Hạo Anh Kiệt nở một nụ cười đầy đắc ý, ngoan ngoãn ngay từ đầu thì anh đã chẳng phải dùng tới chiều dọa dẫm này rồi. “Hạo Anh Kiệt, con mẹ nó anh muốn cái gì?”
Vì bị chạm vào đúng điểm yếu nên bản chất thật của Châu Thu Huệ lại bị bộc lộ ra, cô không kiềm chế để
diễn vẻ yêu kiều như khi gặp Lãnh Tử Duật được nữa.
“Thu Huệ... em yêu à, sao lâu lắm mới gọi cho anh là lại nói bằng giọng điệu như vậy” – Hạo Anh Kiệt vẫn
tiếp tục giọng nói trêu người ấy của mình.
“Anh đừng lằng nhằng nữa, có chuyện gì thì mau nói ra đi” “Cũng không có gì cả, chỉ là lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Anh rất nhớ em đấy bé cưng” Giọng của Hạo Anh Kiệt bỗng nhiên khiến Châu Thu Huệ cảm thấy ghê tởm, cô chẳng thể nào tin nổi ngày
trước mình lại quen được một người đàn ông như vậy.
Từ ngày quen với Lãnh Tử Duật, hình ảnh đàn ông trong đầu Châu Thu Huệ đã thay đổi hoàn toàn. Một
người chín chắn, lãnh đạm và trưởng thành như anh ấy ấy mới xứng đáng là người để Châu Thu Huệ có yêu thương, gửi gắm ở cạnh bên.
Còn Hạo Anh Kiệt, đúng là một thời tuổi trẻ ngu dại, ngông cuồng của cô, muốn trải nghiệm những thứ mới mẻ, mà Hạo Anh Kiệt anh ta, tình cờ lại đem lại cảm giác đó cho Châu Thu Huệ cô. Nhưng cũng chính vì anh ta mà Châu Thu Huệ có bị dính vào một đống những thứ rắc rối, hại cho tên tuổi
của cô đi đâu cũng bị nói là hư hỏng, ăn chơi đua đòi, là thứ con gái tầm thường không một ai thèm ngó ngàng đến. Nghĩ như vậy nên Châu Thu Huệ không muốn cùng với người đàn ông này, dây dưa cùng nhau thêm một
giây một phút nào nữa.
“Có chuyện gì anh đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi không có thời gian đâu.”
“Anh thật sự chỉ là muốn gặp em thôi mà, em bận tới nỗi không có thời gian để gặp người yêu của mình hay
sao?”
“Hạo Anh Kiệt!” – Chầu Thu Huệ hét lớn vào điện thoại. “Chúng ta chấm dứt rồi, anh tốt nhất là nên tránh
thật xa tôi ra. Nếu anh mà cứ dây dưa không dứt, tôi không đảm bảo việc mẹ tôi sẽ không làm gì anh đâu.”
Hạo Anh Kiệt nghe thấy Châu Thu Huệ dùng giọng dọa nạt để nói với mình, nhất thời không kiềm chế được
cảm xúc nên lớn tiếng tức giận nói lại:
“Em hay thật đỏ. Cứ như vậy mà muốn yên ổn ở bên cạnh người đàn ông giàu có kia sao? Chơi chán thằng này rồi nên muốn bỏ hả? Đâu có dễ dàng như vậy.” "Tôi không muốn đôi có nhiều với anh nữa, mau dập máy đi!” Chầu Thu Huệ không thể kiên nhẫn tiếp tục cuộc nói chuyện này thêm một giây, một phút nào được nữa.
Nhưng ngay khi cô định dập máy, giọng nói từ phía bên kia lại vang lên:
“Thu Huệ này, hắn ta liệu có biết về mối quan hệ trước đây giữa anh và em không nhỉ?”
“Anh... anh.” – Châu Thu Huệ cứng họng, cô tức giận tới nỗi tay nắm chặt vào ga giường, hận không thể
ngay lập tức tát cho người đàn ông kia một cái bạt tay. Anh ta như vậy mà lại dám uy hiếp cô sao.
“Sao vậy? Ra là anh ta chưa biết nhỉ?” – Hạo Anh Kiệt cảm thấy thích thú với phát hiện mới này của mình.
“Anh dám uy hiếp tôi?”
“Không, sao em lại nghĩ anh như vậy hả Thu Huệ”
“Rốt cuộc là anh muốn cái gì, đừng có mà nhiều lời nữa. Mau nói ra đi” - Châu Thu Huệ thực sự là đã bị
chạm tới giới hạn của sự kiên nhẫn rồi.
Hạo Anh Kiệt suy nghĩ một lát, sau đó nghĩ ra một cách liền lên tiếng: “Chúng ta gặp nhau một lần cuối cùng được không?” “Người dây dưa không dứt như anh mà cũng có cái gọi là gặp nhau một lần cuối cùng ư?” – Châu Thu Huệ
coi thường nói.
“Điều anh nói là thật. Thu Huệ, một chút lòng tin đối với anh mà em cũng không có hay sao? Anh thật sự
thất vọng về em đó Thu Huệ à”.
“Được, anh mau nói cho tôi địa chỉ. Tôi sẽ tới ngay, hy vọng là anh nói thì phải giữ lấy lời đấy.”
“Vẫn địa chỉ khách sạn cũ. Anh sẽ tới trước đợi em. Em yên tâm, Hạo Anh Kiệt anh nói được làm được, không có chuyện nuốt lời đâu. Nhưng nếu em vẫn tiếp tục lừa dối, thì không biết anh sẽ làm ra được chuyện gì đâu đó nhé.”
Một tiếng sau, Châu Thu Huệ mặc một bộ quần áo kín mít, đeo một chiếc kính che hơn nửa khuôn mặt. Để
cho chắc chắn hơn, cô còn cẩn thận đeo thêm 1 chiếc khẩu trang.
Đây là giai đoạn vô cùng quan trọng đối với chuyện tình cảm của cô và Lãnh Tử Duật, không thể để cho bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới được. Nhất là Hạo Anh Kiệt càng không được làm ảnh hưởng tới. Cẩn thận vẫn là điều quan trọng hơn hết. Chầu Thu Huệ vẫn chưa thể dám chắc, Lãnh Tử Duật đã thực sự tin tưởng cô hay chưa, liệu anh có cử người đi theo dõi cô và Châu gia nữa hay không. Vì vậy đi gặp Hạo Anh Kiệt lần này thực sự là quá mức mạo hiểm.
Nhưng Chầu Thu Huệ vẫn muốn giải quyết rõ ràng một lần cho xong với anh ta. Cho anh ta những thứ anh ta muốn rồi sau đó đá anh ta cút xéo thật xa khỏi cuộc đời của cô.
Châu Thu Huệ quyết định rồi, từ giờ cô sẽ sống cuộc sống như cô đang xây dựng, sẽ để nó không phải là diễn nữa mà thực sự biến thành cuộc sống của cô. Mà muốn như vậy thì phải hoàn toàn quên đi quá khứ đen tối, quên đi những vết nhơ dơ bẩn kia.
Và đặc biệt là phải quên đi Hạo Anh Kiệt. Châu Thu Huệ đi tới quầy tiếp tân, báo số phòng rồi tự mình đi lên. Chỗ này mà nói đối với Thu Huệ thực sự là quá quen thuộc rồi. Cô và Hạo Anh Kiệt không biết đã tới đây không biết bao nhiêu lần, dây dưa triền miên với nhau mãi không dứt.
Cô gõ cửa, ngay lập tức người đàn ông bên trong chạy vội ra mở cho cô. Nhìn thấy Châu Thu Huệ ăn mặc kín mít đứng sau cánh cửa, ánh mắt Hạo Anh Kiệt ánh lên một tia nguy hiểm, nói:
“Thu Huệ, em tới rồi đấy à? Anh nằm chờ em mãi, suýt nữa thì ngủ quên đấy”
“Đừng nhiều lời nữa, vào trong rồi nói” – Châu Thu Huệ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong nên tác phong cũng vội vã hơn bình thường.
“Được”
Cảnh cửa vừa khép lại, không đợi cho Chậu Thu Huệ kịp thảo lớp hóa trang kia ra, Hạo Anh Kiệt đã nhảy bổ
vào người cô rồi không ngừng hít hà mùi hương quen thuộc.
“Thu Huệ, anh nhớ em quá đi!”
Trái ngược lại với anh ta, Châu Thu Huệ chỉ cảm thấy một mùi ghê tởm xộc thẳng lên mũi, khắp người đàn ông này tỏa ra mùi rượu trộn lẫn với mùi thuốc lá, còn có cả mùi mồ hôi, thật sự là hối tới nỗi không tài nào ngửi nổi.
Châu Thu Huệ vội vàng đẩy người đàn ông này ra xa khỏi người mình, rồi lạnh nhạt nói:
“Anh rốt cuộc là muốn gì thì mới tha cho tôi đấy?”
Hạo Anh Kiệt thấy thái độ của cô dành cho mình xa lánh, bài trừ như mình, không khỏi nhếch mép cười lạnh, chậm rãi nói:
“Anh đừng nhiên là... muốn em rồi.”
“Anh.”
Châu Thu Huệ nghe thấy vậy thì không khỏi rùng mình, giờ cô đang sống với hình ảnh của một con người khác, một tính cách khác, cảm xúc đối với Hạo Anh Kiệt thực sự đã chết ngóm từ lâu rồi. Thế mà anh ta vẫn đứng đó nói ra những câu ghê tởm như vậy, Thu Huệ cô chẳng tài nào có thể nghe nói được nữa. “Nếu anh muốn tiền, tôi có thể đưa cho anh”
Hạo Anh Kiệt nghe thấy Châu Thu Huệ đang muốn ra giá với anh, anh không khỏi cười trào phúng:
“Anh đã nói là anh muốn em, em thực sự không tin sao.”