thần trở về nhà, sau đó cô không nói cũng chẳng rằng, tự nhốt mình trong căn phòng riêng. Mặc cho mẹ cô gọi cô hết lời, gọi tới khản cả giọng, cô cũng chẳng đáp lại lấy một câu. 

Cẩn Y Tuệ thấy con gái như vậy thì có chút lo lắng, chỉ còn một vài tháng nữa thôi con bé Châu Cẩm An này sẽ bay sang một đất nước xa xôi. Chẳng hiểu sao mà thời gian gần đây Cẩn Y Tuệ bà luôn cảm thấy rất bất 

an. 

“Cẩm An, mẹ nấu xong cơm rồi. Con mau ra ăn kẻo nguội!” 

“Mẹ, con không muốn ăn. Mẹ đừng làm phiền con nữa”. 

Nghe con gái nói ra những lời lẽ đó, Cẩn Y Tuệ không khỏi phiền lòng. Từ trước tới giờ, chỉ có duy nhất một 

lần Châu Cẩm An dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bà. Lúc ấy là khi con bé mới vào lớp một, bị bạn bè cùng lớp trêu chọc là không có bố. Châu Cẩm An ấm ức về 

hỏi mẹ rốt cuộc bố của cô bé đã đi đâu, tại sao không bao giờ tới thăm hai mẹ con cô. 

Mỗi lần Châu Cẩm An nhắc tới bố, Cần Y Tuệ đều tránh né không muốn trả lời con bé. Nhưng đó là lần đầu 

tiên Châu Cẩm An cứng đầu như vậy. Con bé mới chỉ 6 tuổi nhưng nhất quyết giận dỗi bỏ ăn, mặc cho Cẩn Y 

Tuệ bà dỗ dành tới như thế nào cũng không nghe. 

Sau đó Châu Cẩm An ốm phải nằm viện mất mấy ngày, một mình Cẩn Y Tuệ tất bật một mình chăm sóc, 

thậm chí nghỉ cả việc để ở viện chăm con. 

Châu Cẩm An từ ngày đó đã nhận ra mọi chuyện, cô bé càng thương mẹ nhiều hơn, 

Châu Cẩm An ngày đấy đã từng nói với Cẩn Y Tuệ một câu mà bà không bao giờ có thể quên được. 

“Mẹ, Cẩm An không cần có bố nữa. Cẩm An có mẹ là đủ rồi. Sau này lớn lên, Cẩm An sẽ chăm sóc mẹ, sẽ 

thay cả phần của bố chăm sóc để mẹ không còn phải buồn nữa. Vĩnh viễn không bao giờ phải buồn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK