Bà Tâm nghe thấy vậy thì có chút xót xa, Con bé Cẩm An này với con bé Tú Linh nhà bà đều phải chịu thiệt thòi, phải ra ngoài xã hội mưu sinh từ khi còn nhỏ, lại còn vất vả hơn những bạn bè đồng trang lứa gấp mấy lần.
Tú Linh nhà bà không biết làm công việc gì mà ngày nào cũng đi từ sáng sớm cho tới tối muộn. Trước đây
còn đi miết không về. Nhưng từ ngày biết bà đi ra ngoài đường suýt chút nữa bị tai nạn ô tô thì con bé Tú
Linh đã chăm về nhà ăn cơm hơn, trưa nào con bé cũng về nhà mua đồ ăn cho bà rồi phụ bà nấu nướng, dọn dẹp xong xuôi mới lại đi làm tiếp.
Bà Tâm cố nén tiếng thở dài rồi chậm rãi gắp vào bắt hai đứa nhỏ ngồi trước mặt bà mỗi đứa một miếng thịt lớn.
“Bà, bà ăn đi cứ kệ bọn cháu” - Lâm Tú Linh thấy vậy liền lên tiếng, có hiểu bà cô lại đang nghĩ ngợi nhiều rôi. “Phải đó bà ơi, bà mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất" Châu Cẩm An vừa nói vừa gắp thêm vào bát bà Tâm mấy món ăn mà bà thích. Bà giờ đã có tuổi nên chỉ thích ăn những đồ lạt và thanh đạm, nhưng vẫn luôn nấu cho các cô những món thịt cá rất ngon và nhiều hương vị.
Bữa ăn ở nhà bà Tâm dù giản dị nhưng lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Ăn cơm xong, Châu Cẩm An bảo bà Tâm vào phòng ngủ nghỉ ngơi, bà có tuổi nên cần có một giấc ngủ trưa yên tĩnh. Còn cô thì cùng Lâm Tú Linh phụ trách việc dọn dẹp bát đĩa.
“Chị Tú Linh, sắp tới giờ làm của chị rồi, chị mau chuẩn bị đi đi, việc còn lại cứ để cho em làm nốt cũng được”
Lâm Tú Linh nhìn lên đồng hồ, cũng còn khá sớm, từ đây đến chỗ làm buổi chiều của cô lại không xa lắm nên cô cười cười rồi lại ra rửa bát cùng Châu Cẩm An.
“Không sao, hai chị em mình cùng rửa cho nhanh.” Châu Cẩm An thấy Tú Linh mỉm cười có vẻ kì lạ, không khỏi tò mò mà hỏi: “Chị Tú Linh... có phải người đàn ông, à không bạn trai của chị lại tới đây đón chị phải không?”
Nghe thấy vậy thì khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Tú Linh bỗng nhiên chuyển sang một màu đỏ ửng, cô ngại
ngùng không dám nhìn thẳng vào Châu Cẩm An mà đáp lại:
“Cái con bé này, toàn nói linh tinh chuyện không đầu thôi.”
Châu Cẩm An cũng chẳng vừa, cô hất mặt rồi quyết tâm phải tra ra cho bằng được: “Hứ, chị đừng có giấu em nữa, em nhìn thấy mấy lần người ta đi tới đầu phố đón chị rồi nhé. Mau khai thật cho em, nếu không... nếu không em sẽ cù chị đấy”.
Châu Cẩm An biết điểm yếu của Lâm Tú Linh là có màu buồn, chỉ cần chạm nhẹ vào vùng eo của chị ấy thôi là chị ấy đã uốn éo chảy nước mắt xin tha rồi.
Lâm Tú Linh giật mình nhìn ra bên ngoài, thấy bà Tâm đã say giấc cô mới quay lại ra hiệu cho Châu Cẩm An nhỏ miệng lại:
“Suyt! Cái con bé này, em muốn bà chị nghe thấy hết chuyện này hay sao hả?”
“Thế thì chị mau mau nói cho em nghe đi” – Châu Cẩm An vẫn tò mò kiên quyết hỏi cho ra bằng được,
nhưng giờ chỉ dám thì thầm nói nhỏ.
“Hầy, đúng là không thể giấu được em cái gì mà. Con quỷ tò mò! Anh ấy tên là Lý Gia Thiền, làm nghề buôn bán, bọn chị tình cờ quen nhau vào cái lần mà em nhìn thấy chị trước quán bar ấy” Châu Cẩm An há hốc mồm, ngạc nhiên tới mức phải thốt lên:
“Trời ạ! Anh ta à à anh Gia Thiên ấy, chính là người đàn ông đã tới cứu chị khỏi mấy tên biến thái rồi sau
đó đưa chị vào xe đó sao?”
Thấy khuôn mặt ngạc nhiên đến mức đổ ra của Châu Cẩm An, Lâm Tú Linh chỉ đành cười trừ rồi gật đầu
xác nhận.
Thấy chị ấy xác nhận điều cổ vừa hỏi là đúng, Châu Cẩm An nắm lấy cánh tay của Tú Linh rồi lắc qua lắc
lại.
“Thật sao? Trời ơi chị Tú Linh ơi, hai người thật sự là có duyên trời định rồi đó. Sao có thể trùng hợp ngẫu
nhiên như vậy cơ chứ."
“Nhưng mà..”
Khuôn mặt của Lâm Tú Linh thoáng chốc có chút buồn, không biết có nên nói với Châu Cẩm An suy nghĩ
trong lòng của cô hay không nữa.
Cái suy nghĩ này thực sự đã đè nặng lên trái tim của Lâm Tú Linh suốt thời gian qua, khiến cho cô ngày
càng tự ti hơn mỗi khi gặp Lý Gia Thiên.
“Chị, có chuyện gì vậy? Chị mau nói em nghe đi” – Châu Cẩm An không kiên nhẫn được mà liền giục giã Tủ
Linh.
Lâm Tú Linh cúi gằm mặt nhìn đôi bàn tay chai sạn của mình, không nên nổi tiếng thở dài rồi bắt đầu trải
lòng:
“Em cũng biết hoàn cảnh của chị như thế nào rồi đấy. Chị chẳng có gì trong tay, có mỗi hai bà cháu nương tựa lẫn nhau trong căn nhà tồi tàn này. Làm việc bạt mạng mà cũng chỉ đủ nuôi sống bản thân mình. Trong khi đó. Lý Gia Thiên anh ấy, dù gì cũng là người làm ăn buôn bán. So với chị thật đúng là một trời một vực.” Châu Cẩm An nghe Lâm Tú Linh nói vậy thì chỉ biết nghệt mặt ra, nhất thời cô không biết phải an ủi hay nói
sao với chị ấy. Cô còn quá trẻ, chưa hiểu chuyện yêu đương nam nữ, vấn đề giữa các tầng lớp lại càng chưa
suy nghĩ tới.
Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của Lâm Tú Linh, Châu Cẩm An hiểu chị ấy đang lo lắng điều gì. Bản thân
Châu Cẩm An cô cũng không ít lần tự ti về bản thân mình.
“Chị Tú Linh... chị đừng suy nghĩ như vậy. Nếu anh Gia Thiên quan tâm chị thật lòng thì sẽ đối tốt với chị,
không quan tâm đến gia thể hay hoàn cảnh của chị đâu”
Lâm Tú Linh hướng ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, vô định rồi mở miệng nói:
“Ừ chị biết... anh ấy hình như không quan tâm tới chuyện hoàn cảnh nhà chị, cũng nói không quan tâm tới
việc chị từng làm phục vụ tại quán bar... nhưng mà, khi đi cùng Gia Thiên, chị vẫn luôn cảm thấy bản thân chị
không xứng đáng trở thành bạn gái của anh ấy.”
“Tú Linh! Chị đừng nghĩ như vậy chứ... ở mà chị nói gì cơ, chị với anh ấy chính thức đến với nhau rồi hả?!”
Lâm Tú Linh lúc này mới nở ra một nụ cười rạng rỡ, ngượng ngùng gật đầu xác nhận. Nhìn khuôn mặt ngập
tràn hạnh phúc của chị ấy lúc này, Châu Cẩm An cũng cảm thấy vui lây. “Chị Tú Linh, em thật tâm chúc mừng chị!”
“Cẩm An, cảm ơn em. Thật ra chị cũng mới chỉ vừa nhận lời tỏ tình của Gia Thiên mà thôi. Chị không biết quyết định này của mình là đúng hay sai, nhưng chị vẫn muốn thử một lần được nếm trải hương vị của hạnh phúc”
Châu Cẩm An nắm lấy tay Lâm Tú Linh rồi gật đầu lia lịa đồng tình. Cô rất vui khi chị ấy đã đưa ra quyết định sáng suốt như vậy. Hơn ai hết Cẩm An biết rằng, Lâm Tú Linh chị ấy rất xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc, an yên cả đời.
Chỉ có điều hai cô gái trẻ còn qua ngây thơ. Hai cô không hiểu được rằng, hạnh phúc chỉ đến khi con người
ta đã trải qua đủ các thứ khổ đau. Còn khi chạm vào hạnh phúc quá sớm, nỗi khổ đau sẽ chờ bạn ở ngay
phía sau mà thôi.
Nhưng trước hết, số phận sẽ để hai cô nếm trải đủ những cung bậc của niềm vui... sau đó từ từ cho các cô
nếm trải mùi vị của nỗi đau xé nát tâm can.
1 tháng sau...
Tình cảm của Lãnh Tử Duật và Chầu Thu Huệ ngày càng thân thiết hơn. Nhiều người cũng đồn đại về việc
hai nhà sẽ sớm kết thống gia mà thôi.
Về những lời đồn đại ấy, Lãnh Tử Duật cũng lười mà quan tâm tới.