• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7. Cuộc ẩu đả trong quán bar 

Một người đàn ông có địa vị và hoàn cảnh như vậy trước giờ chưa bao giờ có thể lọt vào mắt xanh của 

Châu Thu Huệ được cả. Nhưng Hạo Anh Kiệt chỉ cần đúng một thử: sự dẻo miệng của anh cũng đủ để giữ 

chân cô gái ấy bên cạnh anh lâu tới vậy. Chưa kể Anh Kiệt rất biết chiều chuộng Thu Huệ, những thứ cô thích 

hay không thích anh ta đều nắm rất rõ. Chỉ có Hạo Anh Kiệt mới có thể khiến Thu Huệ “chơi” tới bến như vậy 

được thôi. Vì vậy, dù bị bố mẹ cấm cản và dọa nạt nhiều lần, Chầu Thu Huệ vẫn không tài nào dứt ra khỏi 

người đàn ông ấy được. 

“Anh hứa đây là lần cuối anh như vậy. Nhất định không có lần sau nữa đâu” 

Châu Thu Huệ không biết đã nghe câu này của anh ta biết bao nhiêu lần, cô nghe đến quen cả tai và đau 

đầu lắm rồi. Vậy mà cứ mỗi lần nghe xong, Thu Huệ lại nhắm mắt bỏ qua cho Anh Kiệt tất cả những lỗi lầm áy. Nhưng lần này thì đúng là khiến cô phát điên lên được mà. Mỗi lần nghĩ tới việc ấy, Thu Huệ lại sôi máu. 

Tối hôm ấy cũng tại quán bar này, nhóm bạn của Anh Kiệt tổ chức một bữa tiệc lớn. Họ bao nguyên một 

khu VIP ở đây. Quẩy đến tầm hơn 12 giờ đêm thì ai cũng ngà ngà say, mọi người bắt đầu chia ra nhiều nơi để 

chơi riêng. Đúng lúc đó thì có một nhóm khác cũng đến, không rõ có sự lúc đấy thế nào, nhưng hai nhóm tự 

nhiên xảy ra xô xát. Một cuộc chiến lớn bùng lên, mọi người cứ thế lao vào đánh, đầm lẫn nhau. 

Thu Huệ không thích dính dáng đến những vụ như này, nhất là cô còn đang phải “trốn” bố mẹ mới đi chơi 

được. Cô kéo tay Anh Kiệt rồi đòi anh ta đưa về ngay lập tức. 

“Anh Kiệt, mấy thằng ranh con kia dám xúc phạm đến một người anh em trong nhóm bọn mình. Hôm nay 

không cho bọn này ra bã là không được” – thầy Anh Kiệt đứng lên định ra về thì một tên bạn của anh liền 

tiến tới kéo tay anh lại. 

“Gì cơ? Xúc phạm bọn mình ý hả? Bọn này ăn gan hùm à? Được... để đó cho tôi” – Anh Kiệt dù lúc này đã 

loạng choạng, đứng còn không vững nhưng khẩu khí vẫn rất lớn. 

Châu Thu Huệ thấy vậy thì liền nắm chặt lấy tay người yêu: 

“Anh Kiệt, bọn mình về thôi... em không thích ở chỗ này nữa đâu” 

Mặc dù giọng Thu Huệ đã gần như van nài nhưng Hạo Anh Kiệt vẫn kiên quyết hất tay cô ra. 

“Em đứng đầy đợi anh” 

Nói rồi, anh ta bỏ đi để lại Thu Huệ đứng đó nhìn theo đầy bàng hoàng. Sau đó là một màn ẩu đả đầy quyết 

liệt, người này lao vào người khác, trong tay ai cũng cầm những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Quán bar bây giờ 

trông chẳng khác nào một bãi chiến trường đẫm máu. 

“Anh ta dám bỏ mặc mình đứng đấy như vậy ư?” 

Chầu Thu Huệ trợn tròn mắt đầy tức giận nhìn theo Anh Kiệt lao vào dòng người đang điên loạn ấy. Anh ta 

dám để cổ đứng ở nơi nguy hiểm như vậy, còn bản thân thì như một kẻ thiểu suy nghĩ, chỉ biết giải quyết mọi 

chuyện bằng nắm đấm. 

Thu Huệ vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa cảm thấy tức tối. Cô đứng lên toàn bỏ về một mình thì đúng lúc ấy, 

cảnh sát ập vào: 

“Tất cả đứng im” 

Tiếng một anh cảnh sát hô to nhưng chẳng một ai để thèm để ý đến. Đám người đó vẫn không ngừng xấu 

xẻ lẫn nhau. 

“Bắt tất cả lại” 

Cảnh sát bắt đầu lao vào trấn áp hai phe. Nhưng mọi chuyện đầu có đơn giản như vậy! Nếu nhóm người bên kia đã chịu dừng tay thì đảm bạn không có não của Hạo Anh Kiệt vẫn kiên quyết không ngừng trận chiến” này lại. Có vẻ như rượu và chất gây nghiện đã khiến đám người đó như những kẻ điên không có điểm 

dừng. Bọn họ lao vào tấn công cả cảnh sát, nhiều người trong số đó bị thương nặng. Đến khi lực lượng cảnh sát 

đến hỗ trợ đông hơn, tất cả nhóm này mới bị bắt hết. 

Châu Thu Huệ cũng bị áp giải đến đồn cảnh sát. Ở đây, cô nghe được thông tin, nhóm bên kia có một người là con của phó chủ tịch quận. Thu Huệ ngay từ đầu đã biết không nên dây vào đám hỗn độn này rồi mà, tất 

cả là tại tên Hạo Anh Kiệt ngu ngốc kia. 

Anh Kiệt bị đánh cho vô cùng thảm hại, khắp người đều dính máu nhưng vẫn tỏ ra cực kì hùng hổ. Anh là 

một trong những kẻ đã ra tay đánh cá cảnh sát, đương nhiên tôi cũng vì thế mà càng nặng hơn. 

Con gái và con trai được nhốt ở hai phòng ngay cạnh nhau nên khi nhìn thấy cảnh sát đưa Thu Huệ tới, Anh Kiệt vội vàng lao tới bám vào khung sắt của buồng giam. 

“Thu Huệ, em có sao không?” 

Chậu Thu Huệ lạnh lùng ngồi ở một góc gần đó, khuôn mặt không biểu lộ bất kì thứ cảm xúc nào, cũng 

chẳng buồn trả lời câu hỏi của anh ta. 

Thu Huệ, em bị thương ở đâu ư? Đừng làm anh sợ”. “Anh bớt ồn ào đi được không?” – cô lườm Anh Kiệt rồi quay đi chỗ khác. 

“Em đừng giận, anh là vì... vì anh em bạn bè, anh không bỏ họ lại một mình được” - Anh Kiệt nhỏ giọng xin 

lỗi Thu Huệ. 

“Nhưng bỏ tôi lại thì được đúng không? Anh đừng có mà biện minh cho cái sự ngu ngốc của mình nữa đi” “Con mẹ nhà nó, sao cậu phải đi xin lỗi cô ta làm gì. Thu Huệ, cô đừng cậy nhà có tí tiền mà bắt nạt người 

anh em này của tôi. Bọn tôi sống trên đời đều phải có nghĩa khí như vậy đấy. Bọn nhà giàu như cô chắc gì 

đã hiểu được” 

Anh Kiệt định can ngăn người ngồi cạnh anh lại thì Thu Huệ đã lên tiếng, giọng đầy sự đe dọa: 

“Ra là cải thử nghĩa khí ấy ư? Mấy người có biết người mà mấy người vừa đảnh là ai không?” 

“Là ai?” – tên bạn này của Anh Kiệt vẫn còn rất mạnh miệng. “Con của phó chủ tịch quận. Bạn bè thằng nhóc đấy cũng không phải dạng vừa” Những lời Thu Huệ vừa nói ra khiến đám bạn của Anh Kiệt tất thảy đều hoảng sợ. “Trời ơi! Làm sao bây giờ, các anh ơi làm sao bây giờ?” – đám con gái đã bắt đầu nhao nhao lên. 

“Sợ... sợ cái gì cơ chứ! Chúng ta đâu phải là người gây sự trước” – người nói ra câu này tuy vẫn tràn đầy 

khầu khí nhưng giọng điệu lại dần yếu đi. 

Thu Huệ chợt cười khẩy: 

“Lúc nãy khi vào đây, tôi đã nghe nhân viên phục vụ ở đó khai rằng, những người kia vốn là ngồi đúng khu 

vực của họ. Là các anh tự ra gây sự trước nói đó là khu vực của mình. Quán bar cũng đã trích xuất CCTV. Ai 

đúng ai sai, chẳng lẽ cảnh sát không biết được ư? 

Ngừng lại một lúc, Thu Huệ nhìn thẳng vào Anh Kiệt rồi nói tiếp: 

“Chưa kể ai là người đã đánh cảnh sát. Tội của mấy người cộng thêm với việc động vào con nhà quan chức 

thì hoàn toàn có thể phải vào ngồi tù rồi đấy” 

Hạo Anh Kiệt nghe đến đây thì thần sắc thật kinh, anh ta vội vàng với tay sang phía Thu Huệ nói: 

“Vậy... phải làm gì bây giờ? Em có biết cách nào không?” 

“Chẳng có cách nào nữa cả. Các anh tự cử ra một người gánh tội chính, những người còn lại thì dùng tiền 

mà thoát tội hoặc để xin giảm bớt tội. Để xem thử nghĩa khi các anh nói khi nãy giờ có còn dùng được nữa 

không” – Thu Huệ nhìn đám người đó bằng vẻ mặt coi thường. 

Bầu không khí trong hai căn phòng giam dần trở nên u ám hơn, không còn cái không khí nhộn nhịp như của 

ban nãy nữa. 

Thu Huệ nhờ cảnh sát liên hệ cho bố mẹ cô. Chỉ một lát sau, bố mẹ Thu Huệ đã đến để bảo lãnh cô ra khỏi 

đỏ. Trước khi rời đi, Lục Gia Hân còn không quên ngoảnh lại để lườm cho tên Hạo Anh Kiệt kia một cái. Hạo 

Anh Kiệt đương nhiên biết được việc ấy, anh cụp mắt xuống như một con chó bị mất đuôi vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK