• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17. Lãnh Tử Duật, anh mắc câu rồi! 

“Nhưng cuối cùng, người bị hủy hoại lại chính là em đó Thu Huệ à.” 

Trên khuôn mặt của Lãnh Tử Duật bỗng nhiên xuất hiện một tia nhìn ấm áp, khiến cho Châu Thu Huệ không 

tài nào có thể thoát ra khỏi ánh mắt ấy được, cô cứ thơ thẩn mải mê nhìn anh, mãi sau mới trả lời. 

“Không sao, em không quan tâm đến lời người khác nói về mình. Họ nói chán rồi thì cũng sẽ quên ngay 

thôi. Quan trọng là những người em quan tâm, em không muốn họ vì em mà bị ảnh hưởng” 

“Thu Huệ, em thật sự là một cô gái tốt bụng” Nói chuyện một lúc là về tới gia trang của Châu gia, Tiểu Ngũ dừng xe để Châu Thu Huệ đi xuống. 

Lãnh Tử Duật xuống trước mở cửa cho Châu Thu Huệ, anh còn không quên đưa tay ra cho cô bám vào để 

đứng lên. 

Chầu Thu Huệ thấy vậy thì trong lòng không khỏi mỉm cười, tí nữa khi mẹ về, cô kể cho mẹ có tin này thì 

đảm bảo bà sẽ phải bật cười sung sướng lắm đây. Lãnh Tử Duật đã hoàn toàn tin tưởng Châu Thu Huệ cô rồi. 

Chậu Thu Huệ ngại ngùng bám lấy bàn tay chắc chắn và ấm áp ấy của Lãnh Tử Duật, tay cô vừa chạm vào 

tay anh, một luồng điện chợt xẹt qua khiến Châu Thu Huệ không khỏi rùng mình. 

Không biết là thật hay là diễn nữa mà Châu Thu Huệ đứng không vững, cô bị trượt chân rồi cả người ngã 

nhào vào trong lòng Lãnh Tử Duật. 

Lãnh Tử Duật theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy Châu Thu Huệ, vừa vặn ôm trọn được cô gái nhỏ nhắn ấy vào 

trong lòng. Một mùi hương nước hoa nữ tính nhưng hơi nồng xộc thẳng vào trong mũi của anh. 

“Á! Anh Tử Duật, thật ngại quá! Em... em xin lỗi!”. 

Châu Thu Huệ nhanh chóng phản xạ ngay, cô đứng thẳng dậy rồi thoát ra khỏi vòng tay của Lãnh Tử Duật. 

Mặc dù còn lưu luyến với vòng tay ấy, nhưng Châu Thu Huệ vẫn phải giả vờ như ngượng ngùng. “Không sao. Em vào nhà đi.” 

“Vậy... vậy anh về cẩn thận. Em vào nhà trước nhé" “Ừm, em ngủ ngon!” 

“Anh Tử Duật cũng ngủ ngon ạ!” Sau khi thấy Châu Thu Huệ đã vào bên trong, Lãnh Tử Duật dựa người vào xe ô tô rồi rút ra điều thuốc đưa 

lên miệng, châm lửa xong thì mới ngồi lên xe. 

“Về nhà!” 

Lãnh Tử Duật chậm rãi buông ra hai từ, trở lại vẻ kiệm lời vốn có của anh. Tiểu Ngũ nghe thấy vậy thì cũng 

nhanh chóng phóng xe đi thẳng về nhà riêng của Lãnh Tử Duật. 

Mãi một lúc sau, Tiểu Ngũ mới nhìn vào gương, thấy khuôn mặt của Lãnh Tử Duật trầm mặc, không vui cũng chẳng buồn, nên quyết định đánh tiếng hỏi: “Đại ca, anh thấy có gải Châu Thu Huệ kia và Châu gia thế nào? 

Lãnh Tử Duật biết thế nào Tiểu Ngũ cũng tò mò mà hỏi anh về chuyện này. Thật ra từ nãy tới giờ, Lãnh Tử 

Duật vẫn đang suy nghĩ miên man về bữa tối vừa xong, anh ấn mở cửa sổ trong xe rồi nhìn ngắm khung 

cảnh thành phố phồn hoa lúc về đêm. 

“Vừa giả vừa thật, mà cũng chẳng biết đâu là giả đầu là thật” 

“Hả?! Đại ca nói vậy là sao?” 

“Muốn kết hôn với tôi là thật, còn những chuyện khác thì chưa thể biết được” – Lãnh Tử Duật từ tốn nói ra 

suy nghĩ trong đầu mình lúc này. 

“Anh muốn em đi điều tra thêm một chút về Châu Thu Huệ không?” 

“Điều tra thêm cả về Châu gia, tìm hiểu thật kĩ về chuyện làm ăn của họ. Tôi muốn xem những năm gần đây, 

Châu gia thực sự đã làm được những gì? 

“Vâng” – Tiểu Ngũ gật đầu xác nhận đã hiểu, sau đó vẫn là hỏi thêm một câu. "Đại ca, vậy anh dự tính có 

kết thông gia với nhà họ Châu đó hay không?” Lãnh Tử Duật không trả lời mà chỉ nhắm nghiền mắt lại, điếu thuốc trên tay cũng đã tắt từ lâu. Mãi sau mới thấy Lãnh Tử Duật lên tiếng. 

“Có chứ, đây là ý của bố tôi trước khi qua đời. Dù cho có như thế nào, cũng phải kết thông gia với Châu 

gia!” 

Từ sau ngày hôm ấy, mối quan hệ của Lãnh Tử Duật và Châu Thu Huệ ngày càng phát triển hơn. Tiểu Ngũ nhìn từ ngoài vào nhận định, hai người này chẳng khác nào một cặp đôi đang tìm hiểu nhau vậy. Mà cô nàng Châu Thu Huệ đó, trên người lại tụ hội đủ mọi yếu tố khiến cho người đàn ông nào nhìn vào cũng phải si mê không thôi. Kể cả Lãnh Tử Duật, đại ca của anh cũng chẳng phải là ngoại lệ. Tình cảm cứ ngày một đi lên như vậy, Lãnh Tử Duật chẳng mấy sẽ phải lòng Châu Thu Huệ mà thôi. Cô nàng Châu Thu Huệ lại chẳng phải một cô gái hiền lành, chân chất gì cho cam. Cô cực kì tự tin vào khả 

năng quyến rũ đàn ông của mình, cộng thêm mưu mẹo từ mẹ cô, liệu trên thế giới này được mấy người thoát 

khỏi cái bẫy mà Chầu Thu Huệ có muốn bày ra. 

Trò mềm nắn rắn buông, thuận tay đưa đẩy giờ đã xưa rồi. Châu Thu Huệ quyết định sẽ đi từng bước từ từ. 

Một người như Lãnh Tử Duật, cô đã chọn làm chồng của mình, tuyệt đối không cần vội vã. 

Vì vậy Châu Thu Huệ chọn cách ở bên cạnh anh, cho anh thấy cô là một người thông minh và thú vị tới nhường nào, dù vẫn kém rất xa với Lãnh Tử Duật, nhưng tuyệt đối không phải là một cô nàng ngực to não ngån. 

Dù vậy, khoảng cách giữa hai người vẫn chỉ có thể là anh em mà thôi. Có thông minh đến mấy thì trong 

chuyện tình cảm, Châu Thu Huệ càng tỏ ra ngây thơ, ngốc nghếch càng nhiều càng tốt. 

Nếu nói mọi chuyện trước kia đều là do cô bị hãm hại, vậy thì Châu Thu Huệ cô vốn sẽ không biết yêu đương là gì. Giờ mà tỏ ra quá thành thục, vậy chẳng phải sẽ bị bắt bài rồi hay sao. Hôm nay Lãnh Tử Duật hẹn Châu Thu Huệ ra ngoài ăn trưa, tới một nhà hàng gần công ty của anh, tuy 

quán không lớn nhưng đồ ăn rất ngon. 

Lúc hai người đi vào bên trong, tình cờ bên ngoài Hạo Anh Kiệt đi qua liền nhìn thấy. 

Anh ta nắm chặt tay thành hình nắm đấm, miệng còn không ngừng chửi tục. 

“Mẹ cô ta như vậy mà lại dám cắm cho mình một chiếc sừng to đến như vậy? 

Hạo Anh Kiệt vừa nói vừa xem xét tình hình, người đàn ông đi cùng với Chậu Thu Huệ nhìn qua cũng biết là không phải người tầm thường, chiếc xe anh ta đi, kể cả khi nhà Hạo Anh Kiệt có tiền cũng chẳng thể nào mơ ước có được. 

Hóa ra Chầu Thu Huệ vì giàu mà bị làm cho mờ mắt. Thân là một thằng đàn ông, nhìn thấy vậy, Hạo Anh 

Kiệt không khỏi cảm thấy tức tối ở trong lòng, cơn nhục này bảo anh làm sao mà nuốt trôi cho được. Nghĩ như vậy nên ngay trong tối hôm đó, Hạo Anh Kiệt đã gọi điện tới cho Châu Thu Huệ. Bảo sao dạo này cô luôn tìm đủ mọi lý do để tránh mặt anh, giờ thì biết rồi nhé, cô ta rõ ràng là muốn lẳng lặng không nói cũng chẳng rằng rời xa Hạo Anh Kiệt anh. 

Đương nhiên là Châu Thu Huệ sẽ chẳng dại gì mà nghe máy rồi, cô còn đang bận đọc thêm vài quyển sách 

về kinh tế để hôm sau đến bàn luận cùng Lãnh Tử Duật, nhìn thấy trên điện thoại hiện lên số của Hạo Anh 

Kiệt, Châu Thu Huệ chẳng ngần ngại tắt máy. “Cô ta như vậy mà dám không nghe máy của ông đây ư?”. 

Hạo Anh Kiệt tức tối đa vào chiếc thùng rác ven đường. Nhưng đương nhiên là không có chuyện anh ta bỏ cuộc dễ dàng như vậy rồi. Hạo Anh Kiệt tiếp tục mở điện thoại ra, nhưng lần này là để nhắn tin cho Châu Thu Huệ. 

[Thu Huệ, em chắc chắn là không muốn người đàn ông kia biết về mối quan hệ của chúng ta đâu nhỉ?] Vừa nhắn xong, ngay lập tức ở đầu dây bên kia, Châu Thu Huệ gọi điện lại cho Hạo Anh Kiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK