Chương 10. Cuộc gặp gỡ bất ngờ
“Tú Linh, có khách gọi kìa. Cậu mau ra phục vụ đi”
Lâm Tú Linh thấy vậy liền đi thẳng tới bàn Hạo Anh Kiệt đang ngồi lúc này.
“Anh Kiệt, mày nhìn xem em nhân viên kia có ngon không? Vòng nào ra vòng đấy nhé” - Hưng nhìn cô nhân
viên phục vụ một cách thèm thuồng.
“Chào hai anh, hai anh muốn gọi gì vậy ạ? - Tú Linh đặt menu của quán xuống dưới bàn rồi hỏi.
“Ở đây có loại rượu nào ngon được như em không?” – Hưng cười khoải trí trêu chọc cổ.
Lâm Tú Linh làm ở đây cũng được gần hai tuần rồi. Trước đây, cô cũng từng làm thêm ở những quán bar
khác nên việc tiếp xúc với những khách hàng như anh ta, Tú Linh giờ đã không còn cảm thấy ngại ngùng hay
sợ sệt như hồi ban đầu nữa.
“Vậy em mang ra cho anh một chai này được không. Loại này bên em mới nhập về, đang cháy hàng lắm
đó ạ” – Tú Linh vẫn giữ nụ cười trên môi rồi chỉ tay vào hình chai rượu đó trên tờ menu.
Hưng nhìn giá xong liền cảm thấy xây xẩm mặt mày. Hình như em gái này đang cố tình trêu anh thì phải, gợi
ý cho anh loại rượu đắt nhất, giờ không uống thì chẳng khác nào tự nhận bản thân không có tiền.
“Lấy thử cho anh một ly trước đã nhé” - Hưng nuốt nước bọt rồi nói. “Vâng, vậy phiền các anh ngồi đợi, em sẽ mang ra ngay” Tủ Linh cầm tờ menu toan bước đi thì liền bị Hạo Anh Kiệt bất ngờ nắm chặt lấy tay kéo lại.
“Đi đâu mà vội vậy, cô em” – Hạo Anh Kiệt ghé sát vào người Tú Linh để nhìn tấm bảng tên trên ngực cô.
“Tú Linh phải không em? Có rảnh ngồi xuống đây uống với bọn anh không vậy?” Tủ Linh dù rất khó chịu nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt lịch sự. Cô giật tay ra rồi nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi hai anh, em chỉ là phục vụ ở đây. Nếu hai anh muốn tìm người uống cùng em sẽ liên hệ quản lý để
gọi giúp hai anh” “Bọn anh cứ muốn em đấy thì sao?” – Hưng cũng được thể góp lời.
“Em rất xin lỗi nhưng em còn có việc..”.
Tú Linh chưa kịp nói hết câu thì Hạo Anh Kiệt đã lớn tiếng cướp lời cô:
“Em chê các anh đây không có tiền đúng không hả?
“Có chuyện gì vậy ạ, thưa quý khách?" - người quản lý hôm trước đã khai với cảnh sát về vụ ẩu đả của nhóm Hạo Anh Kiệt thấy vậy liền lập tức chạy tới. “Không có gì, bọn tôi chỉ muốn rủ em Tú Linh đây nếu rảnh thì ngồi xuống, cùng uống một ly thôi mà” –
Hưng vội vàng lấp liếm.
“Dạ chúng tôi rất tiếc thưa quý khách. Quy định của quán là nhân viên không được phép uống rượu với khách. Nếu quý khách cần người hầu rượu thì tôi sẽ giúp quý khách gọi người tới”. “Thôi không cần phải phiền phức như thế, các anh cứ đi làm việc của mình đi” – Hạo Anh Kiệt khó chịu lên
tiếng. Dù rất cay vụ lần trước nhưng nhớ lời Thu Huệ đã dặn mình, Anh Kiệt không muốn sinh sự thêm vào
lúc này. “Cảm ơn quý khách đã thông cảm” – người quản lý cúi đầu rồi vội kéo Tú Linh đi khỏi chỗ đó. Sau khi trở về quầy rượu, Tú Linh mới lên tiếng: “Quản lý, cảm ơn anh”
Cô vẫn cần học cách giải quyết mấy vụ này. Tôi không thể lần nào cũng cửu có như vậy được” – quản lý
nghiêm giọng dặn dò Tú Linh.
“Dạ, em biết rồi”
Cũng vào lúc này, tại một nhà hàng gần đó.
“Mọi người cùng nâng cốc chúc mừng cho Cẩm An đã dành được suất học bổng du học Mỹ nào” – Dương
Tử Nhã đứng dậy hô hào mọi người.
Một nhóm 7 cô gái cùng đưa cốc lên và đồng thanh chúc mừng Châu Cẩm An.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây ăn mừng cùng tớ Cẩm An cũng chạm cốc cùng mọi người. Tối nay, có rủ mấy người bạn thân ở trường đại học đi ăn mừng
việc cô đã chính thức thắng cuộc thi và có được suất học bổng kia.
“Giờ Cẩm An sắp sang tận nước Mỹ xa xôi rồi, cách đây cả nửa vòng trái đất ý chứ. Chẳng biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại nhỉ?” – một cô bạn gái chợt lên tiếng. “Ừ nhỉ, cậu đi bọn tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm đấy” – Dương Tử Nhã nghe vậy cũng nói thêm vào nhưng trong giọng nói lại sặc mùi giả tạo.
“Tử Nhã, cậu có nhớ Cẩm An thật không đấy? Chứ tớ thấy Cẩm An mà đi, người được lợi nhất là cậu đó
chứ. Giờ danh hiệu cô gái xinh đẹp nhất trong lớp sẽ là của cậu rồi” – mẩy Cô bạn ngồi bên cạnh Cẩm An lên.
tiếng giễu cợt Dương Tử Nhã.
“Các cậu nói cái gì vậy? Tớ với Cẩm An mà phải tính toán những thứ ấy à?” – Dương Tử Nhã tức giận hét
lớn, chất giọng the thé của cô làm mọi người lập tức im bặt, không một ai nói thêm điều gì nữa cả.
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, Châu Cẩm An phải lên tiếng để xoa dịu tình hình:
“Thôi nào các cậu. Mọi người ăn uống no nê đi, hôm nay tớ mời. Gọi thêm món gì nữa nhé”
Dương Tử Nhã khẽ lườm mấy cô bạn kia nhưng vẫn giả vờ dịu giọng: “Tí nữa mọi người có định đi chơi đâu nữa không?” Các cô gái nghe vậy cũng bắt đầu nhao nhao lên thảo luận.
“Để lần khác được không? Hôm nay tớ muốn về sớm với mẹ”
“Chán vậy”. “Ừ, thôi cậu về sớm đi. Không sao đâu” - Dương Tử Nhã nắm lấy tay Châu Cẩm An rồi đon đả nói.
“Quản lý, tối hết giờ rồi. Tôi xin phép về trước nhé” – Tú Linh cởi chiếc áo khoác đồng phục ra đưa lại cho
cô bạn làm cùng, rồi quay sang nói với quản lý quán bar.
“Về sớm vậy? Hôm nay tăng ca không? Dạo này quản thiếu người quả”
“Quản lý, tôi xin lỗi nhưng nhà tôi còn có bà già yếu ở nhà một mình”
“Thôi được rồi cô về đi”
Lâm Tú Linh vội vàng chạy ra cửa để kịp bắt chuyến xe bus gần nhất về nhà. Dạo gần đây, ban ngày Tú Linh đi dọn dẹp cho nhà hàng ăn, chiều tối lại đến làm thêm ở quán bar này nữa, cô gần như chẳng còn thời gian
rảnh để về nhà.
Để bà ở nhà một mình, Tú Linh cũng không cảm thấy yên tâm chút nào. Bà cô đã già yếu lắm rồi, vậy mà cứ
không chịu nghe lời cô ở bên trong nhà, lại còn thường xuyên đi lại lung tung.
“Này Anh Kiệt, nhìn kìa! Em Tú Linh hình như hết ca làm rồi đấy” - Hưng đã quan sát Tú Linh từ nãy tới giờ,
anh không thể rời mắt được khởi cô.
“Thích à?” – Anh Kiệt uống cạn cốc rượu trong tay rồi quay sang hỏi bạn.
“Trông mạnh mẽ đấy, tao thích. Mà hôm nay không thu phục được em này, tao cứ thấy bứt rứt sao sao ý
“Mày nói làm tao cũng thấy khó chịu rồi đây này. Đi theo xem sao” – Hạo Anh Kiệt nở nụ cười man rợ rồi
đứng lên đi theo Tú Linh ra bên ngoài.
Tú Linh đang vội vã chạy ra chỗ chờ xe buýt thì liền bị một bàn tay thô lỗ kéo giật cô lại phía sau.
“Này cô em? Đi đâu mà vội như thế?” – giọng Hưng ghê rợn vang lên sau lưng cô.
Tủ Linh giật mình quay người lại nhìn hai tên đàn ông phía sau mình. Trong họ có vẻ như đã say khướt rồi. Quy tắc hàng đầu của cô là không động vào những kẻ say và phê thuốc, có trời mới biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện kinh khủng gì.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đi gấp” – Tú Linh nhẹ giọng nói, cô cố gắng thoát ra khỏi bàn tay ghê tởm đang tắm
lấy vai cô. “Ơ kìa, nhân viên quán bar này hay thật đấy. Không định “phục vụ” khách hàng à?” – tên Hưng đó dường như không có ý định buông tha cho Tú Linh. Nhìn thấy cô vẫy vùng dưới tay mình, hắn càng cười lớn tỏ vẻ
khoái chí.
“Xin lỗi, nhưng tôi hết giờ làm rồi”
Mặc cho Tú Linh cố gắng thoát ra khỏi hai tên điền say xỉn ấy, họ vẫn bám riết lấy cô như đỉa đói.