Hóa trang như vậy thật ra đối với Châu Cẩm An cố vốn không hề khó khăn một chút nào cả. Vả lại cô làm
nghề này vì tiền, Châu gia lại trả cho cổ phần thù lao không hề nhỏ nên Châu Cẩm An cũng không có thắc
mắc gì nhiều.
Lần nào tới đây, Châu Cẩm An cũng cảm thấy chỗ này có cảm giác gì đó rất thân thuộc. Cảm giác này càng
rõ rệt hơn khi cô gặp Châu Thu Huệ.
Chầu Thu Huệ chỉ hơn cô một tuổi, nhưng kì lạ là lại nói chuyện rất hợp nhau. Nhìn qua còn tưởng Thu Huệ là một tiểu thư nhà giàu, sẽ chảnh chọe khó gần lắm, nhưng không ngờ khi nói chuyện về làm đẹp về cuộc sống lại dễ dàng hòa hợp với nhau đến thế.
Có điều là bà chủ của Châu gia, Châu Cẩm An đã từng được nghe tên, chính là Lục Gia Hân ấy, bà luôn nhìn Cẩm An cố bằng ánh mắt ghét bỏ như nhìn một thứ gì đó ghê tởm lắm.
Châu Cẩm An thực sự rất sợ ánh mắt giết người đó của Lục Gia Hân, vì vậy sau khi chào hỏi qua loa một
cầu xong, cô luôn chạy biến lên trên phòng để trang điểm cho Chậu Thu Huệ.
Vừa rồi lúc nhận thù lao từ viên quản gia, Châu Cẩm An đi ra ngoài công thì tình cờ nhìn thấy chiếc xe đi
ngược chiều với cô vào bên trong Châu gia. Châu Cẩm An giật mình tới nỗi suýt chút nữa đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Thậm chí bác quản gia còn
phải hỏi cô có sao không.
Nhìn thấy chiếc xe Lexus đó đi vào bên trong, thái độ của bác quản gia gần như thay đổi hoàn toàn, bác ta khúm núm như nhìn thấy vua giá đáo vậy. Châu Cẩm An có một trí nhớ vô cùng tốt, chưa kể chiếc xe kia còn nổi bật và ghim sâu vào tâm trí của cô
lâu như vậy.
Chiếc xe Lexus đó, chính là chiếc xe của kẻ đã suýt chút nữa đâm vào người bà Tâm lần trước. Nghĩ tới đây, giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông ngồi trong xe mà Châu Cẩm An không nhìn thấy rõ
mặt lại vang lên trong tâm trí của cô. Châu Cẩm An bỗng nhiên rùng mình. Sau đó, cô quay sang hỏi bác quản gia: “Chủ nhân chiếc xe đó là người nhà Châu gia hả bác?"
Châu Cẩm An còn đang nghĩ nếu câu trả lời của bác quản gia là đúng thì từ nay về sau có sẽ không tới đây
trang điểm cho Châu Thu Huệ kia nữa.
Bác quản gia đang vội vội vàng vàng sắp xếp người đi cất chiếc xe đó vào ga ra, thấy Châu Cẩm An hỏi như
vậy thì vẫn điềm tĩnh quay sang trả lời: “Cũng không hẳn là vậy.” “Không hẳn là vậy là sao ạ?” – Châu Cẩm An khó hiểu hỏi lại.
“Đó là xe của cậu chủ nhà họ Lãnh, tương lai rồi cũng sẽ trở thành người nhà họ Chầu mà thôi. Cô bé à, làm
đây tuyệt đối không nên tò mò nhiều, vẫn nên là biết giữ mồm giữ miệng hiểu chưa? Bác quản gia nghiêm khắc dạy dỗ Châu Cẩm An, Châu Cẩm An thấy vậy thì cúi đầu ngại ngùng, xin lỗi bác
ta:
“Vâng cháu biết rồi. Vậy cháu xin phép về trước” Ngồi lên xe buýt, Châu Cẩm An vẫn không ngừng suy nghĩ về chiếc xe Lexus và người đàn ông họ Lãnh đó.
Không hiểu ma xui quỷ khiến ra sao, hay vì quả tò mò mà Châu Cẩm An đã lên mạng để tra cho ra cái tên của người đàn ông ấy. [Chủ nhận nhà họ Lãnh] Châu Cẩm An vừa gõ dòng chữ đó vào thanh công cụ tìm kiếm, chỉ 1 giây sau, hàng loạt những hình ảnh và bài báo liên tục hiện ra. Cậu chủ nhà họ Lãnh hay còn gọi là Lãnh Tử Duật là một tổng giám đốc vô cùng có tiếng tăm trong giới
kinh doanh.
Châu Cẩm An ấn vào từng chiếc ảnh hiện ra để nhìn kĩ dung mạo của người đàn ông họ Lãnh đó. Không ngờ được người đàn ông sở hữu giọng nói có lực kia lại trông như thế này.
Vẻ ngoài của Lãnh Tử Duật vô cùng tương thích với giọng nói ấy của anh. Anh trông đạo mạo, cao quý và
cực kì quyền lực.
Vẻ đẹp này là một vẻ đẹp của người từng trải, trưởng thành và là vẻ đẹp mà bất cứ một cô gái nào cũng
mong ước bạn trai mình sở hữu vẻ ngoài giống như vậy. Chẳng hiểu sao mà nhịp tim của Châu Cẩm An lại đập chệch mất một nhịp. Cô ngay lập tức lắc đầu để khỏi suy nghĩ về người đàn ông kia nữa. Dù thế nào thì chiếc xe của anh ta đã suýt chút nữa giết chết bà Tâm, còn chưa kể cái thái độ kiêu căng, ngạo mạn, đáng ghét đó nữa.
Hôm nay Châu Cẩm An có hẹn với bà Tâm là sẽ về nhà bà để ăn trưa cùng bà và cháu gái của bà, Lâm Tú
Linh.
Châu Cẩm An đã hứa với Lâm Tú Linh là không nhắc tới việc chị ấy đang làm tại quán bar trước mặt bà Tâm. Dù cô rất lo lắng cho chị ấy, nhất là khi nhìn thấy chị ấy từng suýt chút nữa bị những người đàn ông kia bắt đi, nhưng Châu Cẩm An cô vẫn không thể nghĩ ra cách nào để giúp Tú Linh và bà Tâm được cả.
So với cô và mẹ, gia đình nhà bà Tâm còn khổ hơn rất nhiều. Chính vì vậy nên Lâm Tú Linh mới phải vất vả,
nhẫn nhịn đi làm những công việc như vậy chứ.
Có thời gian rảnh, Châu Cẩm An đều chạy sang giúp đỡ và tâm sự với bà Tâm, cũng là để cho chị Tú Linh đi
làm yên tâm hơn. Bà Tâm thật sự đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng yếu dần đi, vậy mà chỉ có một thân một
mình trong căn nhà hoang tàn, cũ nát đó.
Lúc Châu Cẩm An bước vào bên trong căn nhà thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng xộc thẳng lên mũi. Vì hôm nay bị gọi đến trang điểm từ sớm nên cô chưa kịp ăn sáng, giờ thì bụng đã đói meo cả rồi. “Bà Tâm, chị Tú Linh, em tới rồi đây Vì cửa không đóng nên Cẩm An chào thật lớn rồi đẩy cửa bước vào bên trong, cô đã quá quen thuộc với
căn nhà này rồi.
“Cẩm An, cháu tới rồi đấy à, mau ngồi xuống giường đợi bà một chút, bà sắp xong rồi”
Giọng bà Tâm vọng ra từ trong căn bếp. Nhà của hai bà cháu chị Tú Linh chỉ có hai căn, căn ngoài này vừa
là phòng ngủ vừa là phòng khách, cũng chẳng có lấy một chiếc bàn đàng hoàng, mọi sinh hoạt của hai bà
cháu chỉ xoay quanh trên chiếc giường đôi kia mà thôi.
Vì vậy Châu Cẩm An ngồi xuống giường rồi cũng đáp lại lời bà Tâm:
“Bà có cần cháu vào phụ giúp gì không ạ?".
“Không cần đâu, bà sắp xong rồi. Tú Linh, cháu mau dọn bát đũa ra đi" Sau đó Châu Cẩm An nghe thấy tiếng bày đồ ăn ra bát đĩa, chỉ một lát sau bà Tâm đã đi ra gọi cô vào:
“Cẩm An, mau vào ăn thôi cháu, chắc cháu đói lắm rồi nhỉ?”
Châu Cẩm An biết bà Tâm không muốn người có tính mùi thức ăn nên mới không cho cô vào bếp phụ giúp
bà. Căn bếp của nhà bà không những chật chội mà lại kê một chiếc bàn nhỏ ở giữa để làm bàn ăn. Không
gian trong này thực sự rất bí bách và dễ bám mùi đồ ăn.
“Cẩm An đấy à, em mau ngồi xuống đi” - chị Tú Linh vừa tất bật chuẩn bị đồ ăn lên bàn vừa quay sang mỉm cười chào Châu Cẩm An.
“Dạ chị, chị cũng mau lại ăn cơm thôi.”
Châu Cẩm An tiện tay đỡ lấy bát đũa cho chị ấy rồi đỡ lấy bà Tâm ngồi xuống bàn, cô cũng tranh thủ xới cơm vào từng bát rồi xếp đũa ngay ngắn cho mọi người. “Cẩm An, sáng sớm mà cháu đã đi ra ngoài để làm việc rồi à?” – bà Tâm quay sang nhìn Châu Cẩm An rồi hỏi thăm cô.
“Dạ vâng, hôm nay có khách yêu cầu cháu đến trang điểm từ sáng sớm, yêu cầu gấp quá nên cháu phải đi
ngay. Cơm ngon quá, cháu đói meo cả bụng rồi”