Châu Cẩm An không ngừng co ro, run rẩy trên hàng ghế chờ của bệnh viện. Mà xung quanh cô lúc này là vô số tiếng kêu than, khóc lóc,... là sự lo lắng, sợ hãi của những người nhà bệnh nhân khác. Một lát sau, bác Chu cũng đã tới nơi, bác vội vàng lật đật chạy tới khu phòng bệnh cấp cứu. Trước mắt bác Chu lúc này là một Châu Cẩm An cô độc đến nỗi khiến người ta không khỏi xót thương.
Bác từ từ tiến đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô, không giấu nổi tiếng thở dài bất lực. Sau cùng, bác Chu vẫn tự trách bản thân không đủ sức chăm sóc cho mẹ con bà ấy.
Châu Cẩm An ôm lấy đầu gối của mình mà không phát hiện ra bên cạnh cô lúc này đã có người ngồi cạnh. “Cẩm An.” - mãi một lúc thật lâu sau, bác Chu mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Châu Cẩm An ngước khuôn mặt vô hồn, dính đầy nước mắt của mình lên để nhìn bác Chu, nhưng có nhất thời không biết phải nói gì với bác, có chỉ sợ mình chưa kịp nói ra, cơn thổn thức lại ập tới.
Cuối cùng vẫn đành thở dài nói một tiếng cảm ơn với bác ấy: “Bác Chu, hôm nay thật sự cảm ơn bác nhiều lắm ạ... nếu không có bác... mẹ cháu..” Rốt cuộc là Châu Cẩm An vẫn không thể nói ra trọn vẹn một câu, nghĩ tới mẹ cô phải một mình chịu đau
đớn mà không gọi được cho cô, Châu Cẩm An lại càng hận bản thân mình nhiều hơn. Nếu có thể thay mẹ nằm ở trong căn phòng đáng sợ kia, Châu Cẩm An cũng nguyện ý. Bác Chu thấy Châu Cẩm An như vậy thì vỗ vỗ vai cô để an ủi, sau cùng, bác không biết nên nói gì hơn, đành từ từ kể cho cô toàn bộ câu chuyện vừa mới xảy ra lúc này. Thực sự là cho tới tận bây giờ, bác Chu vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Cẩm An, cháu đừng trách bản thân mình nữa, không phải lỗi của cháu đâu.”
Nói rồi, bác Chu ôm lấy đầu mình, khuôn mặt bạc trông cũng chẳng mấy khấm khá hơn so với Châu Cẩm An.
“Ban nãy bà ấy gọi bác lên lấy hộp dưa muối bà ấy làm cho bác, Bác chỉ ngồi đợi Cẩn Y Tuệ bà ấy một lát bên ngoài phòng khách. Sau đó Cẩn Y Tuệ đi lấy hộp dưa muối cho bác thì có người nào đó gọi điện đến. Bà ấy đang nghe điện thoại thì ngất lịm đi làm bác sợ muốn chết”
“Bác đã rất rối... rồi sau đó bác lập tức gọi cho số điện thoại của bên cấp cứu... Bác."
Bác Chu nắm chặt lấy hai tại của mình, khuôn mặt bác lúc này trông thật đau khổ biết bao. Người đàn ông sống hơn nửa đời người ấy cũng có lúc bất lực tới như vậy.
Chu Minh đã mất vợ một lần... tới tận bây giờ mới tìm được một người mà ông thực sự quan tâm, chẳng lẽ ông trời lại một lần nữa muốn cướp bà ấy đi khỏi tay ông hay sao?
Châu Cẩm An thấy bác Chu đau đớn như vậy thì vươn tay ra nắm lấy tay ông, truyền cho ông một chút hơi ấm. Cô cố gắng bình tĩnh lại để giọng không còn thổn thức rồi quay sang nói với bác ấy: “Bác Chu, may là có bác, nếu không mẹ cháu đã... Bác Chu à, bác đã làm hết sức rồi.”
Bạn có biết thời gian dài nhất trên trái đất này là gì không?
Chính là thời gian khi bạn chờ đợi một điều gì đấy mà không biết khi nào nó sẽ xảy đến hay sẽ kết thúc cả.
Châu Cẩm An chính là đang chìm vào cái thời gian vô tận ấy. Chưa bao giờ trong đời, Châu Cẩm An trải qua một đêm nào dài bất tận tới nhường này.
Cô đợi mãi, đợi mãi. Nhìn hết bác sĩ này đi ra tới bác sĩ khác đi vào. Nhưng tuyệt nhiên không một ai đi tới báo cho có biết về tình hình của mẹ có. Cho tới khi Châu Cẩm An thấy cơ thể của mình dần kiệt quệ, chân tay cô tê dại cả đi, một cô y tá mới đi tới chỗ cô rồi hỏi:
“Xin hỏi cô có phải là người nhà của bệnh chân Cẩn Y Tuệ không?”
Châu Cẩm An nghe thấy có người gọi tên mẹ mình thì như người chết sống dậy, có đứng bật cả người lên
mà quên mất rằng chân mình đang bị tê cứng. “Vâng là tôi!” Bác Chu thấy Châu Cẩm An có chút đứng không vững nên cũng đứng lên theo rồi đỡ lấy một bên cánh tay
của cô, sau đó vỗ nhè nhẹ lên vai cô để trấn an.
“Vâng cô y tá, bà ấy sao rồi.”
Cô y tá nhìn hai người trước mắt, sau đó từ từ nói:
“Bệnh nhân hiện đã qua giai đoạn nguy hiểm, trước mắt cần phải ở bệnh viện để theo dõi thêm. Mời người
nhà theo tôi đi gặp bác sĩ chính để trao đổi thêm và làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân”
Cô nhân viên y tá cũng đã thấm mệt nhưng vẫn kiên nhẫn hướng dẫn cho Châu Cẩm An và bác Chu tận tình.
Giờ đã gần 2h đêm rồi, trong bệnh viện dần trở nên yên ắng hơn. Phòng cấp cứu là nơi duy nhất còn sáng
đèn và có người ra người vào.
Bác Chu nói với Châu Cẩm An là yên tâm, bác sẽ giúp cô đi cùng một cô y tá khác, chuyển Cẩn Y Tuệ sang phòng bệnh thường để nghỉ ngơi. Còn Châu Cẩm An thì đi theo cô y tá đang đứng cạnh mình, đi tới phòng bác sĩ chính của mẹ cô. “Bác sĩ, người nhà bệnh nhân Cẩn Y Tuệ tới rồi ạ” - cô y tá thông báo một tiếng. Vị bác sĩ trung tuổi đang chăm chú vào đống tài liệu trên bàn vội ngước mắt lên, sau đó gật đầu ra hiệu cho Châu Cẩm An vào.
Châu Cẩm An run rẩy ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bác sĩ ấy, tim cô không ngừng đập liên hồi trong lồng ngực, bàn tay lúc này đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
Đương nhiên vị bác sĩ kia có thể nhận ra tâm trạng lo âu ấy của Châu Cẩm An, ông nhấc nhấc cặp kính
đang bị xệ xuống dưới mũi lên, sau đó ôn tồn nói: “Cô Châu phải không. Chắc cô cũng đã biết tình hình của bệnh nhân Cẩn Y Tuệ, vậy tôi cũng không muốn giấu cô thêm nữa.”
“Vâng... vâng, bác sĩ, mời ông cứ nói thật cho tôi biết, tình hình bệnh tình của mẹ tôi thế nào rồi ạ”
“Trước hết có Châu cứ bình tĩnh đã. Hiện tại chúng tôi đã làm hết khả năng của mình, nhưng vì sức khỏe của mẹ cô đã suy yếu, chưa kể còn không được điều trị thường xuyên, các chức năng của thận đã không hoạt động bình thường nữa”
Từng lời từng lời bác sĩ nói ra như từng nhát dao chém vào người Châu Cẩm An. Bác sĩ biết cô gái này nghe thấy vậy hắn sẽ tan nát cõi lòng, nhưng những chuyện như vậy đối với ông lại là những chuyện quá đỗi bình thường, công việc của ông vốn tàn nhẫn như vậy, ngày nào cũng phải thông báo với người nhà bệnh nhân. tình hình bệnh tật của họ. Châu Cẩm An không tin vào tai mình, nước mắt cô cơ hồ đã sắp không còn khống chế được nữa, giọng cô lạc cả đi: