Lãnh Tử Duật có chút ngây người ra suy ngẫm. Chẳng lẽ dạo gần đây Châu Thu Huệ đáp lại anh nồng nhiệt như vậy... chỉ là vì cảm thấy áy náy thôi hay sao?! Suy nghĩ này vừa nảy ra đã khiến trái tim Lãnh Tử Duật khó chịu không thôi. Anh còn đang tự đắc nghĩ rằng
Chậu Thu Huệ kia phải si mê anh như điếu đổ, muốn dính chặt lấy anh không rời. Vậy mà hóa ra chỉ là do
cảm giác mắc nợ đối với Lãnh Tử Duật anh.
Lục Gia Hân quay sang nhìn Châu Minh Đạt, hai người nhìn nhau rồi thầm cười vì biết Lãnh Tử Duật đã mắc bẫy mà hai người tốn công bày ra. Nhưng màn kịch hôm nay đâu có đơn giản như vậy, Châu Minh Đạt làm theo lời chỉ bảo của vợ, thấy Lục Gia Hân ra dấu với mình thì từ từ rút ra một túi giấy tờ bên trong có đựng hai tập hợp đồng. “Tử Duật, bác biết đối với cháu, Châu gia chỉ là một công ty nhỏ bé không đáng kể đến. Nhưng hai bác cũng
không muốn Châu Thu Huệ đứng cạnh cháu mà phải cảm thấy áy náy hay mắc nợ. Nếu con bé thực sự
thích cháu, bác chỉ mong muốn con bé có thể đường đường chính chính tự tin ở bên cháu mà không cần phải tự ti.”
“Bác... ý của bác là sao ạ?”
Châu Minh Đạt vội vàng đến mức không để cho Lãnh Tử Duật kịp thắc mắc, ông đã giải thích ngay: “Ở đây bác có bản hợp đồng chia cổ phần công ty cho cháu, từ giờ, cháu sẽ trở thành một trong những cổ
đồng lớn của Châu gia bác. Chia cho cháu 10%, cháu thấy có ổn không?”
Giọng Châu Minh Đạt nghe run run có vẻ như không nỡ, nhưng vì muốn bắt được một con cá lớn” như
Lãnh Tử Duật nên ông ta đành phải nghe lời vợ mình, Lục Gia Hân để cùng liều một phen. Nếu hai nhà đã kết
thông gia với nhau thì còn tiếc gì 10% cổ phần nhỏ nhoi kia nữa chứ. Lãnh Tử Duật nhìn đống giấy tờ trên bàn lúc này, hẳn là Châu Minh Đạt đã soạn thảo ra từ trước, bên trong cũng ghi rõ ràng khoản cổ phần mà Lãnh Tử Duật nhận được là 10%. Thật sự nhà họ Châu kia đang muốn trả nợ ân nghĩa của anh hay sao. Muốn ngay lập tức sòng phẳng?! Chẳng lẽ Châu Thu Huệ thật sự không thích anh mà chỉ ở bên Lãnh Tử Duật anh vì lợi ích hợp tác. Sau khi
công ty phát triển thành công thì muốn đá anh ra thật xa khỏi cô.
Cảm xúc lúc này dù chưa rõ ràng nhưng Lãnh Tử Duật ngờ ngợ nhận thấy, anh đã coi Châu Thu Huệ kia như người của anh rồi. Dù không biết đây có phải gọi là yêu hay không, nhưng nếu cô dùng cách này để rời xa anh thì anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Châu của cô như vậy đâu.
“Bác Châu, chắc ý của cháu hai bác chưa hiểu. Việc giúp đỡ kia đối với cháu vốn không to tát gì. Công sức
thật sự đều là do Châu Thu Huệ cố gắng mà có được. Khoản cổ phần của Châu gia, cháu xin ghi nhớ nhưng
không thể nhận được. Mong hai bác thông cảm”.
“Tử Duật, con đừng hiểu sai ý của chồng bác. Bọn bác Coi con như người nhà, như con cháu trong gia đình
vậy. Dù con và Thu Huệ có đến được với nhau hay không, sau này con cũng quan trọng với Châu gia như
máu mủ ruột rà, Khoản cổ phần này chỉ là để hai bác chứng minh cho con thấy hai bác luôn coi trọng con.
Còn đối với Thu Huệ thì cũng là để con bé bớt đi áy náy mỗi khi gặp con”
Lục Gia Hân toát mồ hôi lạnh, ra sức giải thích cho vị tiểu tổ tổng kia nghe. Bà chỉ sợ nói sai một chữ, Lãnh Tử Duật nhận ra sự bất thường trong câu chuyện, sẽ nghi ngờ cả nhà bà mất.
Lãnh Tử Duật trầm ngâm không nói gì, chỉ ngả người lưng ra sau ghế rồi trầm ngâm nhìn bản hợp đồng trong tay lúc này. Đối với anh mà nói 10% cổ phần này thực sự không đáng là gì... .
Nhưng nếu nhìn xa hơn, trong tương lai Châu gia sẽ trở thành nhà vợ của Lãnh Tử Duật anh. Anh đường
nhiên là sẽ giúp cho nhà họ Châu này ngày càng phát triển, vậy thì 10% này sẽ cực kì đáng giá.
Vả lại, anh cũng không muốn Châu Thu Huệ ở bên cạnh anh vì muốn trả nợ mà muốn có không chút vưởng
bận, đường hoàng sánh đôi cùng với Lãnh Tử Duật anh.
“Được, vậy thì cháu cung kính không bằng nghe lời hai bác rồi.”
Nói xong, Lãnh Tử Duật lấy chiếc bút bi nước nhãn hiệu Montblanc mà anh thường dùng để kí hợp đồng ra. Nhẹ nhàng lướt lướt trên hai bản hợp đồng, sau đó đưa ra cho Châu Minh Đạt kí và đóng dấu. Châu Minh Đạt và Lục Gia Hân không ngờ được mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng như vậy
nên cực kì hài lòng. Châu Minh Đạt lập tức kí xoẹt xoẹt hai chữ, sau đó đóng dấu rồi đưa lại một bản cho
Lãnh Tử Duật.
Lục Gia Hân cầm bản hợp đồng trong tay, hai mắt sáng ngời cả lên. Lãnh Tử Duật kí vào bản hợp đồng này
thì bà đã nắm chắc tới 80 - 90% là cậu ta sẽ trở thành con rể của bà rồi.
“Tử Duật, cháu uống nước đi.” – Châu Minh Đạt lúc này đã không còn mang vẻ mặt buồn bã, rơm rớm nước
mắt như ban nãy nữa. Ông ta vui đến độ không dấu được nét cười đang hiện ra trên khóe mắt.
“Hai bác... cháu tới đây hôm nay là muốn xem xem sức khỏe của Thu Huệ có ổn hay không? – Lãnh Tử
Duật ho khan vài tiếng rồi nhắc khéo với hai người này mục đích chính anh tới đây ngày hôm nay. Lãnh Tử Duật anh bình thường ghét nhất là những việc lan man, mất thời gian như ngồi tiếp chuyện nhau thế này. “À... à đúng rồi. Ông nó xem này, đầu óc tôi dạo này đúng thật là chán. Vậy mà lại quên mất không nói với Tử Duật” – Lục Gia Hân quay sang nhìn chồng cười ngại ngùng rồi lại nhìn Lãnh Tử Duật nói tiếp. “Con bé Thu Huệ sau khi được bác sĩ khám và cho thuốc uống thì đã ngủ từ sáng tới giờ rồi. Tử Duật, thật là làm
phiền con sang tận đây thăm con bé. Hay là hôm nay ở lại đây ăn bữa cơm với hai bác, cũng lâu nhà chúng
ta không được trò chuyện cùng nhau.”
Lãnh Tử Duật nghe thấy vậy thì đang suy nghĩ không biết phải từ chối Lục Gia Hân này thế nào đây.
Lục Gia Hân cũng chẳng vừa, thấy hai người đàn ông kia chẳng một ai thèm phản ứng lại với lời nói của
mình thì lén lút véo chồng mình một cái. Châu Minh Đạt đau tới chảy nước mắt nhưng không dám hét lên,
ông ta bỏ chén nước trong tay xuống rồi cũng gật gù ra vẻ đồng tình:
“Phải đó, lời bác gái của cháu nói đúng đó. Đã mất công sang đây hôm nay rồi thì ở lại đây dùng bữa với hai bác nhé”. Đúng lúc ấy Châu Thu Huệ phờ phạc đi xuống, trồng cỏ xanh xao như một cái xác biết đi lại vậy. Mái tóc
buộc cao gọn gàng hàng ngày giờ được buông thả chạy loạn trên trên vai và khuôn mặt của cô.
“Anh Tử Duật... khụ... khụ... Anh tới rồi đó sao. Tới mà sao không gọi em một tiếng.”
Thấy Chầu Thu Huệ đi còn không vững, phải tựa vào tay vịn của cầu thang rồi lò dò đi từng bậc, từng bậc. Nhìn cô bây giờ trông như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy. Lục Gia Hân là người phản ứng đầu tiên, bà ta hét lớn lên: “Thu Huệ, chẳng phải bác sĩ đã nói con không được ra khỏi phòng, phải nằm trên giường nghỉ ngơi rồi hay
sao. Sao con lại cố chấp không chịu nghe lời như vậy. Con cẩn thận một chút để mẹ ra đỡ con.” Lục Gia Hân dù miệng đang nói là đi ra đỡ Châu Thu Huệ xuống nhưng động tác của bà lại vô cùng chậm chạp.