• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Tử Nhã liền nắm tay Cẩm An kéo đi, lúc nãy nêu cô bạn này của cổ xen vào chuyện của những 

người kia, chắc chắn có sẽ không ngần ngại mà bỏ về ngay lập tức. 

Cẩm An quay người nhìn lại khung cảnh vừa xảy ra chuyện, rồi lại nhìn về hướng chiếc xe kia, trong lòng cô 

bỗng cảm thấy bất an kì lạ. 

“Anh đang đi đâu vậy? Đây không phải là đường về nhà tôi” – Tú Linh lo lắng hỏi khi nhìn thấy chiếc xe 

đang đi ngược với hướng có chỉ. 

“Cô đừng sợ. Tôi đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra xem vết thương ở chân cố thế nào” – Lý Gia Thiên nhìn 

Tú Linh qua gương chiếu hậu rồi mỉm cười nói. 

“Không cần rắc rối vậy đâu. Để qua vài ngày là đỡ thôi 

“Đừng chủ quan. Có vẫn nên kiểm tra kĩ cho chắc”. 

Chiếc xe dừng lại ở một bệnh viện tư gần đỏ, Lý Gia Thiên đi xuống đỡ Tú Linh vào bên trong. 

“Thật sự là không cần đầu mà” 

Tú Linh nhìn sơ qua cũng biết chi phí khám ở bệnh viện này đắt đỏ nhường nào. Cả ngày cô đi làm vất vả 

cũng chưa chắc đã đủ để trả tiền viện phí ở đây. 

“Đã đến rồi, cứ vào kiểm tra cho cẩn thận” Sau khi kiểm tra và chụp chiếu mọi thứ xong, bác sĩ kết luận Tú Linh chỉ bị bong gân nhẹ, không có gì đang 

lo. Cô được kê cho một đơn thuốc chủ yếu là các loại thuốc xoa bóp và thuốc giảm đau để uống nếu cần. 

“Mời cô sang quầy bên kia thanh toán tiền khám bệnh và lấy thuốc” – cô y tá lạnh nhạt nói với Tú Linh. 

Tủ Linh cố gắng gặng cười, cô quay sang nhìn Lý Gia Thiên rồi nói. 

“Anh cứ ra ngoài trước đợi tôi, tôi xong sẽ ra ngay” 

“Được, vậy tôi ra bên ngoài lấy xe đợi cô”. 

Tủ Linh nhăn nhó đi tới quầy thanh toán, cô khẽ nói với cô nhân viên đang ngồi cắm mặt vào điện thoại 

trong đấy: 

“Tôi tới nộp viện phí” 

“Đưa tôi sổ khám bệnh của cô” 

Cô nhân viên đó cầm lấy quyển sổ rồi ghi ghi chép chép gì đấy, sau đó cô ta nhập thông tin của Tú Linh vào trong máy tính đặt trước mặt. 

“Cho tôi hỏi chút... tôi có thể không lấy thuốc được không?” – Tú Linh nhỏ giọng hỏi. 

Cô nhân viên ngước đôi mắt diều hâu của mình lên nhìn Tú Linh bằng vẻ mặt coi thường: 

“Lấy thêm thuốc cũng không mất nhiều tiền lắm đầu. Bệnh viện chúng tôi bán đúng giá như bên ngoài 

thôi” 

“À... khống” – Tủ Linh ngại ngùng giải thích. “Những loại thuốc mà bác sĩ kể, ở nhà tôi cũng có. Mua thêm 

sợ rằng dùng không hết thôi”. 

“Được rồi, vậy tiền khám bệnh của cô hết một triệu” 

Cô nhân viên ấy nhanh chóng viết biên lại rồi để ra trước mặt Tú Linh. 

“Cô trả bằng tiền mặt hay trả bằng thẻ vậy?” 

Tú Linh trợn tròn mắt nhìn con số trong tờ giấy ấy. Chỉ kiểm tra có chút xíu như vậy mà tốn mất một triệu 

ư??? Trời ạ! Số tiền đấy Tú Linh phải làm việc cật lực tận 3 ngày mới kiểm ra được. Vậy mà chỉ trong có nửa tiếng đồng hồ đã tiêu hết sạch rồi. Cô ngậm ngùi nuốt nước mắt rồi rút tiền mặt ra để trả. 

Tú Linh vừa khập khiễng bước ra ngoài, vừa thầm chửi hai thằng cha điên khùng kia. Nếu không phải vì hai 

tên đó, cô đã chẳng phải khổ sở thế này. Chân cẳng như vậy mới cũng không thể đi làm ngay được, chưa kể 

Còn tốn tiền khám bệnh nữa chứ. 

“Giờ tôi sẽ đưa cô về tận nhà. ở, thuốc bác sĩ kể cho cô đâu rồi?” – Lý Gia Thiên nhìn thấy Tủ Linh lên xe 

nhưng không cầm theo gì thì liền thắc mắc hỏi. “À, tôi để trong túi xách rồi. Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm” “Cố định tiếp tục cảm ơn tôi đến khi nào nữa đấy hả?” “Tôi... tôi” – Tú Linh ngượng ngùng đáp. 

“Mà sao hai kẻ kia lại làm phiền cô như vậy? 

Tủ Linh nghe vậy vội lắc đầu lia lịa: “Anh đừng hiểu nhầm, tôi không quen hai kẻ ấy. Chúng bám theo tôi từ trong quán bar, chắc định giở trò với 

tôi không được nên mới thành ra như vậy? 

“Trong quán bar ư?” 

"À... thật ra tôi là nhân viên trong quán bar đó...” 

Thầy Lý Gia Thiên chăm chú quan sát mình sau khi nghe thấy điều đó, chẳng hiểu sao Tú Linh lại sợ hãi giải 

thích cho anh: 

“Tôi... tôi chỉ là nhân viên làm thêm giờ ở đấy thôi. Không phải như anh nghĩ đâu” Lý Gia Thiên nghe vậy thì liền phá lên cười: “Sao cô biết là tôi đang nghĩ gì được” 

“Chắc anh sẽ nghĩ tôi là loại con gái hư hỏng không ra gì mới đi đến những chỗ như quán bar để làm thêm 

- Tú Linh buồn rầu trả lời. Gia Thiên không cười nữa mà thẳng thắn nói: “Tú Linh này, tôi chỉ thấy cô là một cô gái chăm chỉ và đầy cố gắng, với một công việc làm thêm vô cùng 

bình thường. Công việc không làm nên một con người, chỉ có con người mới quyết định được tính chất của 

công việc ấy mà thôi” 

“Cảm... cảm ơn anh” 

Tú Linh vô cùng bất ngờ khi nghe những lời nói ấy lại được thốt ra từ một người như Lý Gia Thiện. Dù chưa 

biết gì về anh ta, nhưng nhìn bộ dạng ấy, Tú Linh đoán chắc anh ta cũng là một người có tiền và học thức. Đúng là những người như vậy cách nói chuyện cũng khác hẳn hai kẻ thô lỗ kia. 

Bình thường khi nghe mấy cái triết lý sao rỗng ấy, Tú Linh sẽ cảm thấy chẳng thể nào nuốt trôi được. Vậy 

mà những lời lẽ này của Lý Gia Thiện lại nghe mượt mà, êm tai đến lạ. Rất có thể vì cảm thấy được đồng 

cảm mà Tú Linh chợt nhìn anh ấy bằng một ánh mắt khác hẳn những tên đàn ông khác có từng gặp. 

“Anh dừng ở đây là được rồi” 

“Ở đây ư?” – Lý Gia Thiên nhìn quanh thì thấy đây là một con phố lớn, xung quanh toàn là quản xá và các 

cửa hàng, cửa hiệu. 

Quãng đường còn lại tôi tự đi bộ vào là được. Nhà tôi cũng không còn xa nữa đâu” “Để tôi đưa cô về, chân cô như vậy sao mà đi bộ được”. 

“Không sao, chỗ nhà tôi ngô bé lắm, xe ô tô không đi vào được đâu” “Vậy được, cô đi về cẩn thận nhé! 

“Cảm ơn anh. Chúc anh ngủ ngon” 

Tú Linh xuống xe rồi vội vã đi lên vỉa hè, chợt có tiếng mở cửa xe vang lên phía sau. “Tú Linh, chờ một chút”. 

Tim cố chợt đập liên hồi, Tú Linh phải hít một hơi thật sâu rồi mới dám quay người nhìn lại vì sợ chẳng may 

tim cô rớt ra ngoài mất. “Vâng, còn chuyện gì không vậy?” “À, không. Chỉ là cô quên túi xách này” 

Giờ mà có cái lỗ nào ở đây chắc Tú Linh cũng bất chấp mà chui ngay xuống dưới đó mất. Cô tập tễnh bước 

tới gần Gia Thiên để lấy chiếc túi. 

“Cẩn thận chứ!” 

Lý Gia Thiên đỡ lấy tay Tú Linh. Cô thật sự là mất mặt quá đi mà, đi không thôi mà cũng chân nọ vấp vào 

chân kia được. 

Lúc này đây, Gia Thiện đang ở ngay cạnh Tú Linh, mùi nước hoa đắt tiền ấy xộc thẳng vào mũi cô. Nhìn gần mới thấy anh ấy thật là chững chạc và nam tính quá đi mất thôi. “Cảm ơn anh”. “Vậy cô và cẩn thận. Chúc ngủ ngon, Tú Linh” Suốt cả quãng đời về nhà, mùi hương trên người Gia Thiên cứ vấn vương mãi quanh người Tú Linh, khiến cô 

có cảm giác lâng lâng rất khó tả. 

“Bà ngủ rồi ạ?” – Tú Linh nhẹ nhàng treo đồ lên giả để không đánh thức bà dậy. 

“Tú Linh đấy ư? Bà chưa ngủ, còn đợi cháu về. Sao nay đi làm về muộn thể? Cháu đã ăn gì chưa vậy?” 

“Hôm nay công ty cháu phải tăng ca. Cháu ăn luôn ở công ty rồi ạ” “Cháu vất vả quá”. “Không sao đâu bà, bà ngủ đi” 

Nói rồi, Tú Linh nhanh chóng thay quần áo rồi đi tẩy trang. Sau đó, cô leo lên giường ôm lấy bà rồi nhắm 

mắt, nụ cười trên khuôn miệng cô vẫn còn chưa tắt hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK