• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay thực sự là ngày vui nhất trong cuộc đời của Châu Cẩm An. Hơn 20 năm sống trên thế gian này, đối với Cẩm An mà nói, không có bất kì điều gì gọi là suôn sẻ hay thuận lợi từng đến với cô cả.

 

Cẩm An hớt hải chạy về nhà mà không bận tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Cô muốn lập tức khoe ngay với mẹ rằng cô đã đạt được suất học bổng mà mẹ và cô đã chờ đợi và hy vọng trong suốt thời gian qua. Đây là suất học bổng giảm 100% học phí hai năm, chuyên ngành trang điểm quốc tế tại một trường có tiếng ở Mỹ.

 

Châu Cẩm An vốn là sinh viên năm hai của một trường đại học hạng xoàng trong thành phố. Cô lựa chọn theo học trường này vì học phí ở đây vừa sức cho cô có thể chi trả được. Nhưng ước mơ của Cẩm An bấy lâu nay trở thành một makeup arist - chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp.

 

Từ khi còn học cấp 3, cô đã bắt đầu với niềm đam mê này của mình. Bạn đầu, Cẩm An chỉ tập trang điểm cho chính mình và bạn bè cùng lớp. Sau đó, cô dùng tiền tiết kiệm để mua thêm những món đồ trang điểm chuyên nghiệp hơn. Dần dần, nó trở thành một nghề làm thêm đem lại nguồn thu nhập đáng kể cho cô.

 

Ngoài việc trang điểm thuê để kiếm sống, Châu Cẩm An còn đi làm người mẫu ảnh cho các cửa hàng quần áo. Cô giống mẹ mình y như đúc. Cẩn Y Tuệ mẹ cô là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và sắc sảo. Dù đã ở tuổi tứ tuần, nét đẹp của bà vẫn không hề thuyên giảm đi chút nào.

 

Châu Cẩm An sở hữu một vóc dáng cao gầy, gương mặt cô ngây thơ, trong sáng chứ không chứ không sắc sảo như mẹ. Có lẽ vì vậy mà từ khi tình ra tới giờ, bản tính của Cẩm An đã vô cùng lương thiện và tốt bụng. Dù làm trong nghề người mẫu và trang điểm cho các sự kiện lớn, với rất nhiều sự cám dỗ, đố kỵ thế nhưng cô vẫn luôn giữ được sự hiền lành vốn có của mình.

 

Chính bản tính lương thiện ấy của Cẩm An mà luôn khiến cô bị bắt nạt, bị khinh dễ và thường xuyên bị đối sử bất công. Nhưng cô lại chẳng hề nghĩ ngợi gì về điều ấy, nó cũng chẳng phải việc gì quá to tát để cô bận tâm, cô có những dự định và kế hoạch riêng của mình. Châu Cẩm An cũng quan rằng những cái nếu đã không thuộc về mình, cô sẽ chẳng mất công tranh giành lấy để làm gì cả.

 

Để dành được suất học bổng này, Cẩm An đã phải rất vất vả trải qua 3 vòng thi vô cùng cam go và khắc nghiệt. Có những đêm cô thức trắng đêm ngủ chỉ để ngồi nghĩ ý tưởng cho bài thi hôm sau: sẽ kết hợp màu mắt như thế nào, chọn màu son ra sao, sử dụng thương hiệu hay sản phẩm nào trang điểm cho người mẫu để hợp với đề bài đã ra.

 

Cuối cùng, nỗ lực 3 tháng cô dành cho cuộc thi cũng đã đến ngày hái quả. Châu Cẩm An là một trong 3 thí sinh xuất sắc nhất được chọn để trao tặng học bổng 2 năm miễn phí hoàn toàn chi phí học tập cũng như sinh hoạt tại Mỹ.

 

Hôm nay khi đang học trên trường, Cẩm An nhận được kết quả gửi đến qua email của cô. Cẩm An suýt nữa thì hét lên ngay giữa lớp. Cô chỉ muốn buông bỏ hết sách vở để ngay lập tức chạy về nhà khoe với mẹ. Mẹ cô chắc hẳn sẽ xúc động lắm đây, bà còn lo lắng chờ đợi và mong mỏi kết quả hơn cả Cẩm An nữa mà.

 

Cũng may trường chỉ cách nhà Cẩm An có hơn 15 phút đi bộ. Ngay khi chuông kết thúc giờ học vang lên, Cẩm An vội vàng cất dọn đồ đạc rồi lao về nhà.

 

Cẩm An vừa chạy đến chỗ ngã tư thì đúng lúc đèn đỏ chợt tắt và đang bắt đầu chuyển sang đèn xanh, cô phanh gấp lại đứng chờ. Nhưng một cụ già bên cạnh cô có vẻ như không nhìn thấy được đèn đã chuyển màu, cụ đi vội sang phía đường bên kia, trên tàu còn đang xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.

 

Cẩm An hoảng hốt nhìn cụ già, đằng xa, một chiếc xe đang lao tới với tốc độ chóng mặt.

 

"Bà ơi, cẩn thận"

 

Cẩm An chỉ kịp hét lên mấy tiếng rồi lập tức lao người ra đằng trước, cô ôm lấy thân hình gầy gò của bà cụ, kéo ngược trở lại vào phía trong. Túi đồ trên tay bà cụ văng tứ tung ra đường. Cẩm An đỡ được bà nhưng phần thân dưới của cô bị đạp mạnh xuống dưới nền đất khiến cô đau điếng, tay và chân xước xác đôi chút.

 

Chiếc xe kia cũng vì thế mà phanh gấp lại, một thứ âm thanh chói tai vang lên khắp khu phố. Một vài người đi bộ trên đường nhìn thấy không có chuyện gì xảy ra nên không đứng lại xem. Cũng đúng lúc đang là đèn xanh nên xe cộ trên đường vẫn tiếp tục lưu thông như bình thường.

Cẩm An lúc này mới kịp nhìn rõ chiếc xe Lexus sang trọng, đắt tiền ấy đang đỗ ngay trước mặt chỉ cách chỗ cô và bà cụ đứng có vài cm. Nếu Cẩm An không lao ra kịp thời thì không biết đã xảy ra tai nạn kinh hoàng thế nào rồi. Nghĩ đến vậy tim cô chợt ngừng lại một nhịp, cô vội quay sang bà cụ đang ngồi cạnh mình, khuôn mặt bà giờ đây cũng cắt không còn một giọt máu. “Bà... bà có sao không ạ? Có bị thương ở đâu không ạ?” “Tôi không sao, tôi không sao! Cảm ơn cô gái, suýt chút nữa thì.." 

Giọng bà toát lên sự sợ hãi, cơ thể bà cụ vẫn đang không ngừng run rẩy. Bà vội vã đứng dậy nhặt đồ rơi dưới đất lên. Châu Cẩm An cũng nhanh tay giúp bà lượm những món đồ vẫn còn nguyên vẹn không bị dập nát. 

Lúc này, người tài xế trên chiếc xe sang trọng ấy mới trịnh thượng bước xuống. Anh ta kiểm tra chiếc xe một lượt rồi quát lớn: “Hai người bị điện đúng không? Tại sao đèn xanh rồi còn dám sang đường?” Cẩm An đang giúp bà cụ nhặt đồ nhưng khi nghe thấy những lời lẽ chói tai ấy, cô không chịu được liền đứng dậy bảo vệ bà: “Anh có thấy bà cụ này không, bà đã già yếu lắm rồi, đầu thể nhìn rõ được khi đèn chuyển màu nhanh như vậy. Chưa kể đèn còn mới vừa chuyển sang xanh anh đã phóng qua vạch rồi. Sao anh lại phóng nhanh đến thế trên đường hả? Rõ ràng là vượt quá tốc độ cho phép mà” “Ở cô này, đã sai lại còn muốn nói lý nữa à?”. Cẩm An tuy hiền thì hiền thật, nhưng cô không cho phép việc bắt nạt người khác, nhất là những người nghĩ mình thuộc tầng lớp cao hơn, muốn đối xử với mọi người thế nào cũng được. “Tôi không phải muốn tranh cãi với anh, nhưng rõ ràng anh cũng có một phần lỗi ở đây. Không xem bà cụ thể nào, anh còn ở đó mà trách móc à?" 

Anh tài xế định tiếp tục đôi co với Cẩm An thì trong xe vọng ra một tiếng gọi. Cẩm An chưa bao giờ nghe thấy tông giọng nào trầm và nam tính đến vậy, một chất giọng đặc sệt sự phân biệt giữa chủ nhân và kẻ phục vụ. Chính cô khi nghe giọng nói ấy còn phải run sợ đôi phần. “Dạ” – người tài xế kia vội cun cút chạy lại gần chỗ cửa kính xe. Người ngồi bên trong liền hạ cửa kính xuống. “Có chuyện gì vậy?” “Dạ thưa ông chủ, không có chuyện gì đâu ạ. Là do hai người kia sang đường sai thôi.” 

“Vậy lập tức lên xe, ta không còn nhiều thời gian nữa đâu” – người đó lạnh lùng nói. “Dạ vâng thưa ông chủ, tôi lái xe đi liền” – người tài xế run sợ đáp. 

Châu Cẩm An nhất thời bị giọng nói uy quyền đó làm cho bất động, cô quên mất cả việc mình phải dành lại lý lẽ cho bà cụ này. Vì vậy, khi anh tài xế kia chuẩn bị lên xe, cô đã làm một hành động mà đến giờ khi nghĩ lại, cô không biết mình đã lấy đâu ra dũng khí ấy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang